Rắc xẹt!
Tiếng sấm sét vang lên, tia chớp lập lòe ở chân trời.
Trong mây đen, dường như có hàng ngàn hàng vạn lôi xà lượn quanh, điện quang đáng sợ đó càng lúc càng sáng, cơn mưa cũng càng lớn. “Dạ Ảnh đâu!?”
Vô số người ngẩng đầu nhìn, chờ đợi Dạ Ảnh tới.
Trong lầu các ở đằng sau, Phong Thiên mặc Ma Thần Giáp cũng nheo mắt nhìn hòn đảo nổi.
Bên cạnh hắn ta, Tổ Thu trưởng lão không có đó, chỉ có một số trưởng lão còn lại.
Còn có Ám Nguyên thánh nữ rất lâu không xuất hiện.
“Không phải không dám tới đấy chứ?”
Ám Nguyên thánh nữ bình tĩnh nói.
Từ lần cô ta bảo vệ điện Minh Khải xảy ra chút vấn đề vào trước đó thì luôn ở trong phòng suy ngẫm lại.
Tới hôm nay, cô ta cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
Phong Thiên công tử không lên tiếng, vẫn yên lặng chờ đợi.
Trên hòn đảo nổi, Tô Mạn cũng bình tĩnh chờ đợi, mắt nhìn đằng xa!
Thời gian một nén hương, hai nén hương trôi qua, Cửu Thiên vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này trong đám đông đã bắt đầu vang lên tiếng bàn luận.
“Hôm nay là sao đây? Dạ Ảnh không tới, tam thánh cũng không tới, gần như tất cả quốc chủ đều không tới!”
“Lẽ nào là tôi nhớ sai thời gian ư? Hôm nay rõ ràng diễn ra trận cuối cùng mà? Tô Mạn cũng tới rồi”
“Tình huống gì vậy? Có phải Dạ Ảnh đã tuyên bố rút khỏi cuộc thi mà chúng ta không biết hay không?”
“Lẽ nào Dạ Ảnh cũng tham sống sợ chết như vậy sao? Thân là võ giả, vậy mà không xung kích vì vinh dự, thời khắc mấu chốt lựa chọn rút khỏi cuộc thi, thật khiến tôi xem thường cậu ta”
“Dạ Ảnh đâu? Cho dù anh muốn rút khỏi cuộc thi, ít nhất cũng phải lộ diện nói rõ lý do chứ!
“Dạ Ảnh ra đây!”
Có lẽ là do thời tiết, có lẽ do thời gian đợi quá dài.
Mọi người đều bắt đầu kích động hét lên.
Thậm chí một số người bắt đầu tiến hành mắng chửi Cửu Thiên. Để mặc mọi người đợi ở trong cơn mưa lớn như này, kết quả không xem được gì cả, mọi người đều biết tức giận.
Trên hòn đảo nổi, ánh mắt của Tô Mạn cũng dần lạnh đi, lẩm bẩm nói: “Dạ Ảnh, anh không phải thật sự không dám tới chứ. Đồ nhỏ đế!”
Trong lầu các, Phong Thiên công tử rõ ràng đợi tới mất kiên nhẫn rồi.
Hắn ta mặt mang sắc lạnh, đứng dậy nói: “Vô vị. Quá vô vị. Cứ vào thời khắc cuối cùng này làm tôi thất vọng. Quả nhiên, tôi không nên đánh giá cao những kẻ giả tạo này. Bọn họ chưa từng thiếu huyết tính!”
B
Nhấc tay lên, Phong Thiên công tử đã chuẩn bị hạ lệnh.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đằng sau vang lên giọng nói.
“Tông chủ, có một cô gái cầu kiến. Cô ta hình như mang một vài thông tin đặc biệt tới
Phong Thiên công tử quay đầu nói: “Thông tin gì? Cho cô ta vào.
Ngay lập tức một cô gái di chuyển nhẹ nhàng, đi tới cách Phong Thiên mười bước thì dừng lại.
Mặt đeo khăn che mặt, phong thái trác tuyệt. Không phải Vũ Hoàng Yến thì là ai.
Phong Thiên nói: “Cô có thông tin gì muốn nói với tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu thông tin cô nói khiến tôi cảm thấy vô vị, hôm nay cô sẽ chết rất khó coi.
Vũ Hoàng Yến cung kính cúi đầu, nói: “Bẩm tông chủ. Thông tin hôm nay tôi mang tới liên quan tới Cửu Thiên!”
Phong Thiên mặt mày không vui nói: “Người cô nói chính là tên phế vật ngay cả top 4 cũng không lọt vào đó ư? Tôi không có hứng thú nghe về cậu ta!” Vũ Hoàng Yến lớn tiếng nói: “Người đó không phải Cửu Thiên! Hắn tên Giả Minh, là kẻ giả mạo Cửu Thiên thật!”
Phong Thiên công tử nhướn mày nói: “Vậy sao? Vậy cô là muốn nói với tôi Cửu Thiên thật sự đang ở đâu sao?”
Vũ Hoàng Yến gật đầu nói: “Phải. Xin tông chủ kiên nhẫn một lúc, anh ta rất nhanh sẽ tới.
Trong mắt Phong Thiên công tử sáng lên, giống như nghĩ tới cái gì đó.
Bỗng nhiên Phong Thiên công tử đã cười.
Sau đó, hắn ta lại ngồi trở lại.
“Thú vị, chuyện này bắt đầu thú vị rồi. Cô tên gì, bây giờ có thân phận gì?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Vũ Hoàng Yến, phó đường chủ của phân đường 15.
Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Nếu điều cô nói là thật. Tôi cho cô làm đường chủ, hơn nữa cho cô về tông môn, gia tăng chút lực lượng. Người đâu, cho cô ta một chỗ ngồi!”
Phong Thiên công tử nói xong thì tươi cười nhìn xuống bên dưới, khẽ nói: “Tôi chỉ đợi cô thêm một lúc!”
Mười giây, trăm giây.
Sau một tiếng sấm sét vang lên, bỗng nhiên ở chân trời có thêm một bóng người.
Võ bào màu trắng, trọng kiếm đen tuyền.
Ở đằng sau, áo choàng Vân Lam bay phần phật, dưới chân là hắc long bá đạo vô song.
“Là Dạ Ảnh, Dạ Ảnh tới rồi!”
Mọi người lớn giọng hét lên, sự oán trách và mắng chửi lúc đầu, vào lúc này hóa thành tiếng hoan hô.
Trong mắt Tô Mạn sáng lên ánh sáng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười.
Rất tốt, cuối cùng cũng tới rồi!
Phong Thiên công tử khế vô tay!
“Tới đúng lúc, tới rất đúng lúc! Quả nhiên là người có gan dạ!”
Phong Thiên công tử cười rất to, sau đó khế phất tay về phía sau, nói: “Các người đi hết đi, mọi thứ tiến hành theo kế hoạch. Đợi mệnh lệnh cuối cùng của ta!” “Vâng!”
Cúi người hành lễ, tất cả các ma tu lui xuống tới tiếng cười rần rần, tiếng cười của bọn họ vừa chói tai vừa khó nghe, bóng đen gây ra vô số gió lốc.
Mà lúc này, không có ai chú ý tới.
Trong lòng đất, những xúc tu khổng lồ bắt đầu di chuyển, tuy rất chậm nhưng đã khiến mặt đất hơi lõm xuống.
"Ơ!"
Các nơi trong nước Kình Thiên, có người nhìn thấy sự thay đổi của mặt đất.
Chỉ là bọn họ còn chưa hiểu chuyện này là như nào, rất nhanh bị bức màn ánh sáng trên bầu trời thu hút ánh nhìn.
Bởi vì lúc này Cửu Thiên đã đáp xuống hòn đảo nổi.
Kèm theo tiếng ầm vang lên, Tiểu Hắc đưa Cửu Thiên đáp xuống hòn đảo nổi.
Chỉ như này thôi đã khiến hòn đảo nổi tràn ngập vết nứt, long quy ở trung tâm hòn đảo nổi cũng rụt đầu lại.
“Tôi còn tưởng, anh sẽ không tới.”
Ánh mắt của Tô Mạn lạnh lùng nhìn Cửu Thiên, trên người bắt đầu dao động lực lượng.
Tiểu Hắc dưới người Cửu Thiên trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong cơ thể của hắn.
Trọng kiếm Vô Phong dựng trước người, Cửu Thiên nói: “Làm việc phải có đầu có cuối. Nếu đã tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc rồi, sao có thể không đánh hết.
Huống chi, trận chiến này của tôi và cô, cô mong chờ rất lâu rồi nhỉ? Tuy tôi luôn không hiểu lắm, rốt cuộc là vì sao?”
Tô Mạn trả lời: “Bởi vì anh hại tôi mất đi tính mạng của mình, anh hại tôi biến thành bộ dạng như hiện nay, anh hại tôi có loại lực lượng này!”
Tay của Tô Mạn vung nhẹ, trước ngực của Cửu Thiên xuất hiện một chưởng ấn.
Nói tí đã động thủ, con người của Tô Mạn thật sự không nói quy tắc gì cả.
Cửu Thiên không nhúc nhích, vuốt nhẹ chưởng ẩn trên người.
Hắn có thể cảm nhận được chưởng này Tô Mạn đã dùng thiên mệnh đạo, lực lượng mạnh mẽ lập tức công kích hắn.
Chỉ đáng tiếc, chiêu này có tác dụng với người khác.
Đối với Cửu Thiên có sinh linh đại đạo mà nói, không có tác dụng quá lớn.
Lúc đầu Bất Diệt Thánh Giả chỉ dựa vào sinh linh đại đạo đấu với thiên mệnh đạo của Thần Tiêu Võ Thánh. Tuy bây giờ Cửu Thiên chưa có trình độ của Bất Diệt Thánh Giả, nhưng Tô Mạn cũng tuyệt đối không có trình độ của Thần Tiêu Võ Thánh không phải sao?
“Thiên mệnh đạo, sinh cơ mất dần, tôi hiểu rồi. Có điều nếu cô cho rằng điều này đều vì tôi mà ra, vậy thì cô sai rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất