Cửu Thiên không biết nên trả lời câu hỏi này như nào, hoặc nói hắn có chút tin cách nói của Lê Hi tông chủ. 

Bởi vì thật sự chỉ khi phân tích từ nguyên nhân kết quả của sự việc, cách nói này khá có lý. 

Tuy Cửu Thiên rất rõ tình hình thực tế rốt cuộc là như nào. 

Nhưng liên quan tới cách nói của Tổ Thu trưởng lão, nói không chừng là thật. 

Lê Hi thấy Cửu Thiên không phản bác, ông ta nói tiếp: “Bà ta nhìn thấy Càn Thánh Ngô Tân chưa thất bại. Ngược lại để cậu thật sự kế thừa đạo thống của Cửu Tiêu Môn. Vậy thì bà ta cũng không cần thiết tiếp tục cô đơn lẻ loi nữa. Dù sao các người chỉ cần khiến ma tu và người đánh nhau, cuối cùng mượn tay của Đạo Tâm ma tông, trực tiếp giết chết tam thánh. Nếu như vậy Cửu Tiêu nhất mạch của các người tùy tiện tìm một chỗ để vùng dậy. Đánh ra danh hiệu đại chiến trừ ma năm đó, chắc chắn là được nhiều người ủng hộ. Cộng thêm Tổ Thu trưởng lão âm thầm hỗ trợ ở trong Đạo Tâm ma tông, Cửu Tiêu nhất mạch sao có thể không lợi dụng tình thế mà quật khởi chứ. Thậm chí tới lúc đó, bản thân các người không nói, người khác cũng sẽ tìm ra các người. Thủ đoạn này rất cao minh!” 

Cửu Thiên khế vỗ tay, không ngừng gật đầu. 

Đối với phân tích của Lê Hi tông chủ, hắn nghe mà thật sự sáng tỏ thông suốt. 

Tuy những chuyện này, thật ra hắn căn bản chưa từng nghĩ. Thiết nghĩ Ngô Tân sư phụ cũng chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này. 

Những lời này của Lê Hi tông chủ thật sự đã chỉ ra một con đường sáng cho hắn. 

Thì ra sự việc còn có thể làm như vậy. Như vậy, đối với người trong thiên hạ là chuyện tai họa ngập đầu. Tới bên phía Cửu Tiêu nhất mạch vậy mà trở thành cơ hội tốt nhất. 

Lê Hi tông chủ nhấp nhẹ một ngụm trà, nói: “Tôi nói không sao chứ, Cửu Thiên công tử?” 

Cửu Thiên mỉm cười trả lời: “Tôi cũng vỗ tay cho ông rồi. Ông nói xem?” 

Lê Hi mỉm cười rất vui, tới mức dẫn tới họ dữ liệt một trận. 

Sau đó, Lê Hi lấy ra chiến khăn lau miệng, nói: “Chỉ là trong này có hai vấn đề, tôi vẫn phải nhắc nhở các người chú ý một chút. Thứ nhất, lực lượng của ma tu tuyệt đối không 

thể quá lớn mạnh, nếu bọn họ thật sự một lần giết hết cao thủ trong thiên hạ. Vậy thì cho dù những năm nay Cửu Tiêu nhất mạch các người tích lũy một số lực lượng, cũng tuyệt đối không thể đối kháng nữa. Tôi nghĩ điểm này, các người chắc cũng suy nghĩ tới, vậy nên mới bắt đầu công bố thông tin cho tam thánh và các quốc chủ khác, để bọn họ chuẩn bị sẵn từ trước. Trong tình huống cục diện đã định, khiến bọn họ cho dù có chuẩn bị nữa, sự lý giải duy nhất của tôi chính là khiến bọn họ bớt chết ít người” 

Cửu Thiên nói: “Vậy thì vấn đề thứ hai thì sao?” 

