Trúc lâu nhỏ, mưa nhỏ gió nhẹ.
Đêm khuya dần, không che nổi nỗi sầu.
Bóng người từ trên trời đáp xuống, bay tới trước cửa. Cánh nửa mở ra nửa bên, ngọn nến đung đưa, một bóng người nhìn trông mong manh in ngược trong ánh lửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, ngay lập tức đập vào mắt chính là gương mặt trắng trẻo của Tô Mạn.
Mái tóc trắng khiến cô ta nhìn trông già nua.
Hai hàng nước mắt vẫn vương ở khóe mắt.
“Sư phụ!”
Tô Mạn thấy người tới, vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy.
Tố Thu trưởng lão đứng ở cửa, nhìn Tô Mạn, nói: “Bây giờ con rút lui vẫn còn kịp. Tuy sư phụ không thể giữ được tu vi của con nhưng có thể bảo vệ mạng của con
Tô Mạn nghiến răng nói: “Không có lực lượng, con thà đi chết”
Tố Thu trưởng lão thở dài một tiếng, nói: “Người sống mới có hy vọng. Chết rồi thật sự không còn gì nữa.
Tô Mạn lắc đầu nói: “Con sẽ không chết. chỉ cần con giết Dạ Ảnh. Phong Thiên công tử sẽ đưa con về tông môn, cho con vào Đại Thừa ma trì, để con tẩy tinh phạt cốt, đúc lại cơ thể.”
Tố Thu trưởng lão nói: “Nghe sư phụ khuyên. Lực lượng mà con sử dụng hiện nay là lực lượng mà ngay cả chính Phong Thiên cũng không dám dùng. Hắn rút lực lượng từ trong máu của Thần Tiêu Võ Thánh lâu như vậy mà mãi không dám luyện hóa, con có biết tại sao không? Là vì lực lượng này căn bản không phải là thứ con người nên sở hữu.
Đây là lực lượng thuộc về trên trời, cho dù trong cơ thể của hắn tự thành thế giới, tay nắm đại đạo vô thượng cũng không dám tiếp xúc. Lực lượng mà ngay cả hắn cũng không dám dùng, con lại một lòng muốn nắm giữ, như này không phải tự tìm chịu khổ sao?”
Tô Mạn nói: “Nhưng Thần Tiêu Võ Thánh đã nắm giữ. Nếu có người có thể nắm giữ, tại sao con không thể?
Tố Thu trưởng lão bước lên một bước, nói từng chữ nói với Tô Mạn: “Bởi vì con không phải Thần Tiêu Võ Thánh!”
Mắt của Tô Mạn run rẩy, không biết là phẫn nộ hay là không phục.
“Con có thể!”
Tô Mạn nói xong lời này thì cất bước đi về phía ngoài.
Tổ Thu trưởng lão bỗng quát lên: “Tô Mạn. Bây giờ con đã bị lực lượng che mờ hai mắt. Trận chiến ngày mai, con sẽ mất đi tính mạng của con, con sẽ chết tại chỗ! Còn cần ta nói rõ hơn không?”
Tô Mạn quay đầu nói: “Sư phụ, người chưa từng tin con. Con đi theo người lâu như vậy, công pháp thật sự mạnh mẽ người không dạy cho con. Mỗi ngày kêu con học một số thứ luyện tâm tịnh khí, con cũng không biết những thứ này có tác dụng gì. Rõ ràng con có thể đi tham gia tuyển chọn, người lại trực tiếp phớt lờ con, ngược lại chọn tên Dạ Ảnh chưa từng gặp một lần kia! Bây giờ, Phong công tử cho con một cơ hội để liều, hoặc là sống đầy mạnh mẽ, hoặc là chết oanh liệt. Thời khắc cuối cùng này, người tại sao vẫn muốn ngăn cản con?”
Tô Mạn nói tới cuối cùng, cả người cũng rít lên.
Tố Thu trưởng lão nhìn cô ta, ánh mắt lại vô cùng phức tạp.
Bởi vì lúc này bà ta từ trong mắt của Tô Mạn nhìn thấy sự cố chấp chỉ có lực lượng.
Đó là ánh mắt vì để đạt mục đích, không từ thủ đoạn, ánh mắt của ma tu thực thụ.
Tố Thu trưởng lão không muốn nhìn thấy nhất chính là Tô Mạn biến thành bộ dạng này.
Bà ta đã gắng hết sức khiến Tô Mạn tuy ở trong ma tu, nhưng không chịu quấy nhiễu. Nhưng bây giờ xem ra vẫn không có tác dụng gì.
Tô Mạn vẫn trở thành một ma tu thật sự, làm chuyện điên cuồng, gây ra những hành vi không nên do con người làm ra.
Không biết tiến lùi, không coi tính mạng ra gì.
Cô ta ngay cả mạng của mình cũng không quá coi trọng, sau này làm sao thương xót tính mạng của người khác.
Người này nếu có thể sống tiếp, sau này nhất định lại là một đại ma đầu.
Tố Thu trưởng lão lắc đầu nói: “Con đi đi. Tay của ta đã nhuốm rất nhiều máu, vốn muốn để con làm một đóa sen trắng trong sáng nhưng không ngờ lại biến thành như bây giờ. Suy nghĩ của con giống như ta lúc đầu, ta cũng không biết đánh giá như nào. Nhưng là người từng trải, ta vẫn phải tặng con một câu, thiên đạo có luân hồi!”
Tô Mạn nghe vậy, lúc này lại cười thành tiếng.
“Sư phụ, lời này của người nói cứ như người không phải một ma tu, mà như những người phàm giả tạo kia! Người cũng là người nắm giữ đại đạo, sao lại tin những thứ này. Con người nhất định thắng trời, mới là tất cả”
Tố Thu trưởng lão nói: “Lời con nói dường như rất có lý. Nhưng từ xưa tới nay, ai thật sự từng thắng trời. Hơn nữa, con làm sao có thể biết sau trời này không có trời khác? Ta là một ma tu, ta nói rõ cho con biết, người ta từng giết nhiều hơn người con từng gặp. Rất nhanh thôi, người chết vì con sẽ nhiều hơn người cả đời này con muốn thấy. Vậy nên ta rất rõ, ta chắc chắn không được chết tử tế. Nếu sau này con đi tới bước đường như ta, cũng sẽ như vậy.
Tô Mạn nói: “Nếu sau này con có thể có lực lượng như người, con sẽ giết hết người có thể khiến con không được chết tử tế. Sư phụ, người mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
Tô Mạn dứt lời thì biến mất trong cơn mưa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa to tầm tã.
Thời tiết trong lành hôm qua không còn, chỉ có tiếng gió mạnh vù vù và cơn mưa ào ào.
Bầu trời đen kịt một vùng, thấp thoáng có tiếng sấm.
Thời tiết xấu như này, lần đầu xảy ra trong lúc cuộc thi đấu vạn phương chư quốc diễn ra.
Nhưng hôm nay lại là trận cuối cùng của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, vậy nên cho dù như vậy, cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của khán giả. Rất nhiều người, thậm chí đều đang phỏng đoán.
Đây có phải là hành vi cố ý của Kình Thiên quốc chủ không, vì để khiến cuộc đại chiến ngày hôm nay trông kịch liệt một chút.
Đường lớn ngõ nhỏ, mọi người vẫn chen chúc, vai kề vai, chân chạm chân.
Gió to mưa bão đối với phần lớn người của nước Kình Thiên mà nói, vẫn không có vấn đề gì.
Phàm là người có thể tới đây, đâu có ai không có chút tu vi.
Võ giả hơi phóng thích một chút canh kình, có thể chặn mưa gió ở bên ngoài.
Luyện khí sĩ phóng nguyên khí ra, cũng có thể khiến gió mưa tự động lướt qua khỏi người của bọn họ.
Mọi người vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hòn đảo nổi đã nổi lên từ lâu, nhưng các quốc chủ và tam thánh mãi không thấy tới, dẫn tới mọi người rì rầm bàn tán.
Lẽ nào thật sự do thời tiết, vậy nên mọi người đều tới muộn ư?
Lý do này hình như có chút nói không thông.
Ngay cả võ giả xem chiến đấu cũng không cảm thấy bị trận mưa gió này ảnh hưởng bao nhiêu.
Với năng lực của các vị quốc chủ và tam thánh, sao lại vì mưa gió mà tới muộn chứ.
Nhưng sự thật là như vậy, tam thánh chưa tới, các quốc chủ cũng mãi không thấy đâu.
Thậm chí một số người có tâm tư còn phát hiện, các quốc chủ chưa tới.
Ngay cả con cháu tinh anh của các đế quốc, vậy mà không một ai tới.
Chuyện này là sao?
Lúc mọi người đang phỏng đoán, bóng dáng của Kình Thiên quốc chủ thong dong tới muộn.
Kình Thiên quốc chủ quay đầu liếc nhìn xung quanh, sắc mặt dường như không tốt lắm.
Nhưng ông ta cũng không nói gì nhiều, chỉ là sắc mặt không vui ngồi trên mây đen.
Bầu trời đen kịt khiến bóng dáng của ông ta trở nên cực kỳ u ám.
“Tô Mạn tới!”
Ánh mắt quét qua khắp sân, Tô Mạn lạnh nhạt nói: “Trận chiến cuối cùng, Dạ Ảnh, tới đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất