“Hoàn Vũ lão quỷ, Bát Phương lão quỷ, Hỗn Độn lão quỷ. Lâu rồi không gặp, thật là nhớ nhung!”
Trên trời, Phong Thiên công tử trong ma giáp với ánh sáng chói mắt, hai mắt đỏ ngầu, khẽ vẫy tay với tam thánh.
Tam thánh dùng trận pháp nhốt Phong Thiên ở trung tâm, khí thế ngút trời đẩy lùi tất cả.
Nơi bốn người đứng đã hình thành một không gian đặc biệt, dường như không ăn nhập với mọi thứ ở bên ngoài.
Gì mà ma khí, lực lượng của đạo, tất cả biến mất.
Thứ lưu chuyển xung quanh bọn họ chỉ có thứ như ánh sáng.
Những cái này chính là quy tắc cơ bản nhất trong thiên địa, đại đạo thiên địa hoàn chỉnh.
Những quy tắc này dường như đều rất sợ bốn người bọn họ. Khi lưu chuyển tới trước mặt bọn họ vậy mà phải vòng qua.
Nhất là Phong Thiên công tử, quy tắc thiên địa vòng qua bên cạnh hắn ta dường như liên tục biến mất.
Giống như bị thứ gì đó thôn phệ!
“Phong Thiên, cậu vậy mà còn sống. Thần Tiêu võ thánh cũng không thể giết chết cậu!”
Sau khi tam thánh nhìn rõ mặt của Phong Thiên, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Phong Thiên cười ha hả nói: “Thần Tiêu võ thánh quả thật rất mạnh. Tôi thừa nhận, tôi bị ông ta đuổi chạy loạn khắp thế giới. Cũng bị ông ta đánh cho sắp không thành hình người. Nhưng ông ta muốn giết tôi, vẫn còn hơi non. Tôi chơi chiêu kim thiền thoát xác thì ông ta tưởng mọi thứ đã kết thúc. Sau đó chính đám ngu ngốc các người giúp tôi loại bỏ kẻ địch lợi hại nhất của tôi. Ha ha, thật ra tôi cảm thấy, chúng ta là cùng một bọn. Các người cảm thấy như nào? Ba kẻ phản bội!”
Sắc mặt của tam thánh đều đen đi.
“Cậu đi chết đi!”
“Nói với hắn làm gì, giết!”
“Nhất Phương Thế Giới!”
Tam thánh rõ ràng bị mấy câu nói của Phong Thiên làm cho tâm thần bất định, chỉ đành cưỡng chế ra tay.
Đều là cao thủ đỉnh phong trong thiên địa, ba người vừa ra tay thì có lực lượng đủ để diệt quốc diệt thế.
Ba cỗ thế giới chi lực kèm theo lực lượng vô thượng, giống như ba thanh kiếm thông thiên đâm vào trên người của Phong Thiên.
Mà Phong Thiên chỉ giang hai tay ra, dường như thản nhiên nghênh đón tất cả mọi thứ.
Một phiến lỗ đen khổng lồ xuất hiện từ chỗ giao chiến của bọn họ, sau đó bắt đầu nhanh chóng khuếch đại.
Ngay cả xúc tu của Hư Thú, vào lúc này cũng không dám lại gần lỗ đen khổng lồ này.
Chỉ cần là người chạm vào lỗ đen, hoặc bất cứ thứ gì đều sẽ trong nháy mắt bị nghiền thành bột.
Một phiến nhện Phệ Hồn đang kêu ở trên không cũng bị lỗ đen trực tiếp thôn phệ.
Trâu Ma Diệm Liệt Thiên thì trực tiếp mang theo tiếng gầm cực lớn, lao xuống.
Trong thành Kình Thiên, nhà tan cửa nát, ma khí ngập trời, vô số cuộc chiến đấu.
“Bệ hạ. Ngài đi mau, bệ hạ!”
Cừu Nhung của nước Long Võ chặn ở trước mặt Long Võ quốc chủ.
Mắt thấy mười mấy con trâu Ma Diệm Liệt Thiên gầm rú lao tới, Cừu Nhung trực tiếp hóa rồng.
Ở đằng sau, Cừu Loạn mặt mày có hơi tái nhợt, kéo Long Võ quốc chủ chạy. Ở bên cạnh bọn họ, không ngừng có những chiếc xúc tu khổng lồ chui ra, điên cuồng chém giết tất
cá.
Gừ!
Con rồng khổng lồ do Cừu Nhung hóa thành va chạm với trâu Ma Diệm Liệt Thiên lao tới, gần như trong nháy mắt, trên thân rồng của Cừu Nhung tràn ngập vết thương.
Cừu Nhung hất mạnh đuôi rồng, đánh ngã mấy con trâu Ma Diệm Liệt Thiên ngã ra đất. Đồng thời vung vuốt rồng tiếp, ma ngưu bay lên.
Căn bản không có thời gian xem thương thế trên người mình.
Lúc này, dưới chân hắn ta lại có ma khí bốc lên, lại có mấy ma tu mặc áo choàng đen xuất hiện, tay kết pháp quyết, ngưng huyết thành trận, trói chặt Cừu Nhung ở dưới đất.
Trên thân rồng khổng lồ giãy dụa ở dưới đất, nhưng Cừu Nhung không đứng dậy được.
Ma tu cất giọng khàn khàn: “Máu rồng ngon biết bao!”
Mấy ma tu nói xong thì cùng lúc rút ra binh khí, đâm vào trong cơ thể của Cừu Nhung.
Ngay lập tức, Cừu Nhung phát ra tiếng rít thảm thiết.
“Cừu Nhung! Cừu Nhung!”
Long Võ quốc chủ hét thất thanh, hốc mắt đã đỏ lên.
Tình hình tương tự vẫn đang xảy ra ở trong nước Kình Thiên.
Gần như mỗi một nơi đều đang than khóc, đều đang phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Sư thúc, đi thôi! Ở lại đây làm gì?”
Thành Kình Thiên, trong một phiến đổ nát.
Phong Tuấn Kiệt nhếch nhác tránh tập kích của một chiếc xúc tu. Chiếc xúc tu đó không những thôn phệ thứ chạm vào nó, đồng thời nó còn có thể thông qua xúc tu, mở ra cái miệng to đỏ lòm đầy đáng sợ, cưỡng chế ăn cả cuồng phong.
Phong Tuấn Kiệt thật sự không có cách gì với nó, điều duy nhất có thể làm là chạy trốn.
Nhưng Đông mập vẫn cứ ở bên cạnh sững người quan sát, không có động tác.
Phong Tuấn Kiệt lao tới, tóm lấy Đông mập, liều mạng lỗi ông ta chạy ra ngoài.
Đông mập lẩm bẩm nói: “Vậy mà là thật. Ngô Tân à, thiên hạ này thật sự sắp sập rồi!”
“Sư thúc!”
Phong Tuấn Kiệt bỗng phát ra một tiếng gọi sửng sốt.
Nhưng lại có một phiến nhện Phệ Hồn giống như thủy triều màu đen lao qua.
Tiếng rít đó khiến bàn tay của Phong Tuấn Kiệt cũng run rẩy, gân xanh trên mặt nổi hết lên.
Lúc này Đông mập hoàn hồn lại, mắt phát ra sát khí vô biên.
Bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất, một cỗ lực lượng sóng văn màu lam quét ra.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ liên tục, vang vọng trời xanh.
Tất cả nhện Phệ Hồn trong phương viên mười dặm bị nổ thành mảnh vụn.
Lúc này Phong Tuấn Kiệt mới thở phào một hơi, nói: “Sư thúc, vẫn là người lợi hại!”
Đông mập túm lấy cổ áo của Phong Tuấn Kiệt, nói: “Đi! Chúng ta phải đi mau!”
Phong Tuấn Kiệt lớn tiếng hô lên: “Sư thúc, người biết đi đâu sao?”
Đông mập mở miệng chửi: “Đồ ngốc. Lúc này trừ tìm Cửu Thiên, còn có thể tìm ai?”
Nổ tung, tiếng xé, tiếng rít gầm, trời đất rung chuyển.
Những âm thanh này tập trung một vùng, máu chảy khắp mặt đất.
Cả nước Kình Thiên đang sụp đổ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặt đất vẫn đang không ngừng sụp xuống, xúc tu chui ra càng lúc càng nhiều.
Các vị quốc chủ vốn còn muốn tập trung cùng nhau phản kháng, vừa tập trung lại với nhau thì đụng phải hai chiếc xúc tu khổng lồ của Hư Thú.
Chỉ hai chiếc xúc tu đã khiến bọn họ tổn thất nghiêm trọng.
Trận hình cũng bị đánh cho tan tác. Các ma tu nhân cơ hội xông lên.
Cửu Thiên từ xa nhìn cảnh này, hắn cõng Huyễn Tầm, kéo Lê Nhân Long, gọi Tiểu Hắc ra, tiếp tục bay về phía hoàng cung.
Cửu Thiên lớn giọng hỏi Lê Nhân Long: “Lê tông chủ nói như nào? Ông ấy có cách gì không?”
Lê Nhân Long lớn giọng hét lên: “Lấy độc trị độc!”
Cửu Thiên nghe được bốn chữ này, sắc mặt trở nên có hơi quỷ dị.
“Anh là nói...
Còn chưa dứt lời thì đột nhiên một bóng người chặn ở trước mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn rõ rồi thì nhìn thấy vậy mà là Xà Trượng trưởng lão hắn từng có duyên gặp một lần.
Tay của Xà Trượng trưởng lão để trước ngực, nói với vẻ khát khao: “Hiến thân vì Ma Thần là vinh dự của tôi! Cửu Thiên, nếu đã tới rồi thì đừng hòng chạy thoát!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất