Kiếm hồn nhập phách là cấm chiêu của Cửu Tiêu môn. 

Lấy hồn người ngưng thành kiếm phách, kiếm còn người còn, kiếm hủy người vong. 

Đông mập nhìn thấy Phong Tuấn Kiệt sử dụng chiêu thức này, trong lòng vô cùng kinh ngạc. 

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng ám ảnh với chiến thắng của Phong Tuấn Kiệt lại tới mức này, thậm chí không tiếc mà liều mạng. 

Sức mạnh mạnh mẽ tập trung trên thanh kiếm của Phong Tuấn Kiệt. 

Lúc này, thanh kiếm trong tay Phong Tuấn Kiệt đã không còn là vũ khí bình thường nữa. 

Đúng hơn, nó là một thần khí đáng sợ có thể chém nát thần hồn! 

Cửu Thiên đang cảm nhận sức mạnh truyền tới từ Phong Tuấn Kiệt. Đột nhiên, Phong Tuấn Kiệt cầm kiếm lao tới. 

Cửu Thiên không hề nghĩ ngợi, giơ kiếm lên chặn lại. 

Hai thanh kiếm va chạm, trong nháy mắt, Cửu Thiên bị chấn động lui về phía sau một bước. 

Không phải sức mạnh hắn không bằng Phong Tuấn Kiệt, cũng không phải canh kình của Phong Tuấn Kiệt gây ra tổn thương lớn cho hắn. 

Mà là sức mạnh trên thanh kiếm của Phong Tuấn Kiệt thực sự làm chấn động thần hồn của hắn. 

Đây thực sự là lần đầu tiên. 

Từ sau khi Cửu Thiên tu luyện Hồn Đạo, hắn cơ bản chưa từng gặp phải đối thủ nào có thể gây áp lực lên thần hồn của hắn. 

Cửu Thiên vẫn luôn nghĩ như vậy. Thần hồn chi lực là kỳ chiêu, sát chiêu của hắn. Có thể xưng là thủ đoạn giải quyết trận chiến ngay lập tức. 

Nhưng hôm nay, hắn lại thực sự cảm thấy chấn động dưới thanh kiếm của Phong Tuấn Kiệt. Như thể thực sự có một thanh kiếm đã đâm vào thần hồn hẳn. 

Ánh mắt Cửu Thiên lóe lên, trong lòng Phong Tuấn Kiệt thầm chấn động. 

Phải biết, chiêu này là chiêu thức cấm kỵ của Cửu Tiêu môn! 

Ngay cả bây giờ, Cửu Tiêu môn được chia thành hai nhánh Cửu Tiêu Thần Hoàng, môn phái sụp đổ tan rã, không biết bao nhiêu công pháp đã bị lạc mất. Đông mập vẫn luôn không cho hắn ta luyện cấm chiêu này, từ đó có thể thấy sự cắn trả của cấm chiêu này rất đáng sợ. 

Nhưng không thể nghi ngờ, võ kỹ phản phệ càng mạnh thì mang lại sức mạnh chắc chắn càng đáng sợ hơn. 

Phong Tuấn Kiệt đã từng thử sử dụng chiêu này để đối phó với Hỗn Độn Thú trong hỗn độn. 

Một con Hỗn Độn Thú mạnh mẽ như vậy, có thể so sánh với sức mạnh của võ tôn, nhưng không thể chịu được chiêu thức này của hắn ta. 

Nó đủ để cho thấy chiêu này mạnh mẽ đến mức nào! 

Nhưng bây giờ, Cửu Thiên bị một kiếm chém trúng, nhưng hắn cũng chỉ lùi lại một bước. 

Chỉ lùi lại vỏn vẹn một bước! 

Phong Tuấn Kiệt không thể tin được nên lại vung kiếm. 

Lần này Cửu Thiên đã có kinh nghiệm, cho nên hắn dứt khoát chuyển hóa canh kình thành thần hồn, đồng thời tập trung vào trên trọng kiếm Vô Phong! 

Muốn đấu thần hồn chi lực đúng không? 

Vậy thì tới đi! 

Keng! 

Hai thanh kiếm lại chạm nhau. Âm thanh lần này khiến vô số người bên dưới ôm đầu ngã xuống đất. 

“Đau quá! Đau quá! Đau quá!” 

“Đây là loại võ kỹ gì? Yêu pháp hay là công pháp ma tu!” 

“Đầu của tôi!” 

Chỉ là dư chấn mà đã khiến vô số người phải hét lên. 

Những người khác bắt đầu liều mạng lui về, họ không muốn xem một trận tỷ thí có thể giết chết họ đâu. 

Đặc biệt là trận đấu giữa Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt lúc này. Đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. 

Thậm chí ngay cả sức mạnh do Phong Tuấn Kiệt và Cửu Thiên phóng ra họ cũng không hiểu! 

Ánh mắt của Tam Thánh hơi thay đổi, họ gần như đồng thời ra tay, bố trí phòng ngự. 

Nơi mà Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt chiến đấu hoàn toàn bị ngăn cách. Để tránh việc hai người đánh nhau ảnh hưởng đến người khác. 

Đông mập hoàn toàn ngơ người, một tên Phong Tuấn Kiệt lén lút luyện cấm chiêu là đã khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc và tức giận. 

Hiện tại, Cửu Thiên lại thi triển ra sức mạnh tương tự! 

Thế thì còn làm gì được nữa? 

Hai người này có thực sự đang tỷ thí không? 

Này là đang chơi đùa mạng sống thì có! 

Nếu có thể, Đông mập thực sự muốn lao tới ngăn cản cuộc chiến giữa hai người. 

Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra với một trong hai người này thì cũng không phải là điều hắn ta muốn thấy. Đông mập đã âm thầm siết chặt nắm đấm! 

Đáng tiếc, Cửu Thiên cùng Phong Tuấn Kiệt đều không biết suy nghĩ của Đông mập. 

Hai người họ một kiếm chưa được thì vung kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư! 

Đây là sự va chạm trần trụi của giữa thần hồn. 

Sau ba nhát kiếm, khóe môi Phong Tuấn Kiệt hiện lên một nụ cười. 

Ánh sáng thần hồn trên thanh kiếm của hắn ta lúc này bắt đầu run rẩy, như thể nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào! 

Cửu Thiên thì đỡ hơn nhiều. 

Thứ nhất, hắn sở hữu Hồn Đạo và biết cách sử dụng thần hồn chi lực hơn Phong Tuấn Kiệt nhiều. 

Hơn nữa, hắn còn sử dụng canh kình để chuyển hóa thành thần hồn, phần lớn sức mạnh hắn tiêu hao chỉ là canh kình mà thôi. Thần hồn thực sự của hắn không bị ảnh hưởng nhiều. 

Kiếm thứ bảy! 

Hai người lại va chạm, lần này Phong Tuấn Kiệt bị một kiếm trực tiếp chém bay. 

Thần hồn trên thanh kiếm đã đến bờ vực sụp đổ. 

Nếu như Cửu Thiên xông tới thêm một đòn nữa, Phong Tuấn Kiệt nhất định sẽ chết. 

Kiểu chiêu thức này là tổn thương địch một ngàn thì mình cũng bị thương tám trăm. Nếu không thể đánh bại đối thủ, bản thân sẽ rơi vào một tình thế tuyệt vọng vô cùng đáng so! 

Cửu Thiên cũng nhìn thấy cơ hội này, nhưng hắn không đuổi theo chém một nhát. 

Ngược lại, mở rộng đạo vực, hung hãn bao trùm Phong Tuấn Kiệt. 

Thần hồn bị Phong Tuấn Kiệt đưa vào thanh kiếm bị đạo vực của Cửu Thiên buộc trở lại cơ thể hắn ta. 

Đánh giá tình hình, dường như Cửu Thiên dựa vào đạo vực chiếm thế thượng phong. Hoàn toàn kiểm soát được tình hình. 

Nhưng thực ra, chỉ có một số ít người có thể nhìn ra Cửu Thiên đang cứu mạng Phong Tuấn Kiệt. 

Nếu linh hồn của hắn ta không trở lại và tan vỡ ở bên ngoài, tính mạng của Phong Tuấn Kiệt sẽ gặp nguy hiểm. 

Cửu Thiên nhìn Phong Tuấn Kiệt từ xa, trong mắt hiện lên ánh sáng lập lòe, nói: “Còn gì thì cứ lấy ra đi!” 

Phong Tuấn Kiệt thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, miệng và mũi chảy máu. 

Hắn ta nhìn Cửu Thiên cười khổ nói: “Tại sao võ kỹ nào cũng không có tác dụng với anh vậy!” 

Cửu Thiên nhướng mày nói: “Không phải là không có tác dụng, chỉ là tôi mạnh hơn mà thôi, điểm này anh phải thừa nhận!” 

Phong Tuấn Kiệt lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, cười khúc khích: “Thật xin lỗi, tôi không thừa nhận!” 

