Trên người Phong Thiên sáng lên vô số ánh sáng, Hư Thú dưới chân hắn ta bắt đầu dùng dáng vẻ của một quả cầu thịt to bao trùm lấy hắn ta.
Đôi mắt đỏ đen đó nhanh chóng hóa thành một tảng thịt bảo vệ tâm cảnh, tràn đầy lực lượng, bắt đầu chui vào trong cơ thể của Phong Thiên.
Tình trạng này thật sự rất giống linh thú nhập thể.
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ trong Hư Thú cũng bắt đầu truyền vào trong cơ thể của Phong Thiên.
Khó thể tưởng tượng, một Hư Thú không có bao nhiêu trí tuệ, chỉ biết thôn phệ theo bản năng đã khiến cao thủ trong thiên hạ thương vong nghiêm trọng.
Nếu một khi cỗ lực lượng này hoàn toàn chuyển sang cho Phong Thiên.
Vậy thì thiên hạ còn có đường sống không?
Như vậy chẳng phải thật sự sẽ đúng như Phong Thiên nói, hắn ta sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ.
Lực lượng trên người Phong Thiên càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đáng sợ.
Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh lao tới trước mặt hắn ta vừa ra tay thì trực tiếp bị hai xúc tu bảy màu đánh bay ra.
Gì mà thế giới chi lực, gì mà lực lượng đại đạo, rõ ràng rất yếu ở dưới hai chiếc xúc tu này.
Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh bị quật tạo thành hai vết lõm sâu dưới đất, cả thiên địa dường như đột nhiên lõm xuống một mảnh.
Phong Thiên công tử cười điên cuồng, nói: “Bây giờ các người còn muốn ra tay với tôi ư, quá muộn rồi, quá muộn rồi!”
Hắn ta giang hai tay ra, những tia lực lượng trong suốt kết nối với tất cả xúc tu trong nước Kình Thiên.
Lúc này, Phong Thiên chính là Hư Thú.
Sinh tử tồn vong của cả nước Kình Thiên đều nằm trong ý nghĩ của hắn ta.
“Loại cảm giác này thật tốt!”
Phong Thiên cười vô cùng vui vẻ.
Cơ thể của hắn ta cũng rơi vào trong tảng thịt khổng lồ không thể thôn phệ.
Phong Thiên nhìn trông giống như người mọc ra từ trong tảng thịt, nửa bên người mang theo ánh sáng bảy màu.
Trong tảng thịt, Thiên Ma Cốt, Thiên Ma Châu cũng bắt đầu lập lòe ánh sáng.
Thiên Ma Cốt chính là xương của kỳ thú hỗn độn sinh ra từ khí hỗn độn.
Loại thú này bẩm sinh chỉ có một khúc xương, mọc ở sau lưng, hiện hai màu âm dương. Nhiễm hỗn độn chi khí, có được cực hạn chi thể.
Thiên Ma Châu, Thiên Ma Huyết, Thiên Ma Tâm đều có công hiệu tương tự như Thiên Ma Cốt.
Tác dụng duy nhất của thứ này chính là có thể khiến một người trở nên không có cực hạn.
Mà một khi một người thật sự sẽ không bị thiên địa trói buộc, bị cơ thể trói buộc, bị lực lượng trói buộc.
Người đó sẽ trở thành thần!
Phong Thiên nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Khi nhìn thấy lực lượng của Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh ở trước mặt Phong Thiên trở nên không chịu nổi một kích.
Sắc mặt của đám người Cửu Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.
“Lực lượng! Tôi cần lực lượng mạnh hơn, tôi đã cảm nhận được áp chế của thiên địa đối với tôi, nhưng nó căn bản không áp chế được tôi. Thú vị, tuyệt vời!”
Nửa bên mặt của Phong Thiên cũng bắt đầu bị lực lượng bảy màu xâm nhập, cả nước Kình Thiên bỗng bắt đầu co lại kịch liệt. Vô số thứ lần nữa bị thôn phệ nhanh chóng, tảng thịt dưới người Phong Thiên vẫn đang mở rộng, cơ thể của hắn ta cũng tiếp tục biến to!
Không có ai biết Phong Thiên rốt cuộc biến thành cái gì, nhưng không cần nghi ngờ.
Lực lượng của hắn ta, lúc này đã vượt xa cường giả cực hạn, thánh giả.
Tố Thu trưởng lão đứng cách đó không xa nhếch khóe miệng nở nụ cười, bà ta nhìn bóng lưng của Phong Thiên, rõ ràng vô cùng vui.
Lúc này Phong Thiên hoàn toàn chìm đắm trong lực lượng điên cuồng tăng vọt của mình, nhưng không phát hiện trong tay của Tố Thu trưởng lão ở đằng sau hắn ta đã bắt đầu có thêm một phiến ánh sáng khác thường.
Đó là ánh sáng của võ ý bội trong tay bà ta, võ ý bội khắc hai chữ vô danh, lúc này dường như rất có hứng thú đối với tình trạng hiện nay của Phong Thiên, bắt đầu phóng ra một cỗ khí tức huyền ảo.
Nếu lúc này Cửu Thiên có thể nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ phát hiện, ánh sáng này thật sự rất giống ánh sáng phóng ra khi nhẫn Vô Danh của hắn chạm vào thứ có chữ vô
danh khác.
Xúc tu ở xung quanh bắt đầu lắc lư, tiếng cuồng của Phong Thiên càng lúc càng rít lên.
Các ma tu luôn đứng ở bên cạnh không có động tác, lúc này bọn họ lũ lượt quỳ xuống, hành lễ với Phong Thiên.
“Ma Thần giáng lâm, thế giới ở trong mắt!”
“Chúc mừng tông chủ thành công phong thần, tông ta nắm giữ thiên hạ!”
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Lê Hi, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
Ý đó là đang hỏi, rốt cuộc còn cần bao lâu nữa. Bây giờ còn không nổ thì chắc chắn sẽ chết!
Lê Hi nghiến răng, đưa ra một ngón tay với Cửu Thiên.
Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, nhìn sang Phong Thiên.
Lúc này Phong Thiên đã từng chút di chuyển về phía đám người Cửu Thiên.
Bỗng nhiên, Phong Thiên búng tay một cái.
Ngay sau đó một chiếc xúc tu trực tiếp chui ra từ dưới lòng đất, đâm xuyên tại chỗ một quốc chủ.
Quốc chủ đó cũng là một vị cao thủ cấp bậc võ tôn, nhưng ở dưới sự đâm xuyên của xúc tu này, căn bản không có năng lực phản kháng.
Tất cả mọi người giương mắt nhìn quốc chủ này trực tiếp bị xúc tu thôn phệ, chỉ trong tích tắc. Một võ tôn đã sở hữu Bất Diệt Thể, vậy mà bị thôn phệ không còn gì.
Những người khác ở xung quanh điên cuồng hét lên.
“Ma tu, tôi liều với anh!”
Ánh sáng nổi lên, mười mấy cao thủ bỗng bay ra.
Nhưng vừa bay được một nửa, những sợi tơ trong suốt triệt để cắt bọn họ thành miếng thịt.
Ngay cả Cửu Thiên cũng không nhìn rõ những sợi tơ này rốt cuộc xuất hiện nào, chỉ biết sau khi những cao thủ này bị cắt thành khúc, bọn họ mới có thể nhìn thấy bên trên dính thịt vụn và máu.
“Thiên Chi Đạo Võng!”
Bát Phương Tiền Thánh đau khổ nhắm mắt lại.
Ông ta nhận ra một chiêu trong truyền thuyết, cũng biết bây giờ bọn họ đã không có bất cứ tỉ lệ thắng nữa.
Bởi vì cái lưới này đại biểu cho ba nghìn đại đạo, ngàn vạn tiểu đạo trong thiên địa.
Một khi có người có thể nắm giữ tất cả những thứ này, vậy thì người này đã không phải người nữa, mà là thần thật sự!
Phong Thiên lắc đầu cười nói: "Đừng manh động, đừng phản kháng. Các người hiện nay đã chỉ là tế phẩm phong thần của tôi thôi. Các người vừa rồi chứng kiến sự sinh ra của thần linh, bây giờ các người có thể chọn thần phục tôi, hoặc dâng hiến tính mạng của các người!”
Trong đám đông, chân của không ít người bắt đầu mềm nhũn.
Lê Hi tông chủ cũng cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên, một số người vậy mà thật sự có xu hướng quỳ xuống.
Cửu Thiên thấy cảnh này, quát to: “Đứng lên, không được quỳ trước ma tu
Tiếng gầm của Cửu Thiên không ngăn được những người đã bị dọa sợ kia.
Trong mắt bọn họ mang theo sự tuyệt vọng, ngay cả tam thánh cũng không phải đối thủ, thiên hạ còn có ai có thể ngăn cản Phong Thiên.
Ma tu nhất định sẽ thống nhất thiên hạ, bọn họ hoàn toàn thần phục Phong Thiên.
Nằm rạp ra, chỉ thiếu cảnh hôn chân của Phong Thiên.
Phong Thiên thấy người quỳ xuống càng lúc càng nhiều, hắn ta cười rất vui.
Phong Thiên sờ cằm, nói: “Hay là tôi đổi cách nói. Nếu cậu quỳ xuống thì tôi thả những người khác đi. Cậu thấy như nào? Cậu quỳ xuống, những người khác có thể sống!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất