Bánh xe quay tròn, tiếng người ồn ào. 

Xe ngựa của Khổng Lâm dẫn Cửu Thiên băng qua hết đường to ngõ nhỏ, cố tình không bay lên trên không. 

Cả đường đi về một nơi mà Cửu Thiên không hề biết. 

Không thể không nói rằng, thành Kình Thiên đúng là lớn. 

Vì người Kình Thiên cũng to lớn như vậy, thành trì kiến trúc tự nhiên cũng vô cùng rộng lớn. 

Cửu Thiên đi theo Khổng Lâm, đánh xe vào trong một con ngõ nhỏ tối đen. 

Vừa vào trong, giọng nói của Khổng Lâm đã vang bên tai Cửu Thiên. 

“Dạ Ảnh huynh, phải mời anh xuống xe rồi. Chúng ta phải đổi xe!” 

Cửu Thiên nghe thấy phải đổi xe, Thập Tam và Vũ Hoàng Yến định đi theo Cửu Thiên về phía trước. 

Nhưng đúng lúc đó, Khổng Lâm lại ngăn Thập Tam và Vũ Hoàng Yến lại. 

Rồi bình tĩnh nói: “Hai vị, sư phụ tôi có nói, chỉ mời gặp một mình Dạ Ảnh huynh, hai người các vị thôi đừng đi nữa!” 

Vũ Hoàng Yến: “Không đi nữa? Không đi nữa làm sao biết được các người rốt cuộc định làm gì? Nhỡ đâu các người có ý đồ xấu thì sao?” 

Thập Tam ở bên cạnh không trả lời, hắn ta chỉ nhìn về phía Cửu Thiên đang ở dưới xe. 

Đối với Thập Tam, mệnh lệnh của Cửu Thiên mới là tất cả. Còn về những lời Khổng Lâm nói, chỉ có thể nói là không ảnh hưởng gì tới Thập Tam. 

Cửu Thiên mỉm cười, nói với Thập Tam và Vũ Hoàng Yến: “Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu, các người về đi” 

Thập Tam nghe vậy khẽ gật đầu, Vũ Hoàng Yến cắn răng nhìn Cửu Thiên nói: “Hiện giờ anh đang rất nguy hiểm. 

Cửu Thiên cười, nói: “Những điều này tôi đều biết. Vậy nên tôi cảm thấy hai người có thể đi trước. Công tử Khổng Lâm có lẽ không phải người xấu” 

Vừa nói Cửu Thiên vừa cười với Khổng Lâm. 

Khổng Lâm cũng mỉm cười lại với Cửu Thiên, cho dù xung quanh tối đen nhưng cũng không che được hàm răng trắng của Khổng Lâm. 

“Dạ Ảnh huynh tin tưởng tôi, thật khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng chúng ta phải hành động nhanh một chút. 

Nếu bị các ma tu khác phát hiện ra thì không hay đâu. 

Khổng Lâm nhấn mạnh vào hai chữ ma tu. 

Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu. 

Nhưng khi Cửu Thiên chuẩn bị đi theo Khổng Lâm rời khỏi đó. 

Tự nhiên Cửu Thiên như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói với Vũ Hoàng Yến: “Vũ Hoàng Yến, tôi cảm thấy bây giờ cô có thể thử trèo lên rồi” 

Vũ Hoàng Yến thoạt tiên ngẩn người một lát nhưng chỉ một lát sau đã hiểu ra lời này của Cửu Thiên rốt cuộc có ý là gì. 

Nhưng Khổng Lâm lập tức nhìn chăm chú về phía Vũ Hoàng Yến, giống như muốn ghi nhớ cái tên Vũ Hoàng Yến vào trong đầu. 

Cửu Thiên nhìn gương mặt đang cười tươi của Vũ Hoàng Yến, nháy nháy mắt. 

Sau đó quay người cùng Khổng Lâm lên một chiếc xe ngựa khác. 

Chỗ đánh xe tối om, phi mã cánh bạc kéo chiếc xe ngựa. 

Khi Cửu Thiên và Khổng Lâm lên xe, con phi mã màu bạc và chiếc xe ngựa lập tức biến mất không thấy tung tích, ẩn thân vào trong trời đất. Chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh của con ngựa vang lên, sau đó cuồng phong cuốn qua, cả con ngõ nhỏ hoàn toàn yên tĩnh trở lại. 

Vũ Hoàng Yến còn đang suy nghĩ xem lời Cửu Thiên nói với mình rốt cuộc là có ý nghĩa gì. 

Vì sao lúc này có thể trèo lên trên rồi. 

Đứng yên một lúc lâu, tự nhiên mắt cô ta sáng lên rồi khẽ nói: “Thì ra là như vậy” 

Thập Tam chau mày nhìn cô ta, không hiểu cô ta đang nghĩ đến chuyện gì. 

Vũ Hoàng Yến phấn chấn đến nỗi toàn thân run lên, quay đầu nhìn về phía Thập Tam nói: “Rất xin lỗi, Thập Tam. Sợ rằng tôi không đi chung đường với anh được nữa rồi. Anh tốt nhất cũng đừng đi theo bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy bây giờ anh đi tìm mấy người quốc chủ Võ Đỉnh thì sẽ tốt hơn” 

Thập Tam im lặng, giống như đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Vũ Hoàng Yến. 

Lát sau, hắn ta gật đầu, biểu thị đã hiểu. 

Vũ Hoàng Yến trở lại xe ngựa, vung tay một cái, một luồng sáng chiếu vào con bạch long của chiếc xe kéo. 

Lập tức con rồng hú lên từng trận, đưa Vũ Hoàng Yến bay lên cao rời khỏi đó. 

Bóng Thập Tam cũng hóa hư ảnh, biến mất khỏi chỗ đó. 

Một canh giờ sau, đường Không Tang thành Nam của thành Kình Thiên, bên ngoài một trạch viện đá xanh, đột nhiên phi mã màu bạc và một chiếc xe ngựa đen cùng xuất hiện. 

Bóng Cửu Thiên và Khổng Lâm từ từ bước từ trong xe ra. 

Ngẩng đầu nhìn cửa lớn của trạch viện, không biết cao đến bao nhiêu trượng. Màu đen xen lẫn màu đỏ, hai chiếc vòng đồng, một hàng phù văn từ trên xuống dưới, tỏa ra một thứ năng lượng khiến người ta hồn phách lên mây. 

“Đến rồi! Dạ Ảnh huynh, đây chính là nơi chúng ta bàn chuyện quan trọng, còn gọi là nhà an toàn. Bình thường người không đủ tư cách sẽ không thể vào được đây. Nếu không phải vì chuyện lần này khá lớn thì sợ rằng tôi cũng không có tư cách đến đây 

Khổng Lâm mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói, sau đó phi thân lên trước, gõ nhẹ vòng cửa. 

Bên trái ba lần, bên phải hai lần, sau đó dùng lực đẩy vào, cửa lớn mở ra. 

Cửu Thiên bay người vào theo bên trong cổng lớn, lập tức đập vào mắt hắn chính là một kiến trúc đáng sợ. 

Lầu tên, trận pháp địa thạch, phòng gai nhọn... 

Khắp bốn phía bày đủ các loại binh đao, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể cảm nhận được những binh đao này chất lượng bất phàm, chắc chắn là đồ thượng hạng. 

Chân pháp dưới chân được gài vào trong từng viên đá. 

Sức mạnh bên trong khiến người ta cảm thấy run sợ. 

Giống như cần dùng pháp quyết khởi động là có thể khiến một cường giả Thiên Canh nổ tung tại chỗ. Rồi hắn lại nhìn thấy những căn phòng đều là tên nhọn, trên đầu mỗi mũi tên đều có ánh sáng xanh ngọc bích. Như có một năng lượng xoắn ốc vô hình ẩn tàng trong đó Chỉ sợ một khi thật sự xảy ra chiến đấu, những tên nhọn đó đều có thể bắn ra ngoài. Dù sao thì Cửu Thiên cũng không muốn thử xem những tên nhọn đó rốt cuộc hiệu quả như thế nào. 

Cửu Thiên thầm tặc lưỡi, kiểu nhà an toàn này e rằng không phải trong một hai ngày mà xây nên được. 

Phải mất bao nhiêu năm tích lũy thì mới biến một trạch viện trở nên đáng sợ như vậy chứ. 

Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Trạch viện này là của nước Hoàn Vũ các anh sao?” 

Khổng Lâm cười nói: “Nước Hoàn Vũ chúng tôi không có tiền để xây được một căn nhà an toàn như vậy ở một nước khác đâu. Đây là sản nghiệp của Bát Phương tiền trang. Gần như ở mỗi một nước, bọn họ đều có một ngôi nhà như vậy. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu. Bát Phương tiền trang quả nhiên lắm tiền nhiều của! 

Suốt dọc đường đi vào trong, không biết phải đi qua bao nhiêu cửa ải, cuối cùng Khổng Lâm cũng dẫn Cửu Thiên đến trước một gian lầu các. 

Cánh cửa sắt đá từ từ mở ra, bên trong hình như có một chút ánh sáng lọt ra ngoài, có thể nhìn thấy bóng người chớp động. 

“Vào đi. Mấy người sư phụ đều đang đợi anh. 

Khổng Lâm đứng canh kính bên ngoài cánh cửa sắt đá, rõ ràng là không định vào trong. 

Cửu Thiên từ từ đẩy mở cánh cửa sắt đá, lập tức tiếng ồn ào bên trong không còn. 

Ngay sau đó, xuất hiện trong tầm mắt của Cửu Thiên chính là những bóng hình quen thuộc. 

Tam đại thánh giả, quốc chủ của chín nước lớn không ngờ cũng ở trong số đó. 

Phía sau bọn họ còn có một nhóm quốc chủ của các nước khác, bao gồm quốc chủ nước Võ Đỉnh, Tần Chính Đại đế. 

“Dạ Ảnh, cuối cùng cậu cũng đến rồi!” 

Bát Phương Tiền Thánh lên tiếng trước. 

Ánh mắt của những người khác nhìn về phía Cửu Thiên như thiêu như đốt, trong ánh mắt lóe lên đủ loại ánh sáng khác nhau. 

Có sợ hãi, có mong chờ, cũng có ý định giết người. 

“Ban ghế!” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh cao giọng nói. 

eyJpdiI6InhnVWlJT2lkQkZ0bHQzNHZTUUZ1VXc9PSIsInZhbHVlIjoiOCtcL1huNFdCam5aYTNsN2padlJLUUVCSGRoK3luRVJCN253OWNsWE1Ib3YrUWZ2UlwvOVVDOVhiUUp5dXk3ajZZOSszbDJuTGI1cHJ2eUc1UStoWFZ6YkFyQWQrUEJwU1Q4RGdkbmY1QXZhRmtaOURScFFrcTdZTkpmNzYrZ2tFR2d1ZDIxNWdHa21aaFV5MEQwdFVaZ3VqNlp5dFVcL0tqQjJEaDdpa0gyQlduaW1DaDhTZElRWWF0ZjNTekl1R3FQYmlNVjRxYTN6anpRb3YxRWVpQWlscXNGYzRGdGhoYzQycUErUjJoRkp3RT0iLCJtYWMiOiIxOWNkN2UxNmVlMzU0NmQxMjU0MzQ2OWQzMDcwOTE2NGJlNTU1YjNlZDZjMzI0M2IxOGMzNTk0MjVmYzZmNjE2In0=
eyJpdiI6IitzNDlMeU5IYmZWSCsxSlwvOWtvUTRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1CXC8xMWdnUGQ5VVJOY3VWYUx2RlwvSnZ0cHhxTzRrcjJPS0krMFJSNXlYZHJ0WEc4dWo3Y3ZidXp3VXlmRGlpamVxamgxR1RMbWhvRnZnRXBScXpqZlVWOWJURzZVSTgyeUEyM2RoVGFNWFNNTXE0U1gxbE5sUmtEZVlPTXBqOXlXTmdWSzRaUkVGUDRxN290Q0J6QnFNUFVBOGNLaWUxZEhaNzJMMFVhd2lRXC92R2Y3REI4Z3VGdnoxc0NLd0xwUjloSVdYWEFSUVVcL2xKTENvVVJcL0Z3eGZzUFFjM3hWc1ZVT0t5UXZhYnc2OFwvZU5FWVwvUzg2dzI4Mmp4ZU9DV2ZmYk9lSU1NZ3djc1o0a1I5dURSOHZJUWhIa29sU0dOUW1lWEtsYmk4Sk9LXC9FUWswdVFqSlFRYlhzaFdlbml2XC9zVkthUGw2cUpieGZWXC9lTWVYSnVqNjlKaTBYRjVpWWlCUGhRVzBzeG9HQ0Z1Z2xoSGtsNEh5RmdlVVZ1NHdOQ1VWSWZDb3l6WjZPaFlDWFc1bXRDRGJNbVYyUHdFblNjSVZrMTNcL3QzKzBNRVFzWmZ0VmNIaHhPNFFKUnVNMDA4MnMxYlYzcVFzVDlITExWc2VvZ05jQVNaQ3lJZFdWcSsreE5INzZGYXMremwrQk10cWQ0Njhkdmsxa1wvXC9BY2gyZnkydzF5NUJWUGlUS2hGaEV6TnJ0TTNXdWV2bCtqMEUxbXFQN0VKa01wMUZUcE5IdlRuMTVJNmVSK1ZQQzFpcVNRSHUzVzJuNGxVZURadHYzdXpCcCt1VHlnOUVKdGNIMnVJMXQwcjNiZHU2UTd3WE5Qd3pUbEFXS0N5STJKa0pzeDg5TGIxUjFlOVFEdUQ0OFdSd1wvRENYRXUyMEY0Y3UxQnE2WDlQRWdVd0k9IiwibWFjIjoiMTEyNjg2NWZkM2Y5MTA3MTk1YjU4MWM1N2Y4OWM4ZGFlY2NmZTBlNTlkZjJkMDljNzI3ZDcyYjU3YzcxMTRlMyJ9

Hỗn Độn Võ Thánh đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Cậu nói xem, Dạ Ảnh công tử hay là nói là Dạ Ảnh đường chủ của phân đường 15!”

Ads
';
Advertisement
x