Nghe đến bốn chữ Dạ Ảnh Đường chủ, Cửu Thiên lập tức hiểu ra nhóm người này muốn làm gì. 

Cửu Thiên cười nhạt hai tiếng không quan tâm, vung tay biến gió thành ghế, đường hoàng ngồi xuống. 

Còn về chiếc ghế đá sắt mà bọn chúng chuẩn bị cho Cửu Thiên, Cửu Thiên đến nhìn cũng không buồn nhìn lấy một cái. 

Ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, những người có mặt ở đó quả thực là cường giả của những cường giả. Ít nhất thì cũng là những quốc quân có thể lực của cả một đất 

nước. 

Khí thế tỏa ra từ người bọn họ thật sự rất đáng sợ. Nếu đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ bị uy phong này dọa cho không nói được gì. 

Nhưng đối với Cửu Thiên thì hoàn toàn không có tác dụng gì. 

“Xem ra mọi người biết hết thân phận của tôi rồi!” 

Cửu Thiên điềm nhiên cười và nói. 

Thái độ trấn tĩnh như không đó khiến không ít quốc chủ lại càng coi trọng hắn hơn. 

Nếu là người khác, bị vạch trần thân phận ma tu, sợ rằng đã co rúm người lại, liên tục dập đầu nhận sai. 

Những quốc chủ ở đây, làm gì có ai chưa từng nhìn thấy thái độ của một ma tu sau khi bị bắt. 

Vì mong sống sót, đám ma tu này có chuyện thấp hèn gì mà không làm ra được. 

Ngược lại, Cửu Thiên thì lại như vậy, như thể là không hề có chuyện gì. Thật sự rất hiếm gặp. 

Long Võ quốc chủ lớn tiếng nói: “Dạ Ảnh, cậu đừng có càn rỡ. Bây giờ thân phận của cậu đã bị bại lộ, còn không mau nói hết những chuyện mà cậu biết ra. Lấy công chuộc 

tội, như vậy thì cậu mới mong có cơ hội sống tiếp được. 

Âm thanh như rồng hét, Long Võ quốc chủ rõ ràng là một long nhân có tu vi không tầm thường. 

Chỉ nói một câu long uy liền thể hiện ra ngoài. 

Nghe vậy, Cửu Thiên lại cười. 

Cửu Thiên dõng dạc nói: “Dám hỏi một câu là tôi đã tạo nghiệt gì, rồi tôi có tội gì?” 

Hoàn Vũ quốc chủ bật cười một tiếng, lạnh giọng coi thường nói: “Thân là một ma tu mà cậu còn hỏi chúng tôi là đã tạo ra nghiệt gì sao?” 

Phong Vũ quốc chủ tiếp tục nói: “Đúng vậy, chỉ dựa vào thân phận Đường chủ phân đường ma tu là đã đủ cho chúng tôi băm cậu ra làm vạn mảnh rồi. Vậy mà cậu còn dám thản nhiên tham gia thi đấu vạn phương chư quốc, đúng là không sợ chết” 

“Nói đi!” 

Vạn Tôn quốc chủ một tay đập xuống ghế, mắt trừng to, nhìn trừng trừng tức giận về phía Cửu Thiên. 

Một luồng khí hướng về phía Cửu Thiên. 

Quần áo Cửu Thiên bay phấp phới nhưng nụ cười trên mặt đã dần tắt. 

Đám người này mời hắn đến đây chính là để thẩm vấn hắn. 

Ánh mắt Cửu Thiên lướt qua gương mặt của tất cả mọi người, chậm rãi nói: “Các người muốn giết tôi?” 

Bát Phương Tiền Thánh trả lời: “Nếu cậu không chịu hợp tác thì đúng vậy, chỉ có thể như vậy. Hiện giờ, tôi muốn hỏi cậu một số vấn đề, cậu nhất định phải trả lời ta thành thật. Hư thú mà cậu nói đến trong thư là.” 

Cửu Thiên tự nhiên cắt ngang lời của Bát Phương Tiền Thánh, lớn tiếng nói: “Là tôi, đưa tin tức cho các người. Cũng chính là tôi, cảnh báo các người cược thi đấu vạn phương 

chư quốc chính là một cái bẫy khổng lồ. Cũng chính là tôi, đang nghĩ cách để cứu các người. Vậy mà các người lại định giết rồi, thật khiến người ta chê cười! Bát Phương lão quỷ, thư của ông là từ đâu ra vậy?” 

Sắc mặt Bát Phương Tiền Thánh trở nên rất khó coi. 

Bao nhiêu năm qua, Cửu Thiên là người đầu tiên dám ngắt ngang lời ông ta. Hơn nữa còn thẳng thừng gọi ông ta là Bát Phương lão quỷ. 

Bị một tiểu bối quát mắng như vậy, ông ta cảm thấy có chút phẫn nộ. 

Ba vị thánh giả đều nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh. Nếu không phải vì còn cố kỵ thân phận Tam thánh của bọn họ thì e rằng giờ này bọn họ đã ra tay với Cửu Thiên rồi. 

Những quốc chủ khác nghe vậy cũng sững sờ, sau đó đều nhìn về phía Bát Phương Tiền Thánh. 

Bọn họ cũng không biết thông tin cụ thể từ đâu, bọn họ chỉ biết Bát Phương Tiền Thánh nhận được một bức thư. 

Bát Phương Tiền Thánh im lặng một lát rồi nói: “Không sai. Đúng là chư quốc vạn phương đưa tin cho chúng tôi, nhưng tôi không biết dụng ý của cậu là thế nào. Con người tôi không tin tưởng ma tu. Vậy nên hôm nay tôi mới trực tiếp hỏi cậu. 

Cửu Thiên cười lớn, chỉ vào mặt Bát Phương Tiền Thánh nói: “Dụng ý? Nếu tôi muốn các ông đi chết thì tôi đã dứt khoát không nói gì rồi, các ông sẽ mơ mơ hồ hồ bị hư thú ăn thịt. Đến khi chết vẫn không biết rõ là có chuyện gì. Nếu tôi thật sự là tên ma tu hết thuốc chữa thì thân là chủ một phân đường, tôi đã đợi hư thú giết hết tất cả mấy người các ông, Đạo tâm ma tông sau đó đi tiếp quản thiên hạ. Cho dù tôi thế nào thì cũng được phân lãnh thổ của vài nước chứ. Nói cho tôi biết, vì sao tôi phải giúp các ông chứ?” 

Giọng nói của Cửu Thiên cao vút, khí thế hùng hồn, quang minh lẫm liệt. 

Sắc mặt của Bát Phương Tiền Thánh càng lúc càng khó coi, sắc mặt của Hỗn Độn Võ Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng sa sầm xuống. 

Mục đích ba người bọn họ gọi Cửu Thiên tới đây đúng là không có ý tốt. 

Bọn họ nhìn ra Cửu Thiên chính là hậu nhân của Cửu Tiêu Môn, đương nhiên muốn tìm cách để loại trừ Cửu Thiên. Vừa hay bọn họ cũng điều tra ra thân phận ma tu của Cửu Thiên. Hôm nay định chuẩn bị ra tay để giết chết Cửu Thiên. 

Đương nhiên trước khi giết chết sẽ phải ép hắn nói ra tất cả thông tin, đây cũng là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ, tình hình không giống lắm so những gì bọn họ tưởng 

tượng. 

Những lời nói khảng khái, cao ngạo của Cửu Thiên làm Bát Phương Tiền Thánh không thể nào dùng đạo lý để chèn ép hẳn. 

Những quốc chủ khác hình như cũng có chút lung lay, bọn họ hình như cũng bắt đầu tin tưởng những lời Cửu Thiên nói. 

Đây không phải là điều mà Bát Phương Tiền Thánh hi vọng nhìn thấy. 

Thấy vậy, Bát Phương Tiền Thánh lớn tiếng nói: “Dạ Ảnh, cậu đừng ở đây làm rối loạn lòng người, hôm nay gọi cậu tới đây không phải để cậu tâng bốc xem mình chính nghĩa thế này. Cậu là một tu ma, không xứng để nói đến hai chữ chính nghĩa. Bây giờ tôi đang cầu xin cậu, nói hết ra tất cả những gì mà cậu biết cho ta, nếu không cậu đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa lớn kia. 

Bát Phương Tiền Thánh bám chặt vào thân phận ma tu của Cửu Thiên, đồng thời cũng thể hiện khí thế của mình. 

Tất cả các sức mạnh trong phòng dường như đều kết lại đông đặc, cổ đè lên người của Cửu Thiên. 

Cảm giác lúc này của Cửu Thiên giống như lúc đầu, lần đầu tiên hắn bước vào núi Võ Đạo, cũng ở trong trạng thái bị trấn áp như vậy. 

Cơ thể khó lòng di chuyển, mỗi thước da thịt trên cơ thể đều phải chịu một áp lực vô cùng đáng sợ. 

Cửu Thiên nhìn chằm chằm về phía Bát Phương Tiền Thánh, nói gắn từng chữ một: “Đường đường là Tam thánh mà lại không đọ lại được với thất phu. Hóa ra đây chính là nguyên nhân vì sao các ông không phân trắng đen, chỉ làm việc theo sở thích của mình nên thiên hạ mới rơi tới bước đường này” 

Hỗn Độn Võ Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh, hai người không nghe tiếp được nữa. 

Giây lát sau, hai người cùng đồng thời phóng ra uy lực của mình, áp chặt lên người Cửu Thiên. 

Tức thì, Cửu Thiên hừ một tiếng nhưng hắn không chịu khom mình một chút nào, chỉ tức giận nhìn Tam thánh. 

“Nói!” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh nói ra một chữ nhưng sát khí ngập trời. 

Cửu Thiên cắn chặt răng, không ngờ lúc đó hắn lại bước ra ngoài. 

Bước đầu tiên bước đi, trên người Cửu Thiên ứa ra một vết máu, nhưng hắn giống như không hề nhìn thấy vết thương của mình, tiếp tục đi ra ngoài. 

Mỗi bước mặc dù đều chậm như vậy. 

Nhưng Cửu Thiên bước đi vô cùng kiên định. 

Phần lớn quốc chủ các nước đều nhìn Cửu Thiên bằng vẻ mặt rất phức tạp, bọn họ cũng không biết nên nói gì. 

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tên ma tu nào có thể khảng khái, cao ngạo như vậy, không hề e sợ Tam thánh. Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ Cửu Thiên thật sự là ma tu sao? 

Tam thánh nhìn thấy Cửu Thiên vẫn dám cử động, lập tức gia tăng thêm áp lực. 

Lúc đó, Bát Phương Tiền Thánh đứng lên. 

eyJpdiI6InBaWlN5TzF1aUFoa2JLSDFHTCtPSXc9PSIsInZhbHVlIjoibGVqQTNRSGRGeVBKdkdmNjY0ZjYxMm5nYmU5bVFrYVQyTE5HRGJKOTRGRmxjdjJyN1E1YmNzbU9yc2dQUXJEZGR1VTVLa3JPU1l4Y1JSWEp4eWtGbjFndDd4ZTVNazdrK2krVmt1aDAwXC9UdG8zVWp0YktNWnZIQ1hPSTM3RHp2ZmhNcGhtSWNJMis2bHptZm5PTXhTYVdCeEFHXC9nMDRpZ1liZkhEYWM0ejU1UHA0bzhaYVRjU3VicGI2alRGUmUiLCJtYWMiOiJlN2U5ZmIzNDI5MmJlYzdmYmMzYmJlZGYxZDZlNTcxNjljNTUzODNkOTM3ZTE2ZTgxNTNjYTA0YjQwNmFjZmUyIn0=
eyJpdiI6Ik5vc1N2cUs0VGlZQjRVYUZSOXhWbmc9PSIsInZhbHVlIjoiNDdxck4yOGhoSmVrQmtVTzltUzIwSU5cL3VRQ0NUOTNGRHdFXC9yQ2pkc3N3cDNUYVpuQUlBXC9UUnhKdkVTNnMyNWpcL0RZNkx0WUtTYmdGYXhia0VyZmpqWXVHR3BtTGdnN0ZUWkVmZGpvN20zeHpXM1FzdFV0RyttQUM3TGVBY21jQUpEVUFsYlFUZjNUZEwzU3FEdXc4b2d0cmc3elZXZE50a1wvNjN0clJiMTlSWmphNFMxY0VDTlBZTXNlQ2N5NlhcL0dtd09jMlNPZ1ByRGRXRHlKU0pIblJOc3E1Y1B2emQ2Nm9qS1ppbERwM0VDekZuZEFnbXpcLzN6Q1pwYUZpMnlRYjhEcDZlRFBFbWloN2RZWWxBU2t2VWxwazhNeHdPc1loUzFsd2lSamw0PSIsIm1hYyI6IjIyYmFiMDJmOTUwYmZkNmVjNzRiOWFmNDQ3NWMxZTJlOTVmMGJjOTAzODM5ZGE1OGUyM2IyNGZmZjNjNDI0ODkifQ==

“Dạ Ảnh thực ra không phải ma tu, mà là.... gián điệp mà ta phái tới.

Ads
';
Advertisement
x