“Còn thời gian một nén hương!”
Ngón tay của Lê Hi tông chủ khẽ động, khẽ nói với mọi người.
Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh đều có vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn Cửu Thiên.
Bởi vì một câu nói của Cửu Thiên, bọn họ vậy mà cũng không thể đi được. Bởi vì ngay cả một tiểu bối cũng dám không sợ sinh tử mà đứng ra như vậy, bọn họ thân là tam thánh của thiên hạ, sao có thể chùn bước.
Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ chẳng phải sẽ mất hết danh tiếng hay sao. Danh dự một đời không dễ gì có được, đều sẽ mất hết.
Tới độ tuổi như bọn họ, đâu có ai không để ý danh tiếng.
Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đều đang âm thầm phỏng đoán, Cửu Thiên có phải cố ý làm như vậy không.
Hắn vào lúc này cố ý hét lên một câu như vậy, mục đích có phải là kéo tất cả mọi người ở lại đây không.
Cửu Thiên dường như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo truyền tới từ đằng sau. Hắn quay đầu liếc nhìn Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Suy nghĩ của hai người này, Cửu Thiên dùng lỗ đít cũng đoán được.
Không sai, lúc này hắn hét một tiếng như vậy, quả thật có ý giữ bọn họ lại.
Nếu Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đều đi hết, vậy thì phòng ngự bố trí bên ngoài điện Minh Khải này, chẳng phải sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt hay sao!
Nếu tình hình biến thành như vậy, vậy kế hoạch mà Lê Hi tông chủ bố trí chẳng phải không có tác dụng gì hay sao.
Cửu Thiên đương nhiên không muốn loại chuyện này xảy ra.
Nếu hắn đã chọn tin Lê Hi tông chủ, vậy thì buộc phải tin tới cùng. Vậy nên hắn mới nói những lời đại nghĩa với khí thế hùng hậu kiểu đó.
Nếu không sao có thể khiến Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh cảm thấy bị khinh thường, từ đó mà ở lại chứ?
Đương nhiên, Cửu Thiên quả thật rất khinh thường Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Thân là hai người mạnh nhất hiện nay của bên chính đạo thiên hạ, bọn họ vậy mà đánh không lại thì muốn chạy, như vậy mà nghe được à.
Cửu Thiên ở trên người bọn họ thật sự không nhìn ra một chút phong thái của cường giả và vinh quang của cường giả.
Lẽ nào năm đó những cường giả thật sự đã chết hết khi đối phó ma tu ư? Chỉ để lại ba kẻ phế vật này làm cảnh?
Nếu là như vậy, thiên hạ bị ma tu chơi đùa, cũng là điều hiển nhiên.
“Ha ha, cậu thật sự khiến tôi cười chết!”
Phong Thiên nghe thấy cách nói của Cửu Thiên thì cười ngặt nghẽo, gần như muốn đập chân đập tay.
Cùng lúc đó, dưới chân hắn ta đã đùn ra một tảng thịt khổng lồ.
Không sai, chính là tảng thịt.
Nhẵn mịn phát sáng, một con mắt đỏ đen phóng ra ánh sáng mạnh.
“Bản thể của Hư Thủ!”
Lê Hi tông chủ vội vàng đi lên, nhìn tảng thịt rồi nói.
Ông ta ở Ngự Thú trai nhiều năm như vậy, không dám nói nhìn thấy toàn bộ thú hoang trong thiên hạ, ít nhất cũng thấy được chín mươi phần trăm. Nhưng bản thể của Hư Thú ngày hôm nay, ông ta vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Hoặc nói, bản thể của Hư Thủ trưởng thành tới như này, ông ta thấy lần đầu.
Bình thường mà nói, Hư Thú cũng chỉ cỡ khoảng như chó mèo bình thường. Bản thể chỉ như một cây nấm.
Mắt gì đó, khó có thể có lắm. Đó là cái chỉ khi thú hoang trưởng thành tới giai đoạn nhất định mới có. Loại thú hoang vô hình vô dạng này, kèm theo lực lượng thôn phệ tự thay đổi hình thái như này, rất khó có mắt cụ thể.
Nhưng Hư Thú này rõ ràng không thể dùng cách bình thường để hình dung.
Đầu tiên chiều cao đã vượt qua dự liệu của không biết bao nhiêu người. Hiện nay bản thể xuất hiện, lực lượng ẩn chứa bên trong càng khiến người ta kinh sợ.
Ánh sáng bảy màu lập lòe ở trong tảng thịt.
Lê Hi tông chủ nhìn mà trên trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Sắc mặt của tam thánh cũng đen đi. Bọn họ vốn còn cho rằng có cách chiến thắng Hư Thú này. Bởi vì chỉ cần là thú hoang thì nhất định có điểm yếu, nếu không có điểm yếu, thế giới này sớm đã là của thú hoang rồi, chứ không phải của con người.
Chẳng qua chỉ là bọn họ tạm thời không biết điểm yếu cụ thể của Hư Thú này thôi, vậy nên mới thua liên tiếp.
Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy lực lượng ẩn chứa trong Hư Thú mới phát hiện suy nghĩ của mình nực cười cỡ nào.
Cái khác đều là giả, đều là ảo tưởng. Chỉ có lực lượng mới là thật.
Bọn họ có thể cảm nhận được lực lượng trong Hư Thú một khi bạo phát, cho dù những cường giả cực hạn như bọn họ có như nào, cũng bị nổ tan tành.
Lực lượng này quá mạnh, giống như có lực lượng thiên địa của cả nước Kình Thiên.
Phong Thiên công tử từ từ đáp trên tảng thịt lớn của bản thể Hư Thú. Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn ta giẫm chân lên bản thể của Hư Thú, vậy mà không bị thôn phệ.
Một màn này khiến vô số người nhìn mà trợn mắt líu lưỡi.
Tại sao Phong Thiên đứng lên lại không sao?
Tố Thu trưởng lão cũng cách ra xa, bà ta rõ ràng không thể lại gần Hư Thú.
Phong Thiên lớn giọng nói: “Hư Thú này tên là Nha Nha. Là con thú hoang tôi đã cứu ở trong hỗn độn vào năm mươi năm trước, lúc đó nó đang bị một quái bùn lầy bắt nạt!”
Phong Thiên vừa nói thì khựng lại, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tảng thịt của Nha Nha.
Ngay lập tức, Nha Nha vậy mà lộ ra biểu cảm thoải mái với Phong Thiên, một con mắt to đỏ đen híp lại hạnh phúc.
Phong Thiên nói tiếp: “Tôi nuôi sống nó, tôi cho nó ăn. Tôi cho nó lực lượng, tôi cho nó mọi thứ. Sau về tôi phát hiện, tuy nó cái khác đều rất yếu, nhưng cơ thể lại khác với Hư Thú khác, nó không có cực hạn, cơ thể cứ trưởng thành mãi, chỉ cần ăn đủ nhiều thứ, thủ mạnh, nó có thể phân tách ra vô số xúc tu thôn phệ, trở thành tồn tại chí tôn trong thiên địa! Lúc này, tôi mới ý thức được, nó không phải thú hoang bình thường, mà là thứ tôi luôn tìm kiếm!”
Phong Thiên nói tới đây thì cười tươi, sau đó nói từng chữ: “Đó chính là Thiên Ma Thế!”
Trong nháy mắt, mọi người sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người đều hóa đá.
Phong Thiên dong thong bắt đầu lấy đồ ra ngoài.
“Năm thánh vật của Thiên Ma gồm Thiên Ma Tâm, Thiên Ma Cốt, Thiên Ma Huyết, Thiên Ma Châu, Thiên Ma Thể. Mọi người đều nói, có năm thứ này có thể phục sinh Thông Thiên Ma Thần lúc đầu. Ha ha, tôi muốn nói cho các người biết, những cái đó đều là giả. Thông Thiên Ma Thần chính là Thông Thiên Ma Viên mà tôi nuôi. Nó cần phục sinh sao? Rõ ràng là không cần. Bởi vì nó đi theo tôi, chưa từng chết. Còn về năm thứ này, chỉ là thứ mà tôi kêu nó tìm kiếm thôi. Bởi vì có những thứ này, tôi có thể sở hữu lực lượng vượt qua thiên địa, tôi sẽ trở thành vĩnh hằng trong thiên địa, trở thành Ma Thần vạn thế!”
Phong Thiên khế vung tay, Thiên Ma Cốt chui vào trong miệng của Hư Thú, rồi tùy tiện ném cái khác, Thiên Ma Châu cũng ném vào.
“Ngăn cản hắn! Mau ngăn cản hắn!”
Bát Phương Tiền Thánh sắp trợn lòi con mắt, ông ta và Hoàn Vũ Thiên Thánh cùng bay ra.
Ngũ ma tề tụ, loại chuyện trong truyền thuyết này, hôm nay vậy mà lại xảy ra ở trước mặt bọn họ.
Lúc này mọi người mới hiểu mục đích thật sự khi Phong Thiên bố trí cái bẫy này, không phải là giết cường giả trong thiên hạ, đó chẳng qua chỉ là thứ kèm theo thôi. Suy nghĩ cuối cùng của hắn ta là phong thần!
Trên mặt hắn ta nở nụ cười tươi rói, lớn giọng nói: “Người phàm ngu xuẩn, run rẩy đi. Ma Thần giáng lâm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất