Nước Kình Thiên, trong hư vô, tia sáng vạn trượng. 

Cột sáng bay lên trời, vô cùng chấn động. Tia sáng màu vàng dày đặc, mỗi một tia sáng đều mang theo sức mạnh hào hùng. 

Nhìn qua cửa sổ của xe ngựa, Hàn Liên và những người khác nhìn ra bên ngoài giống như tia sáng vô tận, cảm nhận được sức mạnh ở bên trong, thầm cảm thán. 

Đại sư huynh lên tiếng: “Đúng là một nước lớn. Lực trời đất như thế này, thật sự không biết gấp bao nhiêu lần nước Võ Đỉnh. Chả trách người ta lại là một trong chín nước mạnh nhất, mà Võ Đỉnh của chúng ta chỉ là một đất nước nhỏ bé” 

Hàn Liên sư huynh vỗ đùi nói: “Đệ đã nói rồi mà, sau khi đến nước Kình Thiên, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều. Mọi người còn không tin, bây giờ tin rồi chứ, thiên địa chi lực của nơi này nồng đậm như thế này” 

Sở Chính sư huynh nói: “Huynh tin rồi. Chỉ tiếc là không thể ở đây lâu. Nếu không, chúng ta tu luyện thêm một khoảng thời gian, có lẽ sẽ nhập tôn sớm hơn mấy năm. 

Hàn Liên sư huynh lắc đầu thở dài: "Haiz, đệ thật sự rất muốn ở lại, cùng với Cửu Thiên sư đệ đối phó với ma tu. Nhưng tiếc là, thực lực của đệ có hạn, không giúp được nhiều. Nhưng trong lòng đệ, thật sự rất khó chịu. Để một mình Cửu Thiên sư đệ ở lại đây liều mạng, để cứ cảm thấy mình giống như một kẻ hèn nhát, đệ.... 

“Câm miệng!” 

Đại sư huynh đánh vào đầu Hàn Liên sư huynh một cái, đồng thời ra hiệu cho Hàn Liên nhìn về phía Linh Bối. 

Hàn Liên sư huynh lập tức ngậm miệng lại. 

Trong những người ở đây, người muốn ở lại nhất chắc chắn là Linh Bối. 

Nhưng một trong những nhiệm vụ mà Cửu Thiên giao cho bọn họ chính là trông chừng cho Linh Bối, không được để cô ở lại. 

Hàn Liên sư huynh suýt nữa quên mất điều này, lẩm bẩm mấy câu, sau đó ngậm miệng lại. 

Hôm nay rõ ràng Linh Bối rất yên tĩnh, không làm loạn, yên lặng ngồi ở đó. 

Ngô Tân vẫn luôn quan sát trạng thái của Linh Bối, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc. 

Với sự hiểu biết của ông về Linh Bối, chắc chắn muốn kề vai sát cánh cùng Cửu Thiên mới đúng. 

Lúc đó, sau khi từ nước Đan Thánh trở về, Linh Bối hối hận rất nhiều, tại sao lại để Cửu Thiên đưa cô đi trước. Bây giờ Linh Bối phải vô cùng phản kháng lần rời đi này mới đúng. Nhưng tại sao hôm nay rõ ràng Linh Bối rất yên tĩnh. 

Sở dĩ Ngô Tân không trực tiếp ở lại, là vì ông phải tận mắt nhìn thấy Linh Bối rời đi trước mới có thể yên tâm. 

Đợi Linh Bối rời đi, ông quay về cùng với Nam Cung Lệ và những người khác, vẫn còn kịp. 

Ngô Tân rất tán đồng với cách làm của Cửu Thiên. 

Trước trận đại chiến, đưa người thân, người yêu của mình rời khỏi nơi nguy hiểm trước. 

Đây là một cách làm khôn ngoan, nhưng sợ có người không hiểu. 

Ví dụ như bản thân ông, mặc dù biết làm như vậy là tốt nhất. Nhưng ông ta vẫn muốn ở lại nước Kình Thiên, xem xem thế giới sẽ ra sao, xem xem Cửu Thiên có gặp nguy hiểm không. 

Vào thời khắc quan trọng, Ngô Tân tin chắc mình có thể giúp Cửu Thiên đỡ một đao. 

Thực ra, trong lòng ông đã âm thầm hạ quyết tâm, lấy tính mạng của mình để đổi lấy sự sống của Cửu Thiên. 

Mà tất cả những chuyện này, Cửu Thiên đều không biết. 

“Mau nhìn đi, chúng ta ra khỏi nước Kình Thiên rồi!” 

Hàn Vĩnh Tường vẫn luôn ngồi phía sau, không hề lên tiếng, lúc này đột nhiên hét lên. 

Mọi người lập tức nhìn ra bên ngoài xe ngựa. 

Phía sau, cột ánh sáng của nước Kình Thiên vẫn cao ngất ngưởng, xa dần xa dần. 

Phía trước, lẽ ra phải là một khoảng hư vô đen như mực, nhưng lại có vô số bóng đen đang chen chúc. 

Bọn họ giống như châu chấu bay lượn trong hư không. Phải nhờ vào ánh sáng vàng rực rỡ mới có thể nhìn thấy hình dáng gần như vô tận của bọn họ. 

Cùng lúc đó, một trận pháp ánh sáng từ từ sáng lên. 

Trận pháp vô cùng tận tạo thành một vùng, nhìn từ xa giống như vô số bức tường màu đen và màu máu trong hư không. 

Đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại. 

Trong xe ngựa, lão Lưu vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Đúng là thật. Lúc nãy tôi có chút không tin, không ngờ, đây lại là sự thật!” 

Nhìn chằm chằm vào trận pháp ma tu và những ma khí cuồn cuộn ngất trời này. 

Cho dù cách một khoảng cách rất xa, ma khí này cũng khiến bọn họ cảm thấy cả người lạnh toát. 

Đến gần hơn một chút, mọi người mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng sau trận pháp. 

Những kẻ dẫn đầu lại là đội quân con rối của ma tu. 

Đội quân hình nộm xương sọ thường thấy và đội quân hình nộm xác chết cứng tập trung thành hai hàng. Bên trong còn có những hình nộm dã thú khổng lồ rất ít khi nhìn thấy. 

Số lượng đội quân hình nộm này dường như chỉ có thể dùng từ vô tận để hình dung. 

Quả nhiên, con người nhìn thấy chỉ là một ma tu, nhưng thực ra lại mang theo một đội quân là vô cùng có lý. 

Phía trên và phía sau của đội quân con rối là các loại mộng yểm đang nhảy nhót như thoi đưa. 

Có to có nhỏ, tiếng cười chói tai liên tục vang lên. 

Ma khí cuồn cuộn đầy trời tạo thành một khoảng lớn, mộng yểm đang chơi đùa vui vẻ trong đó. 

Đây mới là mộng yểm chân chính của ma tu, chỉ cần liếc nhìn, có thể khiến người cảm thấy lạnh toát, tiếng cường mang theo âm thanh chấn động cả tâm hồn. 

Tiếp tục nhìn về phía sau, có thể mơ hồ nhìn thấy sau mộng yểm, từng đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ sậm. 

Bộ áo giáp nặng nề trên người, cho dù ở trong hư không tối tăm vẫn tỏa ra ánh sáng kim loại. 

Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, dưới chân là xác rồng đã thối rữa. 

Ma tu hắc long võ kỵ chính tông. 

Những thứ này, nếu nhìn thấy một chút đã có thể khiến người trong một thành phố kiếp sợ, hoảng loạn, sợ hãi. 

Nhìn thấy một vùng này, có thể quét sạch tất cả người dân của một quốc gia. 

Mà bây giờ, đập vào mắt Hàn Liên sư huynh và những người khác là đại dương bao la, biển lớn, là dòng lũ ma tu hư không vô tận. 

Đây mới chỉ là đồ tiêu hao của ma tu, có sức chiến đấu thấp, không làm tổn thương đến cơ bắp, xương cốt. Ma tu thật sự, còn ẩn nấp phía sau ba đội quân lớn này. Không nhìn thấy bất kỳ hình bóng nào. 

Ngô Tân nhìn thấy cảnh tượng này, lẩm bẩm nói: “Ma tu khắp thiên hạ đều ở đây” 

Hàn Liên sư huynh nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt run rẩy, da đầu tê cứng, chân mềm nhũn. 

Hắn ta tự tát mình một cái thật mạnh, nói: “Mẹ nó, vậy mà đệ lại có chút sợ hãi. Tổ tiên ơi, đệ tuyệt đối không thể sợ những ma tu này, cùng lắm thì chết!” 

Tần Cảnh sợ đến mức tê liệt, miệng há ra, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Tần Thiên tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao. 

Tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có ánh mắt của Linh Bối là vẫn bình tĩnh, thờ ơ nhìn cảnh tượng này. 

Nghĩ lại năm đó, lúc ở nước Đan Thánh, không phải cũng là trận pháp này sao, chỉ là lần này có nhiều người hơn “một chút”. 

Lão Lưu, Dương bà tử, Hiên Viên lão quỷ nhìn nhau. 

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương. 

Ba người cùng đứng dậy, xông ra bên ngoài xe ngựa. 

Ngô Tân vội vàng gọi bọn họ lại: "Các người muốn làm gì?" 

Lão Lưu nói: “Ra ngoài hít hở, lát nữa cùng về với Nam Cung Lệ 

Dương bà tử nói: “Sống đến tuổi này rồi, cũng phải làm chút gì đó cho thiên hạ. 

Hiên Viên lão quỷ nói tiếp: “Tôi thích chiến đấu hơn là chạy trốn” 

Ba người nói xong, đi ra khỏi xe ngựa. 

Ngô Tân thở dài, tiếp tục lắc đầu. 

Đột nhiên, Ngô Tân nói với Linh Bối: “Linh Bối, con nghĩ như thế nào?” 

Linh Bối im lặng, không nói gì. 

Ngô Tân nhìn sắc mặt Linh Bối, nói: “Không phải con thật sự muốn quay lại đó chứ, nhìn vào mắt ta, ta đã đồng ý với Cửu Thiên, phải đưa con rời đi.” 

eyJpdiI6ImwxdTRSUFd5bWtHMlFLQ1wvWko2a0RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVTNStyU0l4SFVnMEVJOUxDQUNsSlpRSUN3UFBVRkgxM2ptMmw1Q3pBQ3V0YWUrRFpKTnFSSlFMdVlZbDk2XC96R3czdVlNZEZ6TU1OTHkySW1QUVQ5WTF0dnRRRXl5UGJ4eVI4UEJENUtFVjhLRDJtdVlkZ1JGNUxaWlpPbEljbEM2b3ZwcTlic0hIUWFCVjhLSWlaTWtWeEl1N1hNZWRyWDRBUEpSQWh4b3RSNzMxN05aYWdBYXg1UmFwdXZOSEtZYU9MSG50OVFKeU1od0VnMjZWTDZabkdYRlByM1NWejhMemZFVmo3aHdUUmVnelJNN2IyMVFhVG1aVUpwSTF2IiwibWFjIjoiNWRkNTIzYTJlYzIwNWE2MjdjZTIwY2ViNmIwMGRjMGNkYzU5NDE3NDcxOGFhNWUzOGRkOGFmNzY2Yjg2YjAzNyJ9
eyJpdiI6Ijl3cFRkMXUzTjRTdVNZVUpyaWlodFE9PSIsInZhbHVlIjoiYXNvQjNvTEV3OHdqejZPRjY0eXdhdnZTbVl5M09PcnpZR3pXc2dVVzhEZnpwM1RDS2VxaGpLdmVkVUU3cjJFeW5va1A4XC84WTh2UzVOOGJqMDBUMzJYVGl4YWNFTVwvcnFraWRQTmhpMXgxNjJkVDR3cjVBaUtqbzJLZmYxYzdWRUlzOFd5Q1dMY3Q4NG1tWXNFcWkzRzlJdlUyK3ZMY0YzT2tnOUJDcUt4ODI5Z0h3WkkxVTA2WlM5WWFnXC9BZ0psWmMwQTZPNTVxQzE2RTJOaW8rNGd2Rk5qRmpIa2VZU1BsWW03WURlR2tcL2xtTGt5ZnRPUVFDRFJpYXVjWmI5K0Ywa1ZmbjhpZ3JUbTg2U3U1b0VyQmhRPT0iLCJtYWMiOiI0NzM4NzQ4MzYyNDdjOTYyNTAzZTFlM2JhODY4YzQ4ZTBlYzBhNWFmYTAwZTM2NzhmYTBjMDg0OWU0OTAxNDkzIn0=

Lòng bàn tay cô đã đè lên cái túi của cô.

Ads
';
Advertisement
x