Một tiếng gầm dài. 

Tô Mạn gào lên tiếng như rồng như thú. 

Khi Tam Thánh nghe thấy tiếng gầm này, toàn thân họ run rẩy. 

Nhìn Tô Mạn, ánh mắt ai cũng lóe lên. Bởi vì tiếng gầm này đã gợi lại cho bọn họ những ký ức vô cùng chấn động. 

Bên dưới, vô số người lập tức tái mặt trước tiếng gầm này. 

Bất kể ngươi là cường giả Thiên Canh hay Võ Tôn. Đối mặt với tiếng gầm này, mọi người dường như đều kinh hồn bạt vía. 

Họ nhìn Tô Mạn như nhìn thấy thần thánh. 

Trong tất cả mọi người, chỉ có Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt là có vẻ mặt bình thường. 

Nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác được, sức mạnh trong cơ thể đang dâng trào. 

Dường như vô thức muốn lao ra khỏi cơ thể, phóng thích Đạo Diệt và công pháp Chưởng Thiên! 

“Thần Uy Hống!” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh nói ra tên của tiếng gầm này. 

Hai chữ Thần Uy trong đó rõ ràng là công pháp tuyệt thế từ Võ Tàng Quyền, Thần Uy! 

Mặc dù bây giờ không biết Võ Tàng Quyển đã rơi vào tay ai. 

Nhưng năm đó Thần Tiêu võ thánh chắc chắn biết. Mà ông ta đã luyện công pháp này vào máu của mình. 

Đây là trình độ thông thạo đến bậc nào, mới có thể cô đọng võ kỹ trong máu. Đủ để nói lên tu vi của Thần Tiêu võ thánh đối với công pháp này tuyệt đối không chỉ hình dung bằng từ “thành thục”. Nếu phải nói một lời thì đó phải là thấm vào tận xương tủy! 

Một công pháp mạnh mẽ như vậy, cộng với sức mạnh ban đầu của Thần Tiêu võ thánh . 

Chẳng trách Thần Tiêu võ thánh có thể tung hoành thiên hạ mà không có đối thủ. 

Trong lòng Cửu Thiên có chút kích động, nhẫn Cửu Tiêu trên tay tỏa sáng rực rỡ. 

Một hơi thở khác từ trong chiếc nhẫn bay ra, tiến vào trong cơ thể Cửu Thiên. 

Vào lúc này, dường như Cửu Thiên có thể cảm nhận được sự hào hùng và dũng cảm năm ấy của Thần Tiêu võ thánh thông qua nhẫn Cửu Tiêu. “Võ Tàng Quyển!” 

Cửu Thiên thầm nói. 

Vào lúc này, trong lòng hắn dâng lên một ham muốn mãnh liệt muốn tìm quyển sách Võ Tàng Quyển. 

Mà theo tiếng gầm rú kinh hoàng của Tô Mạn, cả người cô ta bắt đầu có những thay đổi mạnh mẽ. 

Mái tóc dài bay phấp phới trong nháy mắt biến thành màu trắng như tuyết. 

Từng sợi như những sợi chỉ bạc, tỏa sáng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. 

Một bộ áo giáp màu đen rắn chắc bắt đầu xuất hiện trên cơ thể cô ta. 

Bộ giáp này có màu đen thuần, dường như có thể hấp thụ tất cả các màu sắc trên thế giới. 

Vừa xuất hiện, không gian xung quanh Tô Mạn hoàn toàn vỡ nát. Hư không lộ ra trần trụi, liều mạng vẫy vùng, nhưng không thể khôi phục! 

Một luồng sức mạnh tối cao dâng trào khắp cơ thể, lúc này Tô Mạn như một nữ Võ Thần giáng thế. 

Khí thế kia không lời nào diễn tả được. 

Rõ ràng chỉ đứng đó nhưng lại cho người ta cảm giác cao hơn cả trời, rộng hơn cả biển. 

Ngay cả Diệp Nam Thiên bị quét sang một bên, cũng có vẻ hơi sợ hãi trước sức mạnh của Tô Mạn. 

Một tia sáng bất ổn bắt đầu lóe lên trong mắt hắn ta. 

Lòng bàn tay bắt đầu run rẩy, chân bắt đầu không còn vững. 

Đây là biểu hiện chỉ có khi các võ giả cấp thấp gặp phải kẻ mạnh thực sự. Tất cả mọi người có mặt tại đây đều có thể nhìn ra. 

Nhưng không ai cười nhạo hắn ta cả. 

Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Kể cả những cường giả đã bước vào cảnh giới Võ Tôn và làm tôn giả nhiều năm cũng vậy. Nhìn thấy Tô Mạn lúc này, trong lòng mọi người đều sẽ sợ hãi theo bản năng. 

Như thú hoang thấp hèn nhìn thấy rồng thật. 

Dù cho con rồng có thể nhỏ, có thể không mạnh bằng con thú hoang này. Nhưng áp lực trong xương vẫn khiến thú khó cử động. Chỉ có thể kính cẩn thần phục dưới chân rồng. 

Lúc này, hầu hết mọi người đều cảm thấy như vậy. Sắc mặt của họ đều rất khó coi. Thậm chí nhiều võ giả tu vi thấp hơn đã trực tiếp quỳ xuống về phía Tô Mạn. 

Bản thân họ có thể không có suy nghĩ này, nhưng cơ thể họ thực hiện hành động một cách vô thức. 

Đã lâu Diệp Nam Thiên không có cảm giác như thế này. 

Lần cuối cùng chân hắn ta mềm như vậy là khi hắn ta chưa đầy mười hai tuổi. 

Khi đó, hắn nhìn thấy một cường giả Thiên Canh đang quét sạch bọn cướp hung hãn. 

Bây giờ, hắn ta cảm thấy như mình đã trở lại mười hai tuổi. Tô Mạn trước mặt tựa như cường giả năm đó. Chỉ là lần này hắn chính là kẻ cướp sắp bị quét sạch! 

“Hây!” 

Diệp Nam Thiên hét lên một cách mạnh mẽ, như để cô vũ bản thân. 

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Mạn, muốn dùng sức mạnh tiên tri của mình để xem hành động tiếp theo của Tô Mạn. 

Nhưng đột nhiên, ngay khi Diệp Nam Thiên vừa cảm giác được gì đó, khóe miệng lập tức rỉ máu. Cả người hắn ta giống như bị trọng thương, toàn thân run rẩy kịch liệt! 

Sao lại như vậy! 

Lần đầu tiên Diệp Nam Thiên bị chính năng lực dự đoán của mình cắn trả! 

Trong não xuất hiện cơn đau như bị kim châm muối xát, Hoàn Vũ Thiên Thánh khẽ lắc đầu nói: “Đừng bao giờ thử dùng thủ đoạn này để thăm dò những cường giả mà thế gian không thể dung thứ!” 

Đúng vậy, lúc này thế mà Hoàn Vũ Thiên Thánh lại dùng hai chữ “cường giả” để đánh giá Tô Mạn . 

Mà Hỗn Độn Võ Thánh và Bát Phương Tiền Thánh bên cạnh ông ta cũng không có ý định đính chính lời nói của ông ta. 

Nói cách khác, Tam Thánh đều cho rằng Tô Mạn lúc này là cường giả thực sự! 

Giơ tay lên, Tô Mạn đưa tay phải về phía Diệp Nam Thiên. 

Tình thế bỗng thay đổi, Diệp Nam Thiên đột nhiên dang rộng hai tay, chân bỗng mở rộng. Cả người biến thành hình chữ “đại”. 

Đây không phải hắn ta định dùng võ kỹ gì, mà là một sức mạnh không thể diễn tả được đang thô bạo kiềm chế hắn ta. 

Diệp Nam Thiên vùng vẫy để phóng ra đạo vực của mình. 

Nhưng khoảnh khắc hắn ta giải phóng sức mạnh của mình liền cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn thanh đao đang đâm vào cơ thể mình. Mỗi một tia sức mạnh mà hắn ta ngưng tụ được đều bị băm thành bột. 

Mà trong cơ thể còn truyền tới một cơn đau thấu xương! 

Diệp Nam Thiên cũng là một võ giả đã luyện thành cơ thể bất diệt. 

Đối với cơn đau bình thường đã có thể lờ đi từ lâu. Có lẽ không bằng Cửu Thiên, lúc chưa tiến vào Thiên Canh đã chịu đựng đủ kiểu tàn phá của Sinh Tử Luân Chuyển Kình. 

Nhưng so với những võ giả bình thường, hắn ta đã có thể chịu đựng rất tốt. 

Nhưng hôm nay, hắn ta đau đớn tới nỗi đồng tử giãn ra, toàn thân run rẩy, liên tục phát ra những âm thanh nghèn nghẹn. 

Tô Mạn nhìn Diệp Nam Thiên, lớn tiếng nói: “Thực ra chiêu này tôi không dành cho anh. Ai bảo anh ngu ngốc như vậy, ép tôi phải dùng đến sức mạnh thực sự.” 

Diệp Nam Thiên muốn phản bác, nhưng đau tới nỗi không nói được lời nào. 

Hắn ta cảm thấy miệng mình đầy máu, chỉ cần cử động miệng một chút là máu sẽ phụt ra. 

Hoàn Vũ Thiên Thánh thở dài. 

Ông ta mới cảm thấy mình đã tìm được một đồ đệ tốt, thì sau đó lại phát hiện đồ đệ tốt này sắp chết. 

Ông ta sẽ không cứu Diệp Nam Thiên vì đây là một cuộc tỷ thí công bằng. Không ai có thể nói này nói nọ. Cho dù ông ta là một trong Tam Thánh trong thiên hạ! 

Tô Mạn khẽ lật lòng bàn tay, giọng nói trở nên lạnh lùng, khiến người ta có ảo giác như rơi vào hầm băng. 

Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Nam Thiên, rồi nói: “Chết đi. Đồ ngu!” 

Bàn tay đột ngột siết chặt, cả người Diệp Nam Thiên đột nhiên bắn ra sương máu. 

Ngay cả tiếng gào thét cũng không phát ra được, toàn bộ máu trong cơ thể Diệp Nam Thiên đều bị rút ra ngoài. Tô Mạn vung tay ném đi, hắn ta từ trên trời rơi thẳng xuống, hóa thành hình vòng cung, rơi xuống trước mặt Cửu Thiên. 

Ầm! 

eyJpdiI6InJod2RldDZQc3ExbWczMjg4eWwxb2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC84Q0drSXk2MW9ZdW9IejRvelc4NG90SktXNU9Ra1U0dkU1dDJBQjVjYlpcL1NsMEZjeEZnVklMTXBodUlKTERiUTNCd0RPRzY4bGZxXC9SMStKcG5LVXduQjc5SHhqeksxdTJFVFl6dGpEUllzNDN2M01haHYrMXlcL21VOEk1cnlucklRaXVjMERFbFEyUXlRRWR3a2ZnZWZXZzNRUDdpQnBXXC9hUk9cL05uVjFZOGZ2UXllMkE3S0l1dTJESERwUHQ0WWRMSnF4blU0T0FFSGlaMkhVVUFVbnJQT0M3ZlM1S0R6WDNVb1d2RTg4UDRjM2QxNUdoWmlnRmI4U3lvek5tWTU5a090ZWg2dkpyY2dWSDlPS1VVZldwY1JtYmFMT091K25XZ1NDcit0NXVnRXBWcld6QnkyQ1FJWFVcL3RQNXpNWXV1MFdqMnVRRDRHSlJDaUZZZ2tmdz09IiwibWFjIjoiNWI1OTZkYjg4YWZjZTQ4NWQ1MzRmZjY0ZjkzNjIyNGY3NTQxOGYyZTM0NDJjNTM1YTUzM2U4ZWNlYzQ4Mjk3MCJ9
eyJpdiI6IkZjSmRnR0VtYndHZlJiWmRhTEhRNVE9PSIsInZhbHVlIjoia3Ewek50aWxLRGR4dzN0MkhnUUZ2TmdhUStIb0RBMG5PVXFKbFlGQUlNV0FHc2laWGhcL0lxalwvM2FrNUNRR1hHU2NUU1JMbmRRMnExVEdLSVd5MUs2cnVGa2RtUmNuZWtsVlFtK2I4Vm9selBVd1BaeUZrVENlYzNsV2NYcDNIaEhFeWI4OUlTWEJlVjU0SjVsVXBVQXc0S2kyUG9VMTNlRmQ0enNDSXozWEE9IiwibWFjIjoiYjlmNTg0MDNiMjVhYzg5ODE5MTc1MzFmYjMxZTRkZWYyMjQ2OWZjM2IwZjEwZDc3ODNiMTI4NjY3MzhmNGI2MSJ9

Lúc này, Tô Mạn cũng hướng về phía Cửu Thiên làm ra một động tác cắt cổ.

Ads
';
Advertisement
x