Nói xong, Phong Tuấn Kiệt đưa tay trái ra, ấn vào khoảng trống. 

Cửu Thiên nhìn thấy động tác của Phong Tuấn Kiệt, liền biết hắn ta muốn làm gì. 

Hắn nhanh chóng thu hồi đạo vực của mình. Nhưng tốc độ của hắn vẫn có chút chậm. 

Chỉ nghe Phong Tuấn Kiệt khe giọng nói: “Đạo Diệt!” 

Chỉ hai từ đơn giản, chỉ một hành động đơn giản. 

Không có ánh sáng lộng lẫy, không có canh kình chói lóa. 

Chỉ là bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, đạo vực của Cửu Thiên trong nháy mắt biến mất không dấu vết. 

Cửu Thiên có thể cảm giác được, chỉ là trong chốc lát. 

Đạo vực của hắn chịu tấn công như gột rửa. 

Tựa như có một bàn tay to vô hình nào đó cưỡng chế xóa sạch sức mạnh của hắn. Đồng thời, biến mất cùng nó còn có thiên địa chi lực xung quanh, cũng như toàn bộ đạo chi lực. 

Mọi thứ trống rỗng, Phong Tuấn Kiệt thẳng lưng lên từng chút một. 

Tuy nhiên, vẫn có ánh sáng rực rỡ phát ra từ cơ thể hắn ta. 

Cửu Thiên đột nhiên phát hiện ngay cả canh kình cũng không thể sử dụng được. 

Phong Tuấn Kiệt chậm rãi nói: “Tôi thực sự không muốn sử dụng chiêu này. Nhưng để giành chiến thắng, tôi không có lựa chọn nào khác. Anh đừng trách tôi dùng chiêu này chơi xỏ, thắng là thắng!” 

Phong Tuấn Kiệt lại giơ kiếm về phía Cửu Thiên. 

eyJpdiI6IlZVWmJ2dnRKRHpDM3NQXC9vZ3Z5V0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdTNU8zdnhOQVVqRHNvajI2VGFFVjJUV0hzQmVkQlpNaEtVK2pVVnFtUDJBcXNsNlwveDg5czRzNEpITDlSNlJEaVhZYkM2amFjeVRjODhcL2thZThYVHRBRXFoYnppZUJkOEtSdGRPWVVnS1E0RzJvcWVuMHBVNGRqS3VaMFo2TDlWOFRUUWsxVUxCTTF0WGw4YjBKMVp2NW9HT2REZGJYNWxVT2xhTUp5Ujdmc3o1TkhYTTI5UU1JWU1EUnJObjVtIiwibWFjIjoiNjc4NzBhOTkzMmYzNzM4MzdmM2E5M2ZlMDc1ZjM4ODBjMTA2YjI4ZTQ1ZmIwNTZiNTkyMTg5YmE1YTJlNDRmMCJ9
eyJpdiI6IkRNNEt5cFFTSVI3Znd5UitBTjJ2Znc9PSIsInZhbHVlIjoiV0M3YmlOMFYxcGRoajl4XC9PaG03dnBqZU8wZWZIdmtQYlFOR3ppd04rbWg3bXg5cmg2bEVJOUhBT2NOK25aM0VOXC9BckVqNlk2eU1XOGpiM1daTUtzZ1lUVllzdHplU2FTd29saysydEk2Qnp0TEpScWxrYnZqQ1pQcGVEeXJzSnRkNkxmeG9xV2JuaytFNUUxY3JtTVU2RE9lemlCQXBJNkhXWlM3QytBMkg0ZjlldVwvUjE1UkVjZk5NMHYwSE1qNklweTRHQnJ6ZFhjaXc3eStDZUxGWEhvUWdJQW5tWmVJQVhKMHpiaXl1MGhaYXJQaENOdWJIXC9tZUpmbTVTZ3FsWWVsazlIWEozdGIwNWk0eWNRRFNHMjBHUGtHVGtOUmRjMVZcL2tWZTlySm1CbUdiemJVYTJuMURXWG5Nd25QSSIsIm1hYyI6IjlmNjJiMDc5YzU5ZTJmYTE2Y2NlNzg0NzRmNzBmZWVjMjNkYTg2NGRjM2JiMjY3ZGVjMzdjOWE5MjI1MDJhZmQifQ==

Nói xong, Cửu Thiên cũng giơ tay nói tiếp: “Vậy tôi cũng không còn cách nào khác!”

Ads
';
Advertisement
x