Hướng lòng bàn tay về phía Phong Tuấn Kiệt, Cửu Thiên hơi nheo mắt. 

Phong Tuấn Kiệt còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cơ thể mình đột nhiên không thể cử động được. 

Như thể có một sức mạnh kỳ lạ nào đó điều khiển tất cả canh kình trong cơ thể hắn ta. 

Đồng tử của Phong Tuấn Kiệt giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. 

Bởi vì hắn ta biết sức mạnh này là gì. Lúc ấy khi hắn ta luyện tập Đạo Tàng Quyển, Đông mập đã nhấn mạnh với hắn ta rằng trên thế gian này chỉ có hai bộ công pháp thực sự có thể cạnh tranh với Đạo Diệt trong Đạo Tàng Quyển là Khí Tàng Quyển và Võ Tàng Quyển. 

Một là Chưởng Thiên. 

Hai là Thần Uy. 

Chưởng thiên, nắm giữ thiên hạ chi lực, thông thấu mọi điều, vạn vật như tơ, trở tay tạo mây, úp tay thành mưa, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. 

Thần Uy, thống trị mọi thứ trong thiên hạ. Bước chân rung chuyển núi non, đôi mắt xuyên qua sóng nước, tiếng gầm như rồng, khí thế như hổ, người duy nhất trên đời không thể đánh bại. 

Mà hiện tại, chiêu mà Cửu Thiên sử dụng chính là Chưởng Thiên mà hắn hoàn toàn không ngờ được. 

Hai người họ cứ lơ lửng giữa không trung một cách kỳ lạ. 

Sức mạnh trong cơ thể Phong Tuấn Kiệt đột nhiên tắt ngấm, hắn ta bất động tại chỗ. 

Người Cửu Thiên ở trong Đạo Diệt của Phong Tuấn Kiệt, cũng không manh động. 

Phong Tuấn Kiệt cũng đang cố gắng tìm cách thoát khỏi sự khống chế từ Chưởng Thiên của Cửu Thiên, nên đương nhiên cũng không thể cử động được. 

Hai người trừng mắt nhìn nhau, để gió thổi tung quần áo và tóc. 

Kể từ khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc bắt đầu, qua nhiều trận tỷ thí như vậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng này. 

Phía dưới vô số người ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. 

Thời gian một phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa nén nhang đã trôi qua. 

Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt vẫn bất động. 

Hai người như hóa đá, lơ lửng giữa không trung. 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hai người họ không di chuyển?” 

“Đây là chiêu gì vậy? Chẳng lẽ cuộc chiến giữa hai người họ đã sắp tới mức vô ảnh vô hình?” 

“Tôi không hiểu á. Ai có thể cho tôi biết đây là phương thức chiến đấu gì không?” 

“Không hiểu à? Không hiểu là đúng rồi. Loại người trần mắt thịt như anh sao mà hiểu được kỹ xảo chiến đấu cao siêu như vậy?” “Anh gì ơi, anh hiểu à?” 

“Thật ra tôi cũng không hiểu!” 

Cả đám người bàn tán xôn xao, có lẽ thật sự là vì càng không hiểu thì càng cảm thấy cao thâm. 

Vì vậy, hầu hết mọi người đều trầm trồ cảm thán trước biểu hiện của Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt. 

Mà những người thực sự có thể hiểu vài phần thì sốc ngay tại chỗ. 

Ví dụ như Tam Thánh, họ là số ít người có thể hiểu được. 

Nhưng chỉ vì hiểu được nên cả khuôn mặt của họ gần như nhắn thành một nhúm. 

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” 

Bát Phương Tiền Thánh là người đầu tiên lên tiếng. 

Ông ta lắc đầu như trống bỏi, dường như không tin vào những gì mình đang nhìn thấy. 

Hỗn Độn Võ Thánh môi khẽ run nói: “Chưởng Thiên cũng xuất hiện! Cửu Tiêu môn, Khí Tàng Quyển cũng có truyền nhân. “Tôi đã nói rồi, không thể nào! Tên Dạ Ảnh này là võ giả, ông nhìn kỹ đi, cậu ta là võ giả, sao có thể tu luyện Chưởng Thiên được!” 

Bát Phương Tiền Thánh thanh âm trầm xuống, nói từng chữ một. 

Hỗn Độn Võ Thánh sắc mặt phức tạp, ông ta không biết trả lời Bát Phương Tiền Thánh thế nào. 

Quay đầu lại, Hỗn Độn Võ Thánh nhìn về phía Hoàn Vũ Thiên Thánh, nói: “Ông thấy thế nào?” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh không trả lời, lựa chọn trầm mặc. 

Hiển nhiên ông ta không rõ rốt cuộc Bát Phương Tiền Thánh nói đúng hay Hỗn Độn Võ Thánh nói đúng. 

Mà trong đám người phía dưới, có một người có thể xác định được rốt cuộc Cửu Thiên sử dụng chiêu thức gì. 

Người này chính là Đông mập vẫn đang há hốc mồm, vuốt bụng, túi rượu trong tay rơi xuống đất, vẫn chưa kịp hồi thần. 

“Chưởng...Thiên!” 

Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có Đông mập mới có thể chắc chắn liệu công pháp mà Cửu Thiên sử dụng có phải là Chưởng Thiên hay không. 

Hiện tại hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân đều bị hóa đá. Ngay cả máu dường như đã ngừng chảy vào khoảnh khắc này. 

Cửu Thiên đã luyện thành Chưởng Thiên! 

Không ai rõ điều này có ý nghĩa gì hơn Đông mập. 

Đầu tiên, về cơ bản Phong Tuấn Kiệt không thể đánh bại được Cửu Thiên. Công pháp của ba quyển thiên thư triệt tiêu khí thế Đạo Diệt của Phong Tuấn Kiệt. Tu vi của bản thân Cửu Thiên mạnh hơn Phong Tuấn Kiệt. Khi đó tám phần là Phong Tuấn Kiệt sẽ thua. 

Thứ hai, Cửu Thiên là một võ giả, nhưng hắn đã luyện được Chưởng Thiên. Điều này thể hiện rõ một điều, đó chính là Cửu Thiên còn là một luyện khí sĩ. 

Lúc này, Đông mập nhớ đến nụ cười của Ngô Tân, liền biết ý nghĩa của nụ cười đó. 

“Ngô Tân ơi là Ngô Tân, hóa ra nguyện vọng của ông đã thành sự thật. Cửu Thiên thật sự là khí võ song tu!” 

Đông mập hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy. 

Nếu nghe thấy người khác võ khí song tu, hắn ta sẽ cho qua, hoàn toàn không xem là thật. Giống như Giả Minh giả mạo làm Cửu Thiên, đóng làm khí võ song tu như thật. 

Đông mập hoàn toàn không coi trọng chuyện này, mặc dù hắn ta biết Giả Minh nhất định là giả. Mặc dù nghe được rất nhiều tin đồn về Cửu Thiên nhưng hắn ta cũng không coi trọng chúng. 

Bởi vì có quá nhiều chuyện giống như thế này. Về cơ bản đều không phải thật. Đặc biệt trong khoảng thời gian này, hắn ta vẫn ở trong hỗn độn, chưa nhận được tin tức nào về việc thánh giả trong thiên hạ đang tìm kiếm Cửu Thiên. 

Nhưng bây giờ, thấy Cửu Thiên khí võ song tu, có thể luyện thành Chưởng Thiên. Hắn ta thực sự không thể không tin. 

Khi đó, hắn vẫn luôn cho rằng con đường mà hai người Ngô Tân và Tố Thu lựa chọn là ngõ cụt. 

Ai có thể ngờ rằng ngõ cụt này lại thực sự trở thành đường sống sau khi vượt qua biết bao khó khăn, trở ngại trên người Cửu Thiên. 

Lòng bàn tay Đông mập run rẩy, cố gắng nhấp một ngụm rượu, nhưng phát hiện túi rượu trên tay đã rơi xuống từ lâu. 

Đông mập nhanh chóng lấy ra một túi rượu khác, ngẩng đầu hớp một ngụm lớn. 

Đột nhiên, hắn ta tựa hồ nhớ tới cái gì đó, vỗ đùi nói: “Đáng chết, lúc Ngô Tân mời mình làm sư phụ Cửu Thiên, sao mình lại không đồng ý? Sao mình lại ngu ngốc như vậy!” 

Đông mập đã hối hận rồi, bắt đầu tát bôm bốp khuôn mặt mũm mĩm của mình. 

Miệng cứ lẩm bẩm không thôi, hắn ta nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ một cơ hội lớn. 

Ngẩng đầu lên, Đông mập dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm bóng dáng Cửu Thiên. 

“Xem ra bây giờ cũng không muộn!” 

Trên bầu trời, gần nửa nén nhang nữa đã cháy hết. 

Trong thời gian dài như vậy, hai người vẫn bất động, thậm chí không chớp mắt. Dường như định cứ thế nhìn đối phương đến sông cạn đá mòn! 

Nhưng cũng có người cẩn thận phát hiện ra, mặc dù bề ngoài có vẻ như hai người họ bất phân thắng bại, nhưng thực ra họ đang chiến đấu theo cách mà mọi người không biết. 

Thực ra, Cửu Thiên đã chiếm thế thượng phong. 

Bởi vì, trên trán Phong Tuấn Kiệt, những giọt mồ hôi đã bắt đầu xuất hiện. Khóe mắt hắn ta cũng bắt đầu khẽ co giật. 

Nhìn lại Cửu Thiên vẫn vững vàng như núi, khóe miệng hiện lên một nụ cười. 

“Công pháp kỳ diệu, bác đại tinh thâm! 

eyJpdiI6IkY2UnNJXC9YYmdnaFRrclZLTkxjMk9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InIzeGpLb1RwU1pVZXhNWm16ME5KUjhwR0thSHo3bUpMbzQ2azdFcVhYWWFwR3p0NThmU3pjRTk5RVFXTlJ1eDVRakg2SitVa1Bjd3VPdHZZU0pPaUxKNFhnYXVhVmZLMjc4dzlNTFRFNUlON2hBUFVyMlwvSVJYRFVnQUtmQ3ZVdUFJYVdXTVpaQkZtek0wYm02N1BMN2c9PSIsIm1hYyI6IjU4YzY1NWRkNWVmNGM2OTI4YzNlOTFlY2JmYjk0ZDc1ZWFmODA0NGE0YTdjZjJmOWRmMGNlNGRjOGM0YWM0MzIifQ==
eyJpdiI6InJkR1VQaXNkcGplQ2xxaWQ3ZkJkZkE9PSIsInZhbHVlIjoiV2w5Sjkwd2Y3TzNqdTBIeUs4WHZDalRYRnBvZ1pibE1VQUNVRGVua0hcL1VCeHMyME44cUVvd3c0OXJQbXk3U21vOXFaZ2Z3QlVNXC9GV3RhanVKSXI4azZiZEFZSVpQakU2XC95ZXpqNXFzRVRrZGZSY3VHRktXU0t5SEtHcEx3NmEwNHhvQ29ZZ2tYN1NSZm5mMlVtUGdFSzF6SjdwXC9uSStcLzRxZjNRUGpCUlB6N3VPb1JZUVJPa1RTdENOcUlHMFRiaEhVOGlBWmQxRUtkMG1jTEhGK29xajE5eHN2dEdWQ3V3OGhkOVFHV3Fpb0ZuckN0U2w3bkxleHhQYlcyaGhYT1duSVdnWWo3djhTZnRYNGtDcUhaUnFEOW9ud3BwYkhGRUVKZEQxUDNZNkp4UlVwbEFUTlJacDdpSEs3NTBodkJHUkwzZjBneFVGRlJoSFRnM3B5VDA2V3V4ejkzWlQ2ZTd0eGNjZ1pRcDU4Y2x5VkFGVTRLVWk5YXpSemVwdWtFMTVIQURQQlJaNlZXM2FsR3NDaEs5bk9RWE9IaFpaTWx4Skk0bWRCbnh3VmpcLzVxWkV5UDNyYU44MzlBSEFJSGxoOHczUnBXRUVhZU4xREFPdXdpd2V1TlIydml6RkxubUZ1WkhMYitEZndDRWVsZjd6UmpwM1E5d3JlZEZMNHBydmRqdERtNVl4Um9ZbmRLK3pGejI0SFhWZVlPOGwzdWw4VmU2YnFSWkpDZzNZNDVsRW9EZzh3RnphcjRLN1gyIiwibWFjIjoiYjgxYjBmZTdlNjRjZmJkNmJkYjk0M2Q4N2M3ZTE5ZjVmZmEyYzdlYTk0NjE2Yzk2ZDFhYzM3NzM1MjRmNmU5MiJ9

Cửu Thiên thầm nói: “Vậy cũng phải nghiên cứu, nếu ta có thể học được một chút về Đạo Diệt từ Phong Tuấn Kiệt thì tốt quá!”

Ads
';
Advertisement
x