Lê Hi nói: “Vấn đề thứ hai cũng là mấu chốt, đó chính là các người chưa từng suy nghĩ tới, tam thánh dễ giết vậy sao? Dù là Khôn Thánh Tố Thu bố trí cái bẫy tất sát cho ma tu toàn thiên hạ. Nhưng nếu nói trong thiên hạ có ai có thể phá cái bẫy này, hoặc nói chạy thoát khỏi cái bẫy này, vậy thì cũng chỉ có thể là tam thánh. Một khi các người không giết chết tam thánh thì sư việc sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Nếu Cửu Tiêu nhất mạch các người muốn quật khởi, rất có khả năng sẽ biến thành cảnh bị ma tu và tam thánh kẹp đánh. Một khi chịu công kích cả trước lẫn sau, các người sẽ tự diệt vong, chôn vùi tất cả” 

Cửu Thiên gật mạnh đầu nói: “Điểm này tôi sẽ chú ý. Nhưng nếu tam thánh chết rồi, thế lực của ma tu sẽ rất lớn. 

“Vậy nên giết một người trước là ổn thỏa nhất” 

Lê Hi cười híp mắt nói. Giống như đàm luận chuyện giết tam thánh này, đối với ông ta mà nói, đơn giản như ăn cơm uống nước, không đáng nhắc tới! 

Cửu Thiên nghịch ly trà, nói: “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn Lê tông chủ, nói thẳng luôn. Bây giờ tôi tin thành ý của ông rồi. Đổi lại người khác, sẽ tuyệt đối không nói ra lời như này” 

Lê Hi cười ha hả nói: “Có lý. Tôi biết lần trước thái độ của tôi với Cửu Thiên công tử không tốt, vậy nên Cửu Thiên công tử luôn có sự cảnh giác với tôi. Thăm dò nhiều là điều nên làm. Có điều tôi cũng phải giải thích một câu. Lúc đó thân phận của Cửu Thiên công tử không rõ, lại từ trận doanh của ma tu đi ra. Tôi đương nhiên không thể nói nhiều với cậu. Mà bây giờ thì khác rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi đã nhìn thấy một vài chuyện sẽ xảy ra về sau. Vậy nên tôi buộc phải chọn phe đứng trước. Cậu cần chúng tôi, Cửu Thiên công tử. Cửu Tiêu nhất mạch các người cực kỳ cần sự ủng hộ của thế lực lớn như Ngự Thú Trai. Hợp tác giữa chúng ta chắc chắn là hợp tác sẽ có lợi, tách ra sẽ có hại. 

Cửu Thiên nói: “Tôi phải thừa nhận, lời của Lê tông chủ ông rất có sức thuyết phục, cũng rất đánh động lòng người. Nhưng nếu là hợp tác, tôi hình như không có lý do không đồng ý. Nếu đã là minh hữu, ông có thể nói cho tôi biết, tôi cần làm chuyện gì, mà các người cần làm những chuyện gì không? Có một số thứ vẫn nên nói trước thì tốt hơn. 

Mắt của Lê Hi lóe sáng, chịu bàn điều kiện, điều này đồng nghĩa Cửu Thiên thật sự nhận quan hệ minh hữu giữa bọn họ. 

Lê Hi nói: “Rất đơn giản. Bây giờ tôi cần tất cả thông tin cậu nằm trong tay. Nếu có khả năng, tôi vẫn muốn gặp mặt Khôn Thánh Tố Thu. Tôi muốn trực diện nói chút chuyện với bà ta. Mà Ngự Thú Trai chúng tôi đợi tới khi ma tu triệt để phát động thì sẽ toàn lực yểm hộ cho các người rút lui. Có thể bản thân các người cũng có cách nhưng tin tôi đi, 

tông chủ của Đạo Tâm ma tông không có ngốc thế đâu. Bố trí cái bẫy như này, bình thường mà nói, đều là bẫy tuyệt sát. Không khác gì nổ chết, chỉ cần là người ở trong nước Kình Thiên, chắc đều sẽ bị giết chết mới đúng. Cậu cũng không ngoại lệ!” 

Lời của Lê Hi nghe như có chút bắn tiếng đe dọa. Nhưng Cửu Thiên ở trong nội bộ của ma tu lâu như vậy, đại khái có thể chắc chắn lời của Lê Hi có tới 80-90% là thật. 

Nghĩ lại thì thấy chỉ riêng cho Hư Thú ăn đã tốn bao nhiêu ma tu. 

Với tác dụng tàn độc này của bọn họ, lúc đó thật sự sẽ chừa lại đường cho người trong nước Kình Thiên ư? 

Giết chết hết mới là cách làm chính xác nhất. 

Dù sao Hư Thú càng thôn phệ càng mạnh, còn cái nó thôn phệ có phải ma tu hay không, căn bản không quan trọng! 

Cửu Thiên nói: “Ông chắc chắn Ngự Thú Trai các người có năng lực rút lui chứ? Ông có thể vẫn chưa biết bẫy tuyệt sát lần này đáng sợ cỡ nào. Hiện nay bên ngoài nước Kình Thiên..” 

Lê Hi cắt ngang lời của Cửu Thiên, tiếp lời: “Ma tu bao vây kín đúng không? Những chuyện này tôi biết lâu rồi. Nhưng hành vi của con người, cũng không phải không có cách. Cậu thật sự cho rằng khoảng thời gian này tôi thật sự không làm gì hết ư?” 

Cửu Thiên trầm mặc một lúc, cám dỗ này quả thật rất lớn. 

Nếu có thể sống, ai nguyện ý đi chết. 

Một lúc sau, Cửu Thiên đưa tay về phía Lê Hi, nói: “Lê tông chủ, xem ra minh hữu như ông, tôi phải kết giao rồi!” 

Lê Hi cười ha hả, cũng đưa tay ra. 

Tay của hai người nắm lấy nhau, Cửu Thiên và Lê Hi đều cười tươi. 

Bắt đầu từ lúc này, hai thế lực vốn không liên quan đã đi chung với nhau. 

eyJpdiI6IkVvcHlzdmJlMmROWGN3bFdRR1wvelwvZz09IiwidmFsdWUiOiIxZ0dzcVBuTWhOeVNpQVhtNjVHT0pYSk5vcjc3OU12WDhDcDVTRENPSXVmeTMyZGtldkQ3Qit3SlFHSkIwNkIrcEtwR0VyVTJiUGZPTzF3XC9xN01OeCtJek10MWZpc1FZYkFcL0xXakFVRjBiNU1MSGdpbEsraWNrMlRERTJFcTRXSGhTNDJUTFwvM2tDd0VPOVJidG1PTVV3aU44RjdKRHEwS0FRNTRoekN1b1JWUVRPTVJKQTBlTU1qcGFMTm1OTkpPYVpKeWw2XC9RdUVRbHpSTll1SmE5MGhWYzdRVjNBaE5GK01KR3lqOExcL2oxWE1VUXUrTU5UTmo5TG85Y1wvbmNuXC9hdnpuWGU0QkxWbDc5dlNKQXBcL2ZXUFV2UXE2eTk2dXVHOFJTbnZQVEdEUUpqR3U3Y1N4eU4xTWxTdWVaZUJjREFBajVzenN1TzdMYk5kKzE1ZVdQUHVETm9UM1hKQ3pQZnlCdE5EM2t5WVBOOFNDSCtMTlMxbFJiYnZYejVjeCIsIm1hYyI6Ijk3ODEwMzdjYmRjZWVmYWE1ZmMzMDEyNTlkMjQ1OGY1YTVlNmQ1ZjI1MmI2YjcyZmFiYjJlYmRhODdlNTNlMTgifQ==
eyJpdiI6IlJcL1NMems2cFEyOW1aMTRHcVwvV05mZz09IiwidmFsdWUiOiI2aG4wOU8za2lwTHZZeVp1dFZ2RXRPdGxzMEIyRjY5RGlaSkN0T21YcFNDbmNDbWRNRVhxUTdaVG5vNEIwRUlGNFJDZWh4TEpaM3B5cHdXZmlNcitJak5WY2xhall6eER0TG91amZvUE5cL3RwaXQzeml3QzJkMVFDZlhpcWVlbjM4Y0xBbjAwdjVBMmd6TnRVNmRJOHlnRjl5cnRaNDlCbTFMSzJRR0ZPbjhObG14K1Z6U2dBNFRzZHBnbmZxVWo2S1F2M0ZGV2hTbFhRRThndWhxbVVFMnN3SlBwRURKa0xBcWIzamVXRFwvSzA9IiwibWFjIjoiM2Y4MTY1MTNiNTNmZDIwYjU5MzJkYWIwNmFmZmUwZmNjYmNlNTRkNDhmZDJiMTE0ZDNjNGVmODhkMTI0NTQyNiJ9

Một đàn chim vỗ cánh bay ở chân trời đằng xa.

Ads
';
Advertisement
x