Sắc mặt Cửu Thiên lạnh lẽo, hắn đè thấp giọng nói với Lê Nhân Long ở đằng sau: “Nói với Lê tông chủ, tôi có thể sẽ tới muộn một chút.” 

Lê Nhân Long nói: “Muộn nữa sẽ không kịp. Nhiệm vụ của tôi là dẫn anh trở về.” 

Lê Nhân Long nói xong thì cũng rút vũ khí ra, rõ ràng là chuẩn bị kề vai tác chiến với Cửu Thiên. 

Xà Trượng trưởng lão bật cười nói: “Hai tiểu quỷ cũng dám động binh đao ở trước mặt tôi, nực cười!” 

Ánh sáng trong chiếc gậy bốc lên, Xà Trượng trưởng lão đang muốn ra tay. 

Ở đằng sau ông ta lại sáng lên một luồng ánh sáng màu lam trong suốt. 

Xà Trượng trưởng lão còn chưa kịp phản ứng thì trực tiếp bị ánh sáng chia thành hai. 

Hai mảnh cơ thể mang theo tiếng kêu thảm thiết, vội vàng biến mất trong thiên địa. 

Sau đó, bóng dáng của Đông mập và Phong Tuấn Kiệt xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên. “Cửu Thiên, coi như thầy trò cậu đủ ác!” 

Đông mập nói xong thì quăng cho Cửu Thiên một túi rượu. 

Cửu Thiên không thèm nhìn thì biết đây chắc chắn là rượu tốt trị thương bổ khí. 

Chỉ là bây giờ Cửu Thiên không dùng tới. 

Cửu Thiên trực tiếp cất rượu đi, Lê Nhân Long ở bên cạnh lớn giọng nói: “Đi mau thôi!” 

Đông mập nói: “Cứ đi như vậy sao? Mặc kệ thiên hạ này à? Cửu Thiên, bây giờ là cơ hội tốt nhất để cậu mua chuộc lòng người. Đừng trách tôi không nhắc cậu!” 

Thần sắc Cửu Thiên tối đi, nghiến răng nói: “Nhưng tôi không cứu được bọn họ!” 

Đông mập nói: “Sao cậu biết không cứu được? Nếu cậu có thể sống ra ngoài, vậy thì người đi theo cậu có phải cũng có một bộ phận có thể sống đi ra hay không? Nếu cậu 

không thể sống sót ra ngoài, vậy cậu còn quản bọn họ có thể sống ra được ngoài à?” 

Cửu Thiên há miệng, điều Đông mập nói hình như rất có lý. 

Lê Nhân Long đã rất sốt ruột, lớn giọng nói: “Còn nói cái gì thế, đi thôi!” 

Khóe miệng Cửu Thiên bỗng nhếch lên nụ cười: “Vậy thì để tôi làm anh hùng một lần đi” 

Cửu Thiên nói xong thì bỗng nhiên trên người tỏa ra ánh sáng. 

Cửu Thiên quát một tiếng: “Ai muốn sống, đi tới đây!” 

Lúc như này, hét cái gì cũng không có tác dụng bằng câu này. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên thu hút được gần như tất ánh mắt của những người còn sống trong thành Kình Thiên. 

Tương tự, tất cả nhện Phệ Hồn, trâu Ma Diệm Liệt Thiên và các ma tu đều nhìn sang Cửu Thiên. 

Mí mắt của Phong Tuấn Kiệt cũng giật giật, khẽ nói: “Anh thật sự muốn trở thành mục tiêu của mọi người à!” 

Cửu Thiên lại cười vui vẻ nói: “Đời người liều được mấy lần chứ!” 

“Là Cửu Thiên! Là cậu ta đang hét! Tin cậu ta không?" 

“Loại tình huống này, không tin cũng phải tin. Phương pháp của tam thánh không tin được, chỉ có thể xem Cửu Thiên này có bản lĩnh gì!” “Xung phong, tất cả mọi người, tiến về phía Cửu Thiên” 

Các vị cường giả, tất cả các quốc chủ đều chỉ về phía Cửu Thiên mà hét to. 

Người xông lên đầu tiên chính là quốc chủ của Võ Đỉnh - Tần Chính đại đế, ông ta tin tưởng tuyệt đối Cửu Thiên. 

Đông mập lần nữa vung tay giết một phiến trâu Ma Diệm Liệt Thiên lao tới, khẽ cười, Đông Mập nói: “Cửu Thiên, cậu có từng nghĩ có thể sẽ vì tiếng hét ngày hôm nay của cậu mà Cửu Tiêu môn chúng ta có hy vọng chấn hưng không?” 

Cửu Thiên cười nói: “Chúng ta ư? Ừm, không sai, chúng ta. Có lẽ vậy, nếu thật sự có thể như vậy, vậy thì tốt nhất!” 

“Giết cậu ta! Không tiếc mọi giá!” 

Ở đằng xa, bóng dáng của Xà Trượng trưởng lão xuất hiện lần nữa. 

Hai mảnh cơ thể mang theo khí đen nồng đậm từ từ hợp lại thành một. 

Ánh mắt dữ tợn, Xà Trượng trưởng lão bắt đầu kết trận. Giống như ông ta, trong các ma tu, các trưởng lão còn lại cũng lũ lượt xuất hiện, đồng thời lao về phía Cửu Thiên. 

Trên trời cao, tam thánh và Phong Thiên công tử đang chiến đấu cũng dừng lại cùng lúc. 

Phong Thiên công tử của lúc này nhìn trông khác bình thường, khóe miệng thấp thoáng có răng nanh xuất hiện, hai con mắt là màu đỏ tím, bàn tay có hoa văn chi chít. 

Áo giáp trên người vỡ thành hai mảnh, trên người tam thánh cũng có một ít máu. 

Phong Thiên công tử nói: “Nhìn thấy không? Ba người phản bội, Cửu Tiêu môn vẫn là có sức ảnh hưởng, cho dù chỉ còn lại một cái tên mà thôi. Cửu Thiên này nếu không chết, sau này nhất định sẽ trở thành kẻ địch lớn của các người. Cậu ta sẽ giống như Thần Tiêu võ thánh lúc đầu dùng nắm đấm đánh các người, tìm từng người, vả mặt từng người. Chỉ có điều, Thần Tiêu võ thánh lúc đầu chỉ muốn các người nhận thua. Mà Cửu Thiên này sẽ muốn mạng của các người!” 

Bát Phương Tiền Thánh nói: “Vậy cũng phải xem cậu ta có thể sống sót không rồi nói tiếp. Huống chi, nếu nói tới giết, e rằng người đầu tiên cậu ta muốn chết vẫn là cậu!” 

Phong Thiên công tử cười nói: “Xem ra như vậy, chúng ta còn có một đối thủ chung. Thật thú vị, rõ ràng chỉ là một tên oắt con thực lực chưa vào tôn cảnh, vậy mà khiến bốn người mạnh nhất thiên hạ như ta đều cảm thấy có hơi bất an. Nếu đã như vậy, vậy không để bụng ta kêu Tiểu Bạch của ta đi giết cậu ta chứ!” 

Tam thánh đề trầm mặc, không nói gì. 

Trên vai Phong Thiên công tử, Thông Thiên Ma Viên xuất hiện. 

Phong Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào ma viêm, nói: “Đi đi, giết tất cả mọi người” 

Trong mắt ma viêm lập lòe ánh sáng đỏ, sau đó vậy mà nói bằng giọng trầm thấp: “Vâng, chủ nhân của ta!” 

Ma viêm nhảy ra, sau đó đón gió phình to, cơ thể trong nháy mắt đa cao ngàn vạn trượng. 

Gu! 

Một tiếng gầm, vậy mà ngay cả xúc tu của Hư Thú cũng không dám lại gần nó. 

Cánh tay trắng xám, khổng lồ và như tảng đá, liều mạng đấm vào ngực. Đồng thời nó tức giận gầm lên: “Cửu Thiên!” 

Một tiếng này khiến thần sắc của Cửu Thiên thay đổi. 

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ma viêm thì nhận ra, đây không phải là “đại ma đầu” hắn gặp ở bên ngoài hư không ở nước Đan Thánh trước đây hay sao? 

Cửu Thiên nhớ rõ chính là cánh tay của nó, bóp nát thước Di Thiên của Bất Diệt Thánh Giả, suýt nữa tóm được hắn. 

Thì ra nó không phải một con người, mà là một con thú hoang. 

Thú hoang tuyệt thế do Phong Thiên nuôi! 

Khoảnh khắc Đông mập nhìn thấy ma viên thì mất đi sự điềm tĩnh vốn có. 

“Đi, đây là thánh thú hỗn độn!” 

Đông mập vừa dứt lời thì nhìn thấy ma viêm giẫm một bước. 

Chỉ một bước, mấy võ tôn vốn đang bay tới trực tiếp bị nổ thành sương máu. 

Lực lượng sóng văn đáng sợ trực tiếp hất bay toàn bộ đám người Cửu Thiên ra ngoài. Tiểu Hắc phát ra tiếng kêu đau đớn, lập tức cơ thể thu bé lại. 

Không thể do dự nữa, Cửu Thiên và đám người Lê Nhân Long bắt đầu dốc hết sức lao đi. 

Lúc này ở đằng sau bọn họ đã có vô số bóng người đi theo. 

Ở trong mắt những người khác, dường như chỉ có đi theo Cửu Thiên mới có hy vọng sống sốt. 

Cách chân trời không xa, hai bóng người từ từ dừng lại. 

Một người quần áo như mực, hai mắt như màn đêm, chính là Ám Nguyên thánh nữ. 

Người còn lại quần áo hoa lệ, nở nụ cười tà mị, chính là Kình Thiên quốc chủ giả mạo, Quỷ Yểm ma vương. 

eyJpdiI6Iit1MW5MSVplU0JheFQ2NGUySkFtVHc9PSIsInZhbHVlIjoiMzJ6QlhuQjZmRnJxVmhjQjVTVUlRTXdSeVZwQ0hOOVNyZGg1QmxEZk9xZ0dNNDVCNTFwOGQrNTJjcWZZQ0hVOUlcL1RmbkVGbmowdnRyOVdvbjBaMTNWVjE5NG83NSs1aVBuZjhVc05VWW9TeUtHdEtCM21WNDRUZFM5RXRENGpCZXFcL0t4NGEwelkwZkw0bGJcL0dIbzNkRGkxZnZmUW1RQ2lNSUJWR1h4WEZDK2I0QitRYjMyYjFmaTFVT2FpWmVTUGRMenQ5aERiNWMwOHI1M2xyM2xSWk9HMkhWN25jZmMzamtGWjZNR1ZRd3ZyTDZSV1h6OFJsUHpoVFoxRmp3Wk9rTCthbDhCUW1pdTRcL2xhYjRLWUppZnJhT25HaWtkVWhibTdwRVhSNThBUGlVUGhaWVBvNXBOamRlOHM3alNQR2RsOU9FRWhDOFdGbVhwNHN3TVEwN3Q4aWdsOE1cL1dqZUNWVFBGTThIVHY4c2o2eVh3YnlyVVZscWdGTkpcL0NXcW51TzZVSVFPUzBjUng3dDB2dm43MjNrUSttblcwSzNtR05KVitBaGtLeGd6cUtwcFRRRU8yVG9OSFo2U3JyclpnUW1QdTZKMGVmSTdscjZDUUVVS1VkSk8wXC9kRUExOW5PYmlMaFRqYXRUZzNOR2lrRmhYTXZRQjBQbDM1WHpobFc0N1ptZ1NmTHpsTytmeDZDUzE2QWNsc2lvMGJHM3BIdldmM0xjdTBsMU1yTFwvTDBxZEV5K0NicWpIMk5sSWZQZzE1eFg1aExtWkk1ajltUm8wTEdnPT0iLCJtYWMiOiI0YmU5ODY4ZDI4MWRkNmJiMWI1YzM4MTVkMTg2OWE2MGRiMjQ3NWE1ODdlYzAwYTk1NjIzMTZkZmZmYWIxOWE2In0=
eyJpdiI6InZYb3Z4ZTN2ZW9iQnA0SG5xUjV2WlE9PSIsInZhbHVlIjoiVEpTT1ZLUDZ5Sm9uS093b3VXendkaTdjQWw0RlwvYVdxZUJpN0REXC9sU3E1Nzl5Rm1RemZhRmE5Z1pXN2JZNkZQdDhUdEV6elB0UHUrQnlcL1VJXC8yWFJsaVNpcldLSmg2cjRGU25yRkV6QnNxbUlrVHZ2YlZQdkY2R2pKYlpKOVwvRTJUMWxhZkFzNE5BQ0k1M25iWmJJeXo3MGJwejhSYllnXC9ZR1hsTUVFbEpKVWVLRVk1WDRxK2NQQk5zUmh2aFwvMVVkTXdraDZuZkF4NTdWS2hQcWFYalN0bFwvMkJXb1ZBVzR2VWRFRkFqU0duejNxN0FMSTVmY0xvTGJ5eFEyZ1pLYlNcLzBCVEZZOW5PXC9RcVIxTzhEV0o0b0o4R0ZkbVE1K3lCTDYrWWlXcmwxc0JXZzRFTFN5MzlSaG5iRWtaa3EyIiwibWFjIjoiMTU0NmVlNzMzOGZlMzg4ZDFiYjE5MDg2NmVhNDMyZmE3NjU4NDNmZGVmYzgzYzllNjhlZTc5ZWI4Yjc3ZWQwNSJ9

Quỷ Yểm ma vương vung tay lấy ra chiếc quạt của mình, nói: “Rất tốt, rất tốt. Cứ quyết định vui vẻ như vậy đi”

Ads
';
Advertisement
x