Thành Kình Thiên, điện Minh Khải. 

"No!" 

Lê Hi tông chủ ngồi trên xe lăn bằng gỗ đi thẳng về phía trước. 

Cường giả của Ngự Thú trai ở hai bên chém chết các thị vệ lao tới như chém hoa quả. 

Những cường giả này, mỗi người ít nhất đều có tu vi từ võ tôn trở lên. 

Một thân áo giáp ma văn, cũng không phải vật tầm thường, ít nhất có thể gia tăng sức chiến đấu của bọn họ lên ba mươi phần trăm. 

Bọn họ vừa chém người vừa rải bột ra bên ngoài. 

Trong bột phấn có lẫn một chút mùi hôi tanh. 

Mùi theo gió bay đi, vậy mà khiến xúc tu của Hư Thú đang tàn phá xung quanh co hết lại. Chúng hình như rất ghét mùi này. 

Ầm! 

Một tiếng nổ vang lên, cửa lớn của điện Minh Khải trực tiếp bị con cháu của Ngự Thú trai dùng pháp quyết đánh nổ, lộ ra tất cả bức màn ánh sáng bên trong. 

Chiếc xe lăn gỗ của Lê Hi tông chủ đi vào trong điện Minh Khải, quét qua bức màn ánh sáng trong điện, thần sắc ông ta nghiêm trọng. 

Nhìn từ hình ảnh trong bức màn ánh sáng, cả nước Kình Thiên đã ở bờ vực sụp đổ. 

Những xúc tu điên cuồng kia vẫn đang tùy ý thôn phệ tất cả mọi thứ của nước Kình Thiên. 

Lê Hi tông chủ họ khẽ hai tiếng, nói: “Hư Thú đã bắt đầu dần thức tỉnh, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều nữa. 

Trưởng lão đi theo Lê Hi tông chủ vào trong kinh ngạc nói: “Tông chủ. Ý của ngài là tình hình bây giờ vậy mà không phải là trạng thái Hư Thú hoàn toàn thức tỉnh ư?” 

Lê Hi gật đầu nói: “Phải. Một khi Hư Thú hoàn toàn thức tỉnh. Số bột ngự thú mà chúng ta rải vừa rồi sẽ không có tác dụng nữa. Tất cả mọi người lập tức bắt đầu bày trận. 

Chúng ta cần thủ vững ở đây khoảng nửa canh giờ!” 

Trưởng lão ở bên cạnh càng thêm sững sờ, thất thanh nói: “Nửa canh giờ ư? Tông chủ, ngài đang đùa à. Chúng ta làm sao có thể thủ vững ở đây nửa canh giờ được. Một khi Hư Thú hoàn toàn thức tỉnh, chúng ta sẽ chết chắc. 

Lê Hi ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt u tối người khác chưa từng thấy nhìn sang trưởng lão này. 

Lê Hi nói từng chữ: “Không thủ vững được nửa canh giờ thì chúng ta mới chết chắc. Còn cần tôi nói lần thứ hai không?” 

Trưởng lão này có tu vi võ tôn đỉnh phong lại bị người không có chút canh kình, thậm chí tay trói gà không chặt như Lê Hi chấn nhiếp. 

Liên tục vâng dạ, trưởng lão bắt đầu chỉ huy tất cả con cháu của Ngự Thú trai bày trận. 

Lần này Ngự Thú trai đã xuất động hết. 

Thời khắc sinh tử tồn vong, cũng không ai trốn tránh, điều duy nhất có thể làm là gắng sức liều lần cuối. 

Nhìn những núi sông, hoang mạc bị thôn phệ sạch sẽ trong bức màn ánh sáng. Nhìn những người của nước Kình Thiên kêu khóc tới xé lòng trong bức màn ánh sáng và mặt đất không ngừng sụp xuống. Lê Hi siết chặt nắm đấm! 

Nơi này vốn là nước đại bản doanh của Ngự Thú trai bọn họ. 

Nơi này vốn là nơi an thân lập mệnh của Ngự Thú trai bọn họ. 

Nơi này vốn là một mảnh đất vui vẻ bình yên biết bao. 

Nhưng bây giờ, tất cả chỉ vì một con Hư Thú mà sụp đổ. 

Chỉ một con Hư Thủ! 

Lê Hi cả đời qua lại với thú hoang, thế nào cũng không ngờ, Ngự Thú trai thậm chí cả thiên hạ vậy mà lại thua trong tay một con thú hoang cỏn con. 

Hồi trẻ, Lê Hi từng nghiên cứu loại thú hoang thần kỳ như Hư Thú. 

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ Hư Thú có thể trưởng thành tới mức này. 

Lê Hi cho tới bây giờ vẫn nhớ đánh giá của ông ta lúc đầu dành cho Hư Thú là hữu dụng nhưng không có tác dụng lớn, hỗ trợ xíu mà thôi. 

Bây giờ xem ra những đánh giá này của ông ta quá ấu trĩ, quá nực cười. 

Ma tu trực tiếp dùng thủ đoạn tàn khốc nhất vả mặt ông ta. 

Không chỉ là dùng một con thú hoang phá hủy Ngự Thú trai xây dựng từ thú hoang. Điều càng khiến ông ta cảm thấy mất mặt là. 

Ma tu nên kế hoạch nhiều năm như vậy, ông ta vậy mà không phát hiện trong nước Kình Thiên có động tĩnh gì. 

Xem ra cuộc sống yên ổn trong mấy năm nay khiến ông ta lười đi, tới mức cả Ngự Thú trai cũng lười đi. 

Hít thở sâu một hơi, có điều vẫn may, thiên hạ không phải thật sự vì vậy mà không thể cứu được. 

“Còn cơ hội cuối cùng!” 

Lê Hi đưa tay lấy ra sóc chuột thời không của mình, dịu dàng đút cho nó một ít đồ ăn. 

Ngay lập tức, sóc chuột thời không ôm đồ ăn gặm, sau khi gặm sau còn nhe răng nhe miệng với Lê Hi, dường như biểu thị ăn chưa đủ. 

Lê Hi bất lực chỉ đành lấy ra một ít nữa. Sóc chuột thời không lúc này mới hài lòng tha đồ ăn rời đi, vậy mà thuận theo khe hở dưới mặt đất bò vào chỗ sâu dưới lòng đất. Trong mắt Lê Hi lập lòe ánh sáng, lẩm bẩm nói: “Tất cả chỉ xem lần này” 

Tay ấn nhẹ vào chiếc xe lăn bằng gỗ, Lê Hi cả người lẫn xe lăn trực tiếp bay lên. 

Ánh mắt quét qua trong bức màn ánh sáng, Lê Hi tìm được nơi mình muốn nhìn thấy. 

Chỗ đó là nơi thuộc về núi Tứ Giới, lúc này đã tràn ngập xúc tu của Hư Thú. 

“Chính là chỗ này!” 

Lê Hi khẽ gật đầu. Sau đó ông ta nheo mắt nhìn về phía ngoài, quát to: “Lê Nhân Long đưa Cửu Thiên quay về chưa?” 

Ở bên ngoài, lập tức vang lên giọng nói. 

“Vẫn chưa. Có điều chiến đấu bên ngoài càng lúc càng kịch liệt. Trời ạ, tông chủ ngài mau ra xem!” 

Lê Hi nghe vậy thì ngồi xe lăn bằng gỗ bay về phía cửa lớn, ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đập vào mắt là cơ thể khổng lồ của Thông Thiên Ma Viên. 

Lê Hi há to miệng, nói: “Thánh thú hỗn độn! Người đâu, mau lấy nước Tu Di của chúng ta tới đây” 

Ngay lập tức. trưởng lão vừa rồi lại chạy qua, tay cầm một vật nói: “Tông chủ, muốn dùng nước Tu Di bắn giết thánh thú hỗn độn này sao?” 

Lê Hi cầm lấy nước Tu Di, nói: “Phí lời. Nước Tu Di cỏn con thì có thể giết thánh thú hỗn độn à? Cầm cung tên tới đây, buộc phải làm mù mắt của nó. Nếu không tất cả mọi người trong thành Kình Thiên sẽ chết chắc!” 

Tiếng hét của Lê Hi, đám người Cửu Thiên rõ ràng không thể nghe thấy. 

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Thông Thiên Ma Viên mang theo lực lượng vô cùng đáng sợ, lao tới va chạm. Khí tức trên người thật sự mạnh tới dọa người, người còn chưa tới đã bị chèn ép, khiến cho không ít người thất khiếu chảy máu tại chỗ. 

“Lùi! Lùi! Lấy binh khí ra, tất cả mọi người vừa lùi vừa công kích, tuyệt đối không thể để nó trực tiếp xông lên!” 

Lê Nhân Long hét to. 

Những người khác ngỡ ngàng nhìn hắn ta, rõ ràng có chút không tin tưởng hắn ta. 

Cửu Thiên hét to: “Nghe lời của Lệ tông chủ chúng tôi thuộc Ngự Thú trai, mau!” 

Nghe thấy ba chữ Ngự Thú trai, lúc này những người khác mới lũ lượt hành động. 

Lúc này các vị quốc chủ cũng không thể trốn ở trong sự bảo vệ của người khác nữa. Tất cả lấy ra vũ khí của mình, triển khai lực lượng của mình. 

Nhất thời đủ loại ánh sáng bốc lên trời. 

Trong đám đông, mấy cột ánh sáng lóe sáng. 

Trong đó có Đông mập, còn có Đan Thánh quốc chủ mà Cửu Thiên quen biết. 

Không sai, Đan Thánh quốc chủ vậy mà cũng tới trong đội ngũ của Cửu Thiên. 

Có điều lúc này, Đan Thánh quốc chủ rõ ràng không rảnh đi tìm Cửu Thiên gây sự, khí thế toàn thân điên cuồng phóng ra, Sinh Linh Đại Đạo cuồn cuộn. 

“Người phàm ngu xuẩn, chết!” 

Thông Thiên Ma Viên cuối cùng cũng lao tới trước người, bỗng nhiên đập xuống một phát. 

eyJpdiI6IjZhcXh2RkdEdEd1K1d0ZG1NOUwwMHc9PSIsInZhbHVlIjoiNGZCbVcwQ05LaEl6a2pTb0RScm1TdVRFYUxcL0tDdnRPYlN5ajZWZkdHeVZTRkdBWGJ1TkxTN1ZEMzZEVERtZTFMT3NWcTdPb2NJMUhjclwvc21sZm5IbmlKMGlKeFM0V3Zvam9BWitQRExnZ29CVURTdDlsR2lzUlk1NTRCNUNRc1RvNUZlVmtESGVvSFhya3F1OHhIdHFRalBNNmEydzJwQlZZQ0d4Zlwvc0J2VlBGZ3ZYWmtRQVRXbklEMlJhXC9IT0puOUdTVUNaTWluWGs3NSt0eStrVUE9PSIsIm1hYyI6IjIxZTg1MmRiNGZhZmU3NWYyOGYxYmFhOTI5Y2QxZTJiYTMwZGMyMzRiNGVhMTJiM2MwNmNlOWZiMjU4YTZjZDQifQ==
eyJpdiI6Ikp0bFZDNHhvVjh1OGd3YlJkWTg4THc9PSIsInZhbHVlIjoiUUJsT1plSUEyTzRHVndJNXpMQW0rT1RSVWIzbHVTeXZsN1pzVlNKNlUwSmNkZWpibmxBMStPQU9YNmNWZEZjZU9YWHFmU2JURG4xMk8rRFNNREh5M1wvMXBsNzBwTGpPQ3ZLek5WY3dISnEza2tzTUd1emJDdGs3MnB0WjFSZnlXSzBFK2N4aEFybkVBRzF4b2NEU2FSdUtcL3dFXC9GTkRYMnRGd25sbFB3eFZabFpqalQwQkZWRmRnRW5WSDQyZllqWVRKVGJVVFpqdnZuQ3g1ejZJWHUzMmJCTUwxSVF2clk0QzlDYWE3eUpaST0iLCJtYWMiOiI3YzAwMDMzNTJhZDQ3MWRlOTBhMjM5MTdjYTQ4OGU1NmUzYTc4Yzk0YTdiMjNkN2FhOGFlOTBmZmUxMDJhMzA3In0=

Hây!

Ads
';
Advertisement
x