Giọng nói mang theo vài phần suy yếu, sau khi nói xong còn phát ra mấy tiếng ho.
Ngay lập tức, tất cả mọi người quay đầu nhìn, đập vào mắt thì ra là một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn bằng gỗ.
Chính là tông chủ của Ngự Thú Trai, Lê Hi.
Trên chân đắp một tấm thảm, Lê Hi nhìn trông như bị bệnh nặng hơn lúc đầu khi Cửu Thiên gặp ông ta.
Lê Hi họ không ngừng, ông ta mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: "Dạ Ảnh. Lúc này không nên làm việc theo cảm tính. Chúng ta đều là một bọn, cần gì làm tới mức giương cung bạt kiếm như thế. Nói cho bọn họ đi, cậu là người của Ngự Thú Trai tôi!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Tất cả các quốc chủ đều nhìn sang Lê Hi, tam thánh cũng nhìn sang Lê Hi với ánh mắt khác lạ.
“Cậu ta là người của Ngự Thú Trai các người ư?”
Bát Phương Tiền Thánh rõ ràng căn bản không tin lời của Lê Hi
Nhưng Lê Hi cũng là người rất có uy vọng, lúc này ông ta ra tay bảo vệ Cửu Thiên, khiến tam thánh cũng rất kinh ngạc.
Hỗn Độn Võ Thánh còn trực tiếp nói: “Tôi nghe nói Dạ Ảnh này là người đã giết Lê Nhân Long của Lê gia các người, ông chắc chắn cậu ta là người của các người chứ?”
Lê Hi mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng thế. Còn về chuyện của Lê Nhân Long, chỉ diễn kịch mà thôi. Tới đây, Lê Nhân Long, cho tam thánh thấy cậu có phải còn sống khỏe hay không.”
Đằng sau Lê Hi, một người đàn ông mặc áo choàng trắng từ từ gỡ mũ của mình xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú.
Hắn ta chính là Lê Nhân Long rất lâu không thấy.
Ngay lập tức, không ít quốc chủ đều phát ra tiếng sửng sốt.
Lê Nhân Long thật sự không chết!
Nói như vậy, vậy Cửu Thiên thật sự là người của Ngự Thú Trai?
Vẻ mặt của tam thánh rất khó coi, nếu những người khác đứng ra bảo vệ Cửu Thiên. Bọn họ còn có thể dùng hai chữ đồng bọn cùng nhau kéo người khác xuống nước.
Nhưng Lê Hi không phải dễ chọc, sở hữu Ngự Thú Trai – một trong ba đại thế lực trong thiên hạ.
Tam thánh rất rõ lực lượng của Lê Hi lớn mạnh cỡ nào. Đừng thấy ông ta giống một phế nhân, cả ngày ngồi ở trên xe lăn.
Thiên hạ này thật sự không có ai cả gan dám trêu chọc ông ta.
Lê Hi thấy tam thánh vậy mà vẫn gây áp lực với Cửu Thiên, họ khẽ hai tiếng, từ từ nói: “Lúc Dạ Ảnh còn chưa có được toàn bộ tin tức thì đã báo cáo với tôi không ít chuyện. Vậy nên tôi mới thu liễm nhân thủ, ngưng tụ lực lượng ngay từ đầu. Điểm này, các vị ở đây đều biết nhỉ. Cậu ta là lính đắc lực nhất của tôi, tôi không hy vọng có người dùng danh nghĩa của ma tu để loại bỏ cậu ta. Đây là đang đối địch với Ngự Thú Trai tôi, đừng quên, nơi này là nước Kình Thiên, vẫn là địa bàn của Ngự Thú Trai!”
Lê Hi vậy mà không hề khách sáo chỉ ra suy nghĩ của tam thánh.
Ngay lập tức, sắc mặt của Bát Phương Tiền Thánh lúc trắng lúc đỏ.
Ánh mắt mang theo sát ý lạnh lẽo, Bát Phương Tiền Thánh lại liếc nhìn Cửu Thiên, sau đó vẫn thu liễm lực lượng của mình lại.
Hết cách, đối mặt với uy hiếp của Lê Hi, cho dù là tam thánh, cũng không thể không nhượng bộ vài phần.
Đúng như Lê Hi nói, nơi này là nước Kình Thiên, thế lực của Ngự Thú Trai ở nơi này thật sự quá lớn.
Điều mấu chốt nhất là nếu lần này bọn họ muốn đột phá vòng vây, mấu chốt vẫn nằm ở trên người Ngự Thú Trai.
Quốc chủ và tam thánh ở đây đều là người thông minh, đương nhiên sẽ không thật sự làm chuyện tự hủy sự sống như thế.
Uy áp của ba người đều thu liễm lại, Cửu Thiên vẫn thẳng người, trong ánh mắt nhìn tam thánh đã có thêm vài phần hàn ý.
Quả nhiên giống như những gì Ngô Tân sư phụ nói.
Tam thánh không đáng tin. Hắn có lòng tốt ý tốt để lại nhiều thông tin như vậy cho bọn họ, nói tình hình cho bọn họ.
Vậy mà tới cuối cùng, tam thánh muốn trực tiếp loại bỏ hẳn.
Trong lòng ba người này, e rằng lợi ích của mình mãi mãi xếp trên thiên hạ.
Chẳng trách bọn họ lại phá hủy Cửu Tiêu Môn, chẳng trách bọn họ lại ra tay với Ngô Tân sư phụ.
Tuy ba người này không phải ma tu nhưng thật ra không có gì khác biệt với ma tu.
Lòng dạ hẹp hòi như vậy, cho dù tu vi động trời, Cửu Thiên cũng rất khinh bỉ.
Lê Hi mỉm cười nhìn Cửu Thiên, vẫy tay với Cửu Thiên, ý bảo hắn qua đây!
Tuy Cửu Thiên cũng không có thiện cảm gì với Lê Hi nhưng vừa rồi Lê Hi đã cứu hắn một lần. Cửu Thiên cũng quyết định nể mặt ông ta, cất bước đi qua.
Lê Hi kéo tay của Cửu Thiên, tỏ ra vô cùng thân mật, nói: “Vất vả cho cậu rồi. Cậu Dạ Ảnh, đi thôi, chúng ta ra ngoài uống một ly”
Lê Hi nói xong thì kêu Lê Nhân Long đẩy ông ta ra ngoài.
Bát Phương Tiền Thánh lớn giọng nói: “Khoan đã. Dạ Ảnh, cậu còn chưa nói ra tình hình. Cho dù cậu không phải ma tu, cũng phải nói tình hình cho chúng tôi!”
Cửu Thiên khinh thường liếc nhìn Bát Phương Tiền Thánh, nhưng căn bản không trả lời mà đi theo Lê Hi đi về phía bên ngoài.
Phớt lờ!
Đây là sự phớt lờ trần trụi.
Cả thiên hạ, người có thể làm tới mức phớt lờ tam thánh, sợ rằng cũng chỉ có một mình Cửu Thiên.
Các quốc chủ khác đều đang nhỏ giọng bàn luận.
“Thằng nhóc cuồng vọng!”
“Tên này coi như đã triệt để đắc tội với tam thánh. Cậu ta sợ rằng sẽ chết rất thảm!”
“Vậy thì chưa chắc, cậu ta trông như thật sự có quan hệ không tệ với Ngự Thú Trai, có Ngự Thú Trai bảo vệ, tình hình không tồi tệ như vậy”
“Nhưng thông tin thì sao? Tất cả thông tin đều nằm trong tay cậu ta, bây giờ cũng không có cách thẩm vấn cậu ta”
“Haizz, tìm Lê Hi đòi thôi. Ngự Thú Trai chắc chắn có thể có được thông tin”
Cửu Thiên và Lê Hi rảo bước đi ra khỏi Thiết Thạch Môn.
Bên ngoài Khổng Lâm nhìn thấy Cửu Thiên đi ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Cửu Thiên nhìn hắn ta, nói: “Khổng Lâm công tử, thì ra anh đưa tôi đi chết, tôi nhớ rồi.
Ánh mắt của Khổng Lâm láo liêng, không biết nên nói gì.
Lê Hi mỉm cười nhìn Khổng Lâm, nói: "Có sư phụ như nào thì có đồ đệ thế đó. Cậu, đã định sẵn không làm nên trò trống gì.
Khổng Lâm đen mặt nói: “Cái đó không phải là điều Lê tông chủ nói là được”
Lê Hi khẽ cười hai tiếng, xe lăn lăn về phía trước.
Rất nhanh, Lê Hi dẫn Cửu Thiên đi vào trong một Tiễn tháp.
Cứ đi lên theo cầu thang xoắn ốc, cho tới khi Cửu Thiên và Lê Hi tới nơi trên cùng của Tiễn tháp.
Từ đây nhìn xuống, gần như nhìn rõ tất cả kiến trúc của cả nhà an toàn.
Gió mạnh thổi vù vù ở chân trời khiến quần áo của hai người phát ra tiếng xoạt xoạt.
Lê Hi lại siết chặt tấm thảm trên người mình vài phần, vẫy tay với Lê Nhân Long. Ngay lập tức, Lê Nhân Long hiểu ý rời đi.
Chắc chắn xung quanh không có người, Cửu Thiên mới lên tiếng, nói: “Cảm ơn Lê tông chủ trượng nghĩa lên tiếng tương cứu.
Lê Hi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cửu Thiên, nụ cười càng sâu hơn, nói: “Tôi nói rồi, con người của tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ là mắt nhìn khá tốt, hiểu nhiều thứ hơn một chút. Khi cậu quyết đấu với Phong Tuấn Kiệt, cậu đã dùng Chưởng Thiên của Khí Tàng Quyển - một trong ba quyển trục thiên thư của Cửu Tiêu Môn. Cậu là võ giả nhưng có thể dùng loại pháp quyết này, chỉ có thể nói rõ, cậu tu luyện khí – võ song tu. Theo như tôi biết, người tu luyện khí – võ song tu trong thiên hạ chỉ có hai người, một người là cậu, người thứ hai chính là sư phụ của câu, Càn Thánh Ngô Tân!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất