Mọi người nhìn cái đầu của Hỗn Độn Võ Thánh rơi ở dưới đất, cảm thấy như một ngọn núi lớn đập vào trong lòng, đè bọn họ không thở được.
Sắc mặt của Lê Hi tông chủ cũng rất khó coi, ông ta tính đi tính lại cũng không tính được, tam thánh vậy mà thua nhanh như vậy, hơn nữa còn thua triệt để như vậy.
Giờ mới bao lâu, Hỗn Độn Võ Thánh một trong tam thánh đã mất đi tính mạng.
Một người đã siêu phàm nhập thánh, tay nắm hỗn độn, tự thành thế giới vậy mà lại chết dứt khoát như vậy, thật sự khiến người ta khó thể tưởng tượng.
Lê Hi tông chủ siết chặt nắm đấm, nếu cứ tiếp tục như này, không cần triển khai kế hoạch của ông ta, bọn họ sẽ chết hết trong tay Phong Thiên.
Một khi tam thánh bị giết sạch, những cường giả tới từ các nước như bọn họ cũng sẽ bị giết hết.
Thiên hạ còn có ai là đối thủ của ma tu, lại có ai có thể chặn được bước chân của Phong Thiên.
Mọi thứ có thể thật sự giống như những gì Phong Thiên nói, hắn ta sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ.
Từ đó sinh linh đồ thán, luyện ngục mãi mãi.
“Xong rồi, tông chủ, có thể bắt đầu rồi!”
Tố Thu trưởng lão nhìn xúc tu không ngừng thò ra ngoài ở bên dưới, bà ta khẽ nói.
Phong Thiên quay đầu liếc nhìn Tố Thu trưởng lão: “Bà hào phóng hơn tôi tưởng tượng, cũng độ lượng hơn. Tố Thu, thì ra hiểu lầm giữa chúng ta có thể buông bỏ. Chuyện của Cửu Thiên, tôi không nói nữa. Bà vẫn là thủ tịch trưởng lão, giúp tôi quản lý thiên hạ được không?”
Tố Thu trưởng lão đáp: “Nếu ngài có thể có được thiên hạ, vậy tôi đương nhiên bằng lòng”
Phong Thiên mỉm cười đưa tay ra, ngón tay lướt nhẹ trên gò má của Tố Thu, giống như có vài phần ám muội quấn quanh hai người.
“Yên tâm, thiên hạ đã là của tôi rồi. Chỉ đợi tôi, bước một bước cuối cùng này thôi. Bắt đầu đi! Tôi muốn cho đám người ngu xuẩn này trước khi chết nhìn thấy tôi làm sao trở thành chủ nhân của thiên hạ. Bọn họ sẽ trở thanh khán giả khi tôi phong thần, sau đó thần phục dưới chân của tôi, hôn lên chân của tôi!”
Phong Thiên giang hai tay ra, ma khí vô biên tỏa ra từ trên người hắn ta, đi thẳng vào chỗ sâu trong lòng đất.
Tổ Thu trưởng lão lùi sang một bên, ánh mắt nhìn ra xa, dừng trên người của Cửu Thiên, ánh mắt có hơi phức tạp.
Lúc này, Cửu Thiên một chưởng đập tan ma kiếm vừa về tay.
Trong tay cầm một mảnh vỡ, Cửu Thiên nhét vào trong áo của Huyễn Tầm, lại đưa cho Lê Hi tông chủ.
Lê Hi lập tức cảm nhận được ma khí trong mảnh vỡ.
Ông ta đang định hỏi thì Cửu Thiên khẽ nói: “Cầm lấy nó, có thể giữ mạng!”
Lê Hi liếc nhìn Cửu Thiên, chọn tin Cửu Thiên, để sát mảnh vỡ bên người.
Cửu Thiên lại chia mảnh vỡ cho Tần Chính đại đế và các vị quốc chủ.
Khi ông ta đưa mảnh vỡ cho Bát Phương Tiền Thánh, Bát Phương Tiền Thánh lại chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, căn bản không có ý nhận mảnh vỡ.
Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng như vậy, lúc này bọn họ vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo ở trước mặt Cửu Thiên.
Trong lòng Cửu Thiên cũng tức giận nhưng hắn không nói gì. Bởi vì mặc kệ như nào, bây giờ bọn họ vẫn đứng cùng một bên.
Ở đằng xa, sau khi Phong Thiên phóng thích ra càng lúc càng nhiều ma khí.
Mặt đất dưới chân bắt đầu điên cuồng cuộn trào.
Đất cát bay mù mịt, mặt đất run rẩy.
Lúc này, xúc tu ở xung quanh bỗng nhiều thêm gấp mười lần, mỗi chiếc xúc tu đều giống như một tòa kiến trúc cao vút của nước Kình Thiên, trực tiếp đâm ra.
Nhất là vị trí mà Phong Thiên lơ lửng, nhiều xúc tu kinh người.
Các xúc tu đã không chỉ thỏa mãn khi thôn phệ thứ bình thường nữa, lúc này chúng trực tiếp đâm vào không gian. Vô số lực lượng thiên địa vậy mà nhanh chóng bị xúc tu hấp thụ.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ánh sáng thiên địa ngũ hành điên cuồng tập trung về phía những xúc tu đó.
Những người khác có mặt tại đây nhìn mà tái mặt, Hư Thú thật sự càng lúc càng mạnh. Một thú hoang, một khi có năng lực thôn phệ luyện hóa lực lượng thiên địa giống như
con người, vậy thì bất luận thú hoang này là gì thì cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh.
“Còn bao lâu nữa thì nổ?”
“Lê tông chủ, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?”
“Tôi không đợi được nữa. Tôi phải đi”
Nhìn thấy cảnh này, một số người vốn do dự không quyết, lúc này hoàn toàn không ở lại được nữa.
Bọn họ gào thét về phía Lê Hi tông chủ, sau đó lập tức lấy phi thuyền hư không hoặc xe ngựa hư không ra, ngay cả tay của Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng bắt đầu run rẩy.
Bọn họ nhìn ra, Phong Thiên đang làm gì. Hắn ta đang triệu hoán bản thể của Hư Thú. Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng lấy ra vật hư không của mình, rảo bước đi lên, rõ ràng cũng muốn rời đi.
Sắc mặt của Lê Hi tông chủ cũng rất khó coi, ông ta cũng nhìn ra Phong Thiên làm gì.
Lê Hi hít thở sâu một hơi, nói: “Mọi người đợi thêm một chút!”
“Tôi đợi cái con bà ông!”
Một quốc chủ mở miệng chửi, bước lên xe ngựa, trực tiếp phá hư không chạy trốn.
Những người khác lũ lượt bắt chước, lúc này Cửu Thiên lại hét to: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nhìn lại cái dáng vẻ của các người đi, còn có chút phong thái của cường giả không!”
Một câu nói khiến không ít người dừng lại.
Cửu Thiên đi lên, cắm trọng kiếm Vô Phong xuống dưới đất, ánh mắt nhìn thẳng vào Phong Thiên.
“Cho dù chết, cũng là tử chiến không lùi!”
Cửu Thiên rít ra chữ từ trong kẽ răng.
Lúc này, trong lòng hắn không có sợ hãi, không có tuyệt vọng, chỉ có nhiệt huyết sôi sục và ý chí chiến đấu dâng trào.
Bởi vì Cửu Thiên nhìn ra, lúc này bọn họ căn bản không có cơ hội chạy trốn. Nếu kế hoạch của Lê Hi tông chủ không thành công, bọn họ có chạy hay không cũng vẫn sẽ chết.
Cửu Thiên vẫn xem thường sự đáng sợ của kế hoạch này của các ma tu.
Cho tới lúc này, Cửu Thiên mới hiểu tại sao các ma tu không phong tỏa hoàn toàn hư không của nước Kình Thiên, khiến những người khác có chạy cũng không chạy được. Nguyên nhân sợ rằng chỉ có một, đó chính là các ma tu cố ý.
Vây chặt chẽ, để lại một chút hy vọng sống sót cho những người khác. Như vậy sẽ từ bỏ ý nghĩ tất cả mọi người đối đầu trực diện với ma tu.
Mà ở bên ngoài hư không lại có đại quân hùng hậu, đợi giết người chạy ra ngoài.
Cửu Thiên nhìn chằm chằm mặt của Phong Thiên, hắn không nguyện ý nhìn mãi gương mặt dương dương đắc ý của Phong Thiên.
Có thể ở trong mắt Phong Thiên, hắn chẳng qua chỉ là một con sâu.
Nhưng vào lúc như này, càng phải để những người tự cho rằng mạnh mẽ đó nhìn thấy, cho dù là con sâu cũng có can đảm một phát cắn chết anh.
“Nói rất đúng. Người của bây giờ càng lúc càng không có phong thái của cường giả nữa.
Ánh sáng đáp xuống đất, bóng dáng của Đông mập xuất hiện ở bên cạnh Cửu Thiên, Phong Tuấn Kiệt đi ra từ trong đám đông.
Sau đó Diệp Nam Thiên, Hoàng Phủ Tường, Tả Tử Sâm vậy mà đều đi ra, đứng ở sau lưng Cửu Thiên.
Tả Tử Sâm giơ ra ngón tay giữa, nói với Phong Thiên: “Mẹ bà nó. Ông đây cũng không định chạy, cùng lắm thì cùng chết”
Hoàng Phủ Tường nhỏ giọng nói: “Có phải bây giờ chạy đã không kịp rồi không?”
Cửu Thiên khẽ gật đầu với Hoàng Phủ Tường.
Cửu Thiên nhếch miệng cười, đanh giọng nói: “Có lẽ thật sự có thể làm được thật”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất