Nước Kình Thiên, chỗ sâu một vạn trượng dưới lòng đất.
Hang động nham thạch bị khoét rỗng, xúc tu vô tận lan ra.
Ánh sáng lập lòe, tất cả ánh sáng đều tập trung ở đây, cuối cùng biến mất ở trong một đống thịt khổng lồ.
Đống thịt hình tròn này, to nhưng mềm, nó đang đập giống như trái tim.
Hai bên của nó chia ra hai chiếc xúc tu chín màu giống như cánh tay, không ngừng di chuyển uốn éo.
Những xúc tu này thỉnh thoảng phóng ra ngoài một ít lực lượng. Mà thứ mà mỗi một sợi lực lượng liên kết chính là vô số xúc tu càng lúc càng to.
Không sai, nó chính là chủ thể của Hư Thú.
Lực lượng mà tất cả xúc tu trong nước Kình Thiên thôn phệ, cuối cùng đều thông qua những sợi tơ rất nhỏ này tập trung ở trong đống thịt.
Không ai biết đống thịt này rốt cuộc lớn cỡ nào, cũng không biết lực lượng trong đống thịt rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là lực lượng trong đống thịt này sau khi bạo phát.
Không cần nói một nước Kình Thiên cỏn con, sợ rằng cho dù là cả Bắc Cương cũng sẽ chịu đả kích cực lớn.
"Bup! Bup! Bup!"
Đống thịt vẫn đang đập theo quy luật, nhưng lực lượng truyền tới từ xung quanh lại bắt đầu điên cuồng tăng tốc.
Lực lượng mà lúc đầu nó cần thôn phệ một ngày, thậm chí mười ngày mới có thể có được. Bây giờ mỗi giây mỗi phút đều đang điên cuồng truyền vào. Tới mức ánh sáng trên đống thịt cũng bắt trở nên càng lúc càng sáng.
Bup! Bup! Bup!
Cuối cùng, nhịp đập của nó cũng bắt đầu tăng lên.
Trên đống thịt, thấp thoáng nứt ra một cái khe rất lớn.
Từ từ mở mắt, trong khe hở thì ra là một con mắt màu đỏ đen.
Đồng tử đen xì phối với một khoảng lòng trắng tràn ngập máu, khiến đống thịt này nhìn trống rất tà dị.
Ít nhất Hư Thú bình thường sẽ không có hình thù này. Chỉ có thể nói, con Hư Thú này của nước Kình Thiên thật sự là ăn quá nhiều ma tu, trên người đã nhiễm ma khí.
“Chít chít!”
Bỗng nhiên, sâu trong lòng đất tối đen này vậy mà truyền tới tiếng kêu của chuột.
Đống thịt lớn nhìn vào trong bóng tối, con mắt to đó thật sự chính là ngọn đuốc trong đêm tối, nhìn một cái thì nhìn thấy một con chuột màu trắng cực kỳ nhỏ, từ từ lại gần.
Đống thịt lớn mặt mày ngỡ ngàng nhìn con chuột nhỏ, dường như không hiểu đây là thứ gì!
Con chuột màu trắng nhìn thấy con mắt trên đống thịt lớn, lập tức dừng lại, ôm một miếng đồ ăn bắt đầu gặm.
Đống thịt lớn tò mò nhìn con chuột nhỏ, đồng thời cũng nứt ra cái miệng.
Đó là một cái miệng giống như đóa hoa nở ra, tràn ngập gai và ánh sáng.
Nó há miệng, vậy mà học theo con chuột nhỏ há miệng rồi ngậm miệng, giống như ăn đồ ăn.
Con chuột nhỏ thấy cảnh này thì cười nắc nẻ.
Sau đó nó bẻ ra một miếng đồ ăn, đưa cho đống thịt lớn.
Đống thịt lớn đưa ra một chiếc xúc tu be bé, lại gần phía con chuột nhỏ.
Chiếc xúc tu mang theo ánh sáng bảy màu vậy mà thật sự chạm vào đồ ăn. Sau đó lấy cả đồ ăn trong tay con chuột nhỏ. Ngay lập tức con chuột nhỏ tức tới mức vung nắm đấm với đống thịt lớn.
Đống thịt lớn có được đồ, lập tức nhét vào trong miệng của mình.
Sau đó, có thể nhìn thấy rõ được một con mắt duy nhất của đống thịt lớn đã sáng lên.
Cảm giác đó giống như ác quỷ háo sắc mười mấy năm cuối cùng cũng nhìn thấy mỹ nữ.
Ánh sáng xanh trong mắt cũng sắp tỏa ra rồi!
Con chuột nhỏ sau khi vung nắm đấm với đống thịt lớn một hồi, trực tiếp xoay người rời đi.
Trước khi đi, con chuột nhỏ phun ra một viên ngọc be bé từ trong miệng.
Nó chỉ cỡ khoảng hạt sạn, con chuột nhỏ ném viên ngọc vào chỗ sâu trong cát đá, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cùng lúc này, trong hoàng cung, trong điện Minh Khải.
Trong mắt của Lê Hi tông chủ bỗng sáng lên, cười ha ha: “Tìm đánh rồi, cuối cùng cũng được rồi. Các vị chuẩn bị, lần này chúng ta cuối cùng cũng nắm chắc được một chút rồi!”
Ở bên ngoài, đám người Cửu Thiên vẫn đang sẵn sàng chờ đợi, xúc tu ở xung quanh đã dần dần vượt qua chỗ đã rải bột, bắt đầu nhanh chóng lại gần.
Nghe thấy tiếng hô của Lê Hi tông chủ, mọi người ở đây chấn động tinh thần.
Trên mặt Cửu Thiên cũng hiện chút nụ cười.
Nhưng vào lúc này, lại một tiếng kêu thảm thiết truyền tới Cửu Thiên quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy ở bên trái cách đó không xa, một quốc chủ mười cường giả bị một đám ma tu mặc đồ đen trực tiếp xé xác tại chỗ.
Mang theo tiếng bước chân đồng nhất, những ma tu này đi tới.
Người dẫn đầu dĩ nhiên là đám người Xà Trượng trưởng lão.
“Xem các người chạy đi đâu!”
Mấy vị trưởng lão ma tu xếp hàng ngang ra, rảo bước lại gần đám người Cửu Thiên.
Lê Nhân Long ở bên cạnh Cửu Thiên nói: “Đám người này, thật là âm hồn bất tán!”
Cửu Thiên nhìn những trưởng lão ma tu này, kèm theo nghi hoặc: “Tại sao, những người này không chịu sự công kích của Hư Thủ!”
Cửu Thiên vừa nói xong, mắt của hắn nheo lại. Hắn bắt đầu tìm trên người những trưởng lão ma tu này có thứ gì khác nhau không.
Một ánh mắt, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy ở thắt lưng của những trưởng lão ma tu này, đều dắt một thanh trường kiếm màu đen.
Nhìn thấy kiếm này, Cửu Thiên đầu tiên là sững người, sau đó lập tức phản ứng lại.
Khoan đã, kiếm!
Ma kiếm!
Cửu Thiên nhớ ra rồi, lúc đầu khi tham gia tuyển chọn ma tu, sau khi có hắn có được ma kiếm thì Hư Thú không công kích nữa.
Ngay lập tức, ánh mắt của Cửu Thiên đầy nóng rực nhìn sang mấy trưởng lão ma tu.
Cửu Thiên khẽ nói với Lê Nhân Long: “Giết đám trưởng lão này!”
Lê Nhân Long nói: “Không cần anh nói, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!”
Ở một bên khác, trên không.
Chiến đấu của tam thánh và Phong Thiên cũng tới giai đoạn cao trào.
Lực lượng cộng lại của tam thánh rõ ràng là lực đè đầu Phong Thiên nhưng Phong Thiên lại dựa vào thủ đoạn quỷ dị của mình, đánh không phân thắng thua với tam thánh.
Ma khí bay bay, không ngừng lập lòe. Sau đó cả nước Kình Thiên không ngừng trào lên ma khí, Phong Thiên thật sự là một tồn tại đánh không chết được.
“Nhất Phương Thế Giới, Tước Đoạt!”
Bàn tay của Bát Phương Tiền Thánh siết chặt lại.
Thế giới chi lực cưỡng chế nhốt Phong Thiên lại, đồng thời một kiếm của Hỗn Độn Võ Thánh giáng xuống.
“Bản Nguyên Kiếm!”
Kiếm mang theo lực lượng hỗn độn, kiếm giáng xuống không có âm thanh gì.
Phong Thiên bị chia thành hai nhưng không có máu chảy ra, còn có dáng vẻ không hề bị thương.
“Hồi Tưởng!”
Hoàn Vũ Thiên Thánh ra tay cùng lúc. Cơ thể của Phong Thiên bắt đầu cọ nhỏ.
Dường như muốn từ dáng vẻ bây giờ hồi tưởng tới trạng thái lúc trẻ thơ, thậm chí hồi tưởng tới trạng thái khi vừa sinh ra.
Phong Thiên luôn mỉm cười, chiêu thức của ba người đồng loạt rơi vào người của hắn ta, hắn ta lại dường hoàn toàn không có phản ứng.
Đợi sau khi vượt chiêu thức của Hoàn Vũ Thiên Thánh, Phong Thiên mới khẽ nói: “Quá chán, các người vẫn những cái thủ đoạn cũ đó”
Bóng đen xẹt qua, Phong Thiên khôi phục lại.
Trạng thái đánh không chết đó, tam thánh nhìn mà nhíu chặt mày.
Ở bên dưới, hoạt động của Hư Thú cũng càng lúc càng lớn.
Bát Phương Tiền Thánh nói: “Phong Thiên, bọn ta không giết chết cậu. Cậu cũng không giết chết được chúng tôi. Chiến đấu này quả thật vô vị!
Phong Thiên cười ha ha nói: “Tôi không giết chết được các người ư? Đồ ngu xuẩn, lẽ nào ông không nhìn ra, tôi thật sự kéo dài thời gian ư? Tổ Thu, bà đợi rất lâu rồi nhỉ!”
“Sát Phạt Chi Đạo, Khôn Thánh”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất