“Giả?”
Phong Thiên cúi đầu nhìn ngực mình.
Giơ một ngón tay lên, cứa rách ngực mình.
Trái tim đang đập thình thịch bên trong, có rất nhiều khí hỗn độn, nhìn từ phương hướng nào, hắn ta cũng không nhìn ra Thiên Ma tâm này là giả.
Nhưng Thiên Ma tâm này thật sự không cho hắn ta sức mạnh hắn ta nên có.
Phong Thiên đột nhiên chỉ vào ngực mình, bật cười.
Tiếng cười mang theo sự thê lương, nói: “Tôi hiểu rồi. Tố Thu, bà ở trong Đạo Tâm Ma Tông của tôi ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu năm qua chỉ để đợi ngày hôm nay đúng không! Hay lắm. Để tôi và cả Đạo Tâm Ma Tông làm áo cưới cho bà. Kế hoạch này của bà rất hoàn hảo!”
Tố Thu bước về phía trước hai bước, khế cử động bàn tay. Xúc tu bảy màu hiện lên cùng với tay của bà ta.
Tố Thu nói: “Con người tôi có yêu cầu không cao. Ngày đầu tiên tôi đến Đạo Tâm Ma Tông, tôi đã nói với anh rồi. Tôi muốn lợi dụng sức mạnh của Đạo Tâm Ma Tông, để làm nên việc khí võ hợp nhất của tôi. Tôi muốn trở thành người đầu tiên đột phá trời đất này từ cổ đến nay. Còn anh, đưa tay về phía tôi nói không thành vấn đề!”
Phong Thiên cười haha nói: “Tố Thu, là bà ngu hay tôi ngu. Tôi là ma tu, tôi đã lừa bà. Trong thiên hạ này, người đầu tiên đột phá trời đất là tôi! Bà chỉ là một con chó tôi tìm về để trông cửa thôi, một con chó thôi, bà có hiểu không? Gâu gâu gâu!”
Tố Thu cũng không tức giận, thờ ơ nhìn Phong Thiên, nói: “Tôi biết những lời anh nói là giả. Tôi cũng chưa từng tin anh. Nhưng những điều tôi nói là thật. Con người tôi, nói được làm được.”
Tố Thu đi đến trước mặt Phong Thiên, giơ tay lên vẫy một cái.
Một khúc xương từ bên trong thịt bay thẳng ra ngoài.
Xương cốt vẫn còn lại hơn một nửa, rõ ràng sức mạnh bên trong vẫn chưa bị nuốt chửng hoàn toàn.
Phong Thiên cũng chưa hoàn thành sự thay đổi thật sự của mình.
Tiếng cười của Phong Thiên dần nhỏ đi: “Quả nhiên, chuyện tuyệt vọng nhất trong thiên hạ chính là vào giây phút quan trọng nhất, bởi vì một sơ xuất vô cùng nhỏ, mà mất hết tất cả. Lúc sắp thắng rồi, nhưng lại thua vô cùng thê thảm. Tố Thu, bà rất hiểu tôi! Biết làm cách nào để hủy diệt tôi mới là điều thú vị nhất. Bà muốn báo thù cho Thần Tiêu võ thánh sao?”
Bàn tay Tố Thu sờ lên Thiên Ma cốt, sau đó nhìn nó giống như nhìn rác rưởi, ném Thiên Ma cốt sang một bên.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn Phong Thiên nói: “Tôi làm việc không giống với anh. Từ trước đến nay tôi không quan tâm nó có thú vị không, tôi chỉ nhìn vào kết quả. Thù của Thần Tiêu võ thánh, thù của Cửu Tiêu môn, thậm chí thù của Càn Thánh tôi sẽ từ từ báo thù. Từng cái cái một, giống như Hỗn Độn Võ Thánh, không vội”
Phong Thiên nhìn Võ Ý Bội của Tố Thu, nói: “Nói xem, sao bà có thể làm được. Nói thật, lúc bà giết chết Hỗn Độn Võ Thành, tôi rất kinh ngạc. Nếu không quan tâm đến một người sắp chết như tôi, hãy nói cho tôi biết tất cả kế hoạch của bà. Tôi muốn nghe, đây có lẽ là một chuyện vô cùng thú vị”
Tố Thu nói: “Được. Dù sao chúng ta vẫn còn một chút thời gian.
Tố Thu vừa nói, một tay vừa cắm vào trong tảng thịt, tia sáng bảy màu động đậy, hình như Tố Thu đang tìm cái gì đó trong tảng thịt.
“Ngày đầu tiên tôi đến Đạo Tâm Ma Tông, tôi đã tìm kiếm tất cả công pháp có thể giúp tôi đột phá. Công pháp của ma tu khiến tôi mở rộng tầm mắt, cũng tìm được phương hướng mới. Đặc biệt là tôi nhìn thấy một quyển sách tên Hồn Đạo, nó đã gợi ý cho tôi rất nhiều!”
Phong Thiên gật đầu nói: “Nói tiếp đi, sau đó bà nghĩ như thế nào?”
Tố Thu nói: “Tôi nghiên cứu rất kỹ Hồn Đạo, phát hiện đây mới là cách duy nhất để đột phá trời đất. Con người sinh ra trong trời đất, cho dù tu luyện như thế nào, cho dù tu thành một thế giới riêng của mình. Thực ra vẫn nằm trong trời đất, chỉ là thế giới lớn bao bọc thế giới nhỏ mà thôi. Muốn dùng thế giới nhỏ của mình chiến thắng được thế giới
lớn, nếu chỉ dựa vào thân thể con người sẽ không làm được. Vậy nên muốn thành công, chỉ có thể bắt đầu từ linh hồn của con người. Tăng cường linh hồn, nuốt trời nạp đất, đây mới là kết quả!”
Vừa dứt lời, Tố Thu trưởng lão lại lấy Thiên Ma châu ra.
Ngón tay búng nhẹ trên Thiên Ma châu, Thiên Ma châu phát ra tiếng lanh lảnh.
Phong Thiên lắc đầu, nói: “Thú vị. Sau đó bà đã luyện thành công Hồn Đạo?”
Tố Thu cười nói: “Không chỉ luyện thành công. Linh hồn của tôi đã trở thành một thế giới khác!”
Khi nói đến điều này, trong mắt Tố Thu lóe lên, Hư Thú lập tức phun ra máu tươi, ngưng tụ thành trân châu.
Tố Thu mặt không có biểu cảm gì, cất viên huyết châu đi, đây là Thiên Ma huyết.
Phong Thiên cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Tố Thu, nói: “Mạnh, thần bí. Luyện thành công Hồn Đạo, bà đã chạm đến ranh giới của thế giới rồi!”
Bàn tay của Tố Thu khẽ cử động, ánh mắt sâu không thấy đáy, bà ta nhìn Phong Thiên nói: “Anh cũng biết về ranh giới của thế giới?"
Phong Thiên cười nói: “Bà nói tiếp đi, sau đó, bà định làm gì?”
Tố Thu nói: “Sau đấy tôi phát hiện cơ thể của tôi quá nhỏ bé, yếu ớt. Thần hồn mạnh đến mức nhất định, tôi cần một thân thể mạnh tương đương, thậm chí còn mạnh hơn mới có thể tiếp tục tu luyện. Nói cách khác là đột phá trời đất.
Phong Thiên lớn tiếng nói: “Bà lựa chọn con đường giống như tôi. Vậy nên bà định dùng chiêu Hư Thú này, đúng không?”
Tố Thu lắc đầu nói: “Tôi nghĩ đơn giản hơn anh. Anh dùng Hư Thú, sau đó tôi nuốt chửng anh là được!”
Phong Thiên gật đầu nói: “Tốt, tốt, rất tốt. Rất thẳng thắn, bây giờ bà đã thành công rồi. Nhưng tại sao bà lại lấy năm thánh vật này ra?"
Tố Thu nói: “Bởi vì tôi khác anh. Tôi không cần năm thứ này. Nói cách khác, tôi không thôn tính được năm thứ này. Năm thứ này là những thứ tốt nhất, trực tiếp nhất đối với
những ma tu thuần thục như anh. Nhưng đối với tôi mà nói, tôi vẫn cần ý thức của mình. Tôi không muốn trở nên điên cuồng vì sức mạnh!”
Phong Thiên lắc đầu nói: “Cổ hủ, sao bà biết, điên cuồng không phải là một phần của sức mạnh.
Tố Thu nói: “Bởi vì tôi có cái này, tôi không cần năm thánh vật.
Tố Thu lấy Võ Ý Bội của mình ra, bên trên khắc hai chữ Vô Danh, khiến sắc mặt của Phong Thiên trở nên vô cùng nặng nề.
“Vô Danh Bội. Đeo thứ này trên người ai, người đó sẽ giết người.
Phong Thiên không cười nữa, ánh mắt trở nên sâu hơn.
Tố Thu vỗ tay, bước lên một bước, đặt Vô Danh Bội trước mặt Phong Thiên nói: “Ở trên người tôi, sẽ không chết!”
Phong Thiên nói: “Năm đó, Thần Tiêu cũng nghĩ như vậy. Cuối cùng ông ta vẫn ném Vô Danh Bổn Nguyên Thạch vào trong hỗn độn.
Tố Thu nói: “Tôi không phải là Thần Tiêu võ thánh, thứ trên tay tôi cũng không phải là Vô Danh Bổn Nguyên Thạch. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng nó là thứ đó, nói như vậy, tôi không cần thả quốc chủ nước Kình Thiên ra, giao cho Lê Hi, để lại ở nước Kình Thiên một trận hủy diệt để đối phó với anh. Tôi sẽ thoải mái hơn rất nhiều!”
Phong Thiên cười nói: “Cô ta vốn dĩ là một đồ chơi rất tốt, ra tay đi, Tố Thu, xem xem kết cục có giống như bà nghĩ không!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất