Tần Chính đại đế im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng lên, đi ra khỏi xe ngựa. 

Tần Cảnh thấy Tần Chính đại để hành động như vậy, vô cùng kinh ngạc nói: "Phụ hoàng, người đang làm gì vậy?” 

Tần Chính đại đến quay đầu lại, liếc nhìn Tần Cảnh nói: “Con ngồi ở đây, không được cử động. Tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của Trấn Quốc Công Cửu Thiên” 

Sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tần Chính đại đế vẫn khiến Tần Cảnh sợ hãi. 

Đột nhiên, Tần Cảnh không dám nói gì. 

Tần Chính đại đến bước xuống xe ngựa. 

Bên ngoài, Nam Cung Lệ dẫn theo một đám ma tu đứng yên trong màn đêm. 

Cửu Thiên thấy Tần Chính đại đế đi xuống, cau mày nói: “Bệ hạ. Xe ngựa phải xuất phát rồi. Tốt nhất ngài nên ngồi trong xe. Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa mọi người an toàn rời đi. 

Tần Chính đại đế lắc đầu: “Nếu như mọi chuyện tồi tệ giống như cậu nói, trẫm nghĩ, trẫm không cần thiết phải rời đi. Cậu đưa bọn họ đi đi!” 

Cửu Thiên sững sờ, cau mày nhìn Tần Chính đại đế nói: “Ngài không định rời đi sao? Có phải không tin những gì tôi nói?” 

Tần Chính đại đế quay đầu nhìn ma tu ở bốn xung quanh, nói: “Vốn dĩ không tin, nhưng bây giờ dưới trướng của cậu có nhiều ma tu như vậy, trẫm đã tin rồi.” 

Cửu Thiên nói: “Nếu người đã tin thì phải mau chóng rời đi. Bây giờ việc tôi có thể làm chính là đưa mọi người rời đi. 

Tần Chính đại đế cười nói: "Trẫm cũng nói rồi, trẫm không đi. Cậu đừng tức giận, nghe trẫm nói xong đã. Cửu Thiên, có thể ngươi không biết, bây giờ trẫm ở trong nước Kình Thiên cũng có danh tiếng khá lớn. Đương nhiên, tất cả những điều này đều vì mọi người. Nếu như trẫm rời đi, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người cảnh giác, nên trẫm không thể đi.” 

Nói xong, Tần Chính đại đế vỗ vào xe ngựa: “Xuất phát đi!” 

Nam Cung Lệ liếc nhìn Cửu Thiên, ý bảo có nên xuất phát không. 

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Bệ hạ, nếu ở lại có thể sẽ chết.” 

Tần Chính đại đế cười nói: "Người của nước Võ Đỉnh mà còn sợ chết? Ta chỉ sợ chết một cách vô nghĩa mà thôi. Hơn nữa, chưa chắc ta đã chết, đúng không?” 

Hai người nhìn nhau, Cửu Thiên nhìn ra sự bình tĩnh và không hề sợ hãi trong mắt của Tần Chính đại đế. 

Đúng như những gì ông ta nói, người của nước Võ Đỉnh đều không sợ chết. 

Cửu Thiên nhìn Nam Cung Lệ gật đầu. 

Nam Cung Lệ lập tức hất tay, chiếc xe ngựa bay lên. 

Sau đó, một đám ma tu mặc đồ đen cũng bay theo, người lái xe và chiếc xe ngựa đồng thời xuyên vào hư không. Ánh trăng chiếu xuống những người này, đám ma tu không ai nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ đều bị Nam Cung Lệ dùng phương thức đặc biệt để khống chế, tuyệt đối không phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Sau đó một đám người biến mất không dấu vết. 

Dưới ánh trăng, Nam Cung Lệ nói với Cửu Thiên: “Tôi đi xem xem tình hình như thế nào” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ. Nếu như tình hình có sự biến động, dùng danh nghĩa của tôi để đưa người về. Chúng ta tính toán tiếp. 

Nam Cung Lệ gật đầu, rời đi. 

Bóng đêm tĩnh mịch, ở đây chỉ còn lại Cửu Thiên và Tần Chính đại đế. 

Tần Chính đại đế cười, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, trẫm muốn nói với cậu một chuyện.” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Người nói đi” 

Tần Chính đại đế chậm rãi nói: “Ta muốn hỏi cậu, hai đứa con của trẫm, cậu thích đứa nào?” 

Tần Chính đại đế vừa dứt lời, sắc mặt Cửu Thiên lập tức trở nên kỳ quái. 

Tần Chính đại đế khẽ cười nói: “Cậu đừng hiểu nhầm ý của trẫm, trẫm biết cậu đã có vợ. Điều trẫm muốn nói là, nếu như trẫm không trở về được, cậu muốn ủng hộ ai đăng 

Co?" 

Cửu Thiên nói: “Điều này rất quan trọng?” 

Tần Chính đại đế gật đầu nói: “Rất quan trọng. Sau này, nước Võ Đỉnh chắc chắn do cậu quyết định. Chuyện kế thừa ngai vàng, trẫm không thể không hỏi. 

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc, nói: "Tất cả mọi chuyện vẫn nên làm theo ý nguyện của bệ hạ” 

Tần Chính đại đế giơ tay lên với Cửu Thiên nói: “Thề! Cửu Thiên, trẫm cần lời thề của cậu. Trẫm không muốn nhìn thấy sau này bởi vì sự vùng dậy của cậu mà hoàng thất nước Võ Đỉnh, gia tộc của trẫm tan thành mây khói, cuối cùng chết trong tay cậu. 

Cửu Thiên nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra. 

Vẻ mặt Tần Chính đại đế không thay đổi, vẫn giơ tay lên với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên thở dài một tiếng, cũng giơ tay lên. 

Canh khí phóng ra, lòng bàn tay của hai người đều chảy máu. 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Cửu Thiên tôi thề, tuyệt đối không hủy diệt hoàng thất Võ Đỉnh. Có trời đất làm chứng!” 

Tần Chính đại đế lên tiếng: “Trẫm lấy máu tuyên thề, hoàng thất Võ Đỉnh tuyệt đối sẽ không hủy diệt Cửu thị của Trấn Quốc Công Võ Đỉnh. Nếu như làm trái trẫm sẽ bị nguyền rúa." 

Hai người vô tay tuyên thề, máu tươi biến mất trong trời đất. 

Lúc này, trên mặt Tần Chính đại đế mới lộ ra sự vui mừng, cười nói: “Đừng trách trẫm, Cửu Thiên. Trẫm ở lại chắc chắn phải xứng đáng với sự ở lại này” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi hiểu!” 

Trên mặt Tần Chính đại đế tràn đầy ý cười, giây phút này, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. 

Ông ta khẽ cười nói: “Tiếp theo. Cửu Thiên, không phải đưa bọn họ đi là xong việc đấy chứ!” 

Cửu Thiên nói: “Đương nhiên không phải. Nếu bệ hạ đã không chịu rời đi, vậy cứ đi theo tôi. Tối nay, vẫn còn rất nhiều việc phải làm!” 

Nói xong, Cửu Thiên sải bước đi về phía hoàng cung. 

Cùng lúc đó, khắp nơi trong nước Kình Thiên đều bắt đầu xuất hiện một chiếc xe ngựa của phủ Đại hoàng tử nước Kình Thiên. 

“Theo lệnh của Đại hoàng tử và công tử Dạ Ảnh, mời công tử Hoàng Phủ Tường nước Vạn Tôn đến dự tiệc!” 

“Theo lệnh của Đại hoàng tử và công tử Dạ Ảnh, mời tiểu thư Liễu Chỉ nước Đỉnh Vực đến dự tiệc!” 

“Theo lệnh của Đại hoàng tử và công tử Dạ Ảnh, mời công tử Cừu Loạn nước Long Võ đến dự tiệc!” 

Giọng nói này, thỉnh thoảng lại vang lên trong nước Kình Thiên. 

Chín nước mạnh nhất, ba thế lực lớn nhất, đều nhận được thư mời của phủ Đại hoàng tử. 

Bọn họ có thể bỏ qua mấy chữ phủ Đại hoàng tử. 

Thân phận này, đối với người bình thường mà nói là vô cùng cao quý. Nhưng đối với bọn họ mà nói, không đáng cái gì. Tất cả người được mời, cho dù ai cũng có địa vị cao hơn một hoàng tử nhỏ nhoi của nước Kình Thiên. 

Chỉ có cái tên Dạ Ảnh mới khơi dậy hứng thú của mọi người. 

Là một trong bốn cao thủ hàng đầu trong thiên hạ, đây mới là người có địa vị ngang hàng với bọn họ. 

Trong phủ đệ Đỉnh Vực. 

Liễu Chỉ nhìn giấy mời, trầm mặc một lúc, nói: “Đợi tôi một lúc, lát nữa tôi sẽ đi.” 

Bát Phương Tiền Trang. 

Đường Huy nhìn thư mời trong tay, cười nói: “Mời tôi là có ý gì? Không hiểu. Về nói với Dạ Ảnh, tôi sẽ đi.” 

Trong phủ đệ Vạn Tôn. 

Hoàng Phủ Tường ôm một hũ đan dược, vừa ăn vừa nói: “Đi làm gì, ăn cơm? Tôi đã bị thương như thế này, còn phải đi dự tiệc, không đi 

Vừa nói xong, người phụ nữ ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tường hung dữ lườm Hoàng Phủ Tường, nói: “Đừng nghe hắn ta nói linh tinh. Lần này các người còn mời những ai?” 

Thị vệ cung kính nói: “Chín nước lớn, ba thế lực lớn đều được mời” 

Người phụ nữ hiểu ý, gật đầu, nói: “Vậy nói với Dạ Ảnh, chúng tôi sẽ đến. 

Hoàng Phủ Tường lập tức cúi đầu, tiếp tục ăn đan dược. 

Cừu Loạn, Khổng Lâm, Tả Tử Sâm, Nhậm Ngữ và những người khác cũng nhận được thư mời, bọn họ đều gật đầu, bày tỏ lát nữa sẽ đến. 

Cùng lúc đó, trên một căn gác. 

eyJpdiI6IlQ0amppbUpcL05vaVwvWEJwZlBySzJNdz09IiwidmFsdWUiOiJwUDRaZWhrYzBoWTdLMUVHYkpsWVVTbURKdlVxWFlQR2dMMDJIYXJYaU9qcDFESVwvSWtBQmFuNkIyTTJHR3VCMTlNUTFRcDNNSkZ4YmhTWjBCYlwvdHpSVnc0cFBoRWhESjdVYkZBXC9ha2VDOXkyZjE5MWZEMWphdytCcUFzVTNsNmpLM2ZHRDhKXC9vcnlkYlpZUldOM3ZQMWYxTmlVSFpjVFJrNjJiNUNIVUhLZXpNcldrME04WVp4Tzg0UVhBZGFyelR6bmFtTzNZQVcxM0NPeVJSQkhvUkl0ZnlvczJkemIrNjg0aXNYUkVpM1lMUGl5VjRTSXpkbmJsSGxwbVQxR3QzdSsrNVlYdmdKXC8rQVhcLzBzMnUyTUlydVhCRkZjMlZcL3AxK0ZiTDRUb2JFMlMwVittUmIyZHNrNnBqRGZWT3cwT01NVkNoU0d6Rk5uUnNES0xRS0VJa0l2MjczOXlvaE9jZ2ZIZWFwNUsyRkNIbmZMZFgycDREWFwvcnhuRkZleWNmSElFdXVkeEFBbjhxNENJdlE3ZEd4QmJQRFUxd0NDXC83XC9SaWZ2UVdCdz0iLCJtYWMiOiI4OGVlOTUwNDgwYmU0ODVjM2Q4ZDllMGFhYWZjNzBiNGIzNWM1NWYxMTk1NDBjMDIyMjk0ZTczYWQ3ODVmZTQwIn0=
eyJpdiI6IjBPVlFVVDlqY2c5VTJDSE9zbjlGSXc9PSIsInZhbHVlIjoia09DVGdYaXQzU2VmaGxwSHd1ckpYVFpacXpIYkJsVk0wTnR0M1NvWFc5eE80SFwvb3dsa3hGMW93dGFTNkcwS2M0Z1VnbEdGOWZPY2lCWWt2azhUWkhXdHlPNmdDRFVPNmF3QmdKOCtlZHd5bG5WMkVvdmVkZHVkVGdKK2Z4dFZUNk4zUkRWVWgxUER1ZjNpR1lQYXNtbWJLSmhyM1p0NStjNTJBQWFzc1B0d3hpa3VRbmlGVEJBUlRQenFnNmtRc1VOZjdQSnJPOFNnM1B3Q05tdTY4VW1aZHpKMFRlZUdzbWRKbVYzSE01Q1pZMnd6TE5mZGNWdURXOUlhMUdoZVpZTFRHSkVQSDVEN0swYmFpd0huYzZTaGN3d2lDTXhsZDVTQ3BSVzJqSGs0RkI0YmpjcCs2bWVtVW1UZ21YSTBiejBqS2NxS1ZEVHl6MWpXTUx3dVdKdGxmUkVJUkxPSFV4aDhWdDlZTkxUa2hjVlZLYmZUc2JYWVRtTHlsTitiZDV2Wm5PTjJsMjljdWtmMUlXT3NTOXhLdXJuR2ZxbVFreGJVVVY2Z1wvQ2hDZFlwVnZnK29tazZnVHVJckM2TWl5WmsrUHl2UDBKNDI1ZkUrTDYydDNTUT09IiwibWFjIjoiYjBhNzZjYjFmMjY3NDkwMGI3NzQ0NDNmZTY3YTkzZDlkNGFjYWE1YzhlZThhMTdiMmJmOTgwOGIxM2YyMzQ3NCJ9

Phong Thiên công tử xoa cằm nói: “Không hiểu. Thú vị, tôi vậy mà lại không hiểu. Được, chúng ta cũng đi dự tiệc thôi.

Ads
';
Advertisement
x