Giọng nói bông đùa, dáng vẻ nhăn nhở, ngoài Hàn Liên sư huynh thì có thể là ai. 

Người theo sau Hàn Liên sư huynh còn có đám người đại sư huynh, Hàn Vĩnh Tường, Lâm Sơ và Nam Cung Lê. 

“Một đám oắt con, cũng dám xuất hiện” 

Các vị đường chủ nhìn thấy người tới chi viện cho Cửu Thiên vậy mà đều là người trẻ tuổi, không khỏi cười thành tiếng. 

Nhưng Hàn Liên sư huynh lại không định khách sáo với bọn họ, không nói hai lời thì trực tiếp động thủ. 

“Giết!” 

Canh kình phóng ra, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm trực tiếp lướt qua trên người một đường chủ. 

Canh kình nổ ra, trực tiếp khiến đường chủ này bắn huyết vụ. 

Nam Cung Lệ mặt mày nặng nề, Cửu Thiên quen biết Nam Cung Lệ lâu như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt khó coi này của hắn. 

Binh khí trong tay vung lên, Nam Cung Lệ giống như nhịn một bụng lửa giận. 

Điên cuồng triển khai công kích với ma tu! 

“Đáng chết, không phải là kêu các người đi trước hay sao?” 

Cửu Thiên thật sự sắp cạn lời rồi. 

Hắn không dễ gì đưa đám người Hàn Liên sư huynh ra ngoài trước. Bây giờ lại phát hiện đám người này lại không có ai đi cả. 

Bóng dáng của Linh Bối cũng nhanh chóng chạy tới, Cửu Thiên nhìn trái nhìn phải, phát hiện người nên tới đều tới, trừ một người! 

“Thân Hóa Thiên Địa, Kiếm Chuyển Viêm Long!” 

Cơ thể của Cửu Thiên bỗng biến to, tung một kiếm, trực tiếp khiến các ma tu ở xung quanh lùi lại. 

Những đường chủ này vốn muốn mượn cơ hội ngày hôm nay, trả nỗi nhục lúc đầu ở trong thành Kình Thiên bị Cửu Thiên dùng nắm đấm đấm mặt. 

Nhưng lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện, muốn trả thù, không dễ dàng như vậy. 

Thực lực của Cửu Thiên mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc đầu khi đánh bọn họ ở thành Kình Thiên. 

Nắm giữ lực lượng âm dương, đạo vực xung kích tứ phía. 

Một mình hắn trực tiếp đỡ công kích ít nhất của 7-8 đường chủ, hơn nữa còn đánh lui những người khác. 

Cửu Thiên bỗng túm lấy áo của Hàn Liên sư huynh, lớn giọng nói: “Ngô Tân sư phụ đâu?” 

Hàn Liên kinh ngạc nói: “Ngài ấy không phải đi tìm đệ rồi hay sao? Đệ chưa gặp ngài ấy à?” 

Cửu Thiên thầm nghiến răng. 

Tìm mình? 

Ngay cả Linh Bối cũng tìm được hắn, Ngô Tân sư phụ lại chạy đi đâu rồi. 

Mặc kệ như nào, Cửu Thiên túm Hàn Liên sư huynh liều mạng lùi lại. 

Hàn Liên sư huynh hét to: “Làm gì thế? Huynh muốn chiến đấu” 

Cửu Thiên lớn giọng trả lời: “Chiến đấu gì chứ. Lúc này phải đi mau. 

Cửu Thiên dứt lời thì dẫn đầu tiếp tục lao về phía trước. 

Đám người Hàn Liên sư huynh chỉ vào một hướng, nói: “Bên đó, đi về bên đó. 

Cùng lúc này, đám người Đan Thánh quốc chủ cũng lao tới vị trí mà Hàn Liên sư huynh nói. 

Đan Thánh quốc chủ đang muốn công kích, bỗng một giọng nói vang lên. 

“Đi bên này, Bất Diệt thánh giả, các vị cường giả. 

Một cô gái đeo khăn che mặt, trên mặt nở nụ cười đập vào mắt mọi người. 

Đằng sau cô ta, các ma tu bỗng tách ra, vậy mà nhường ra đường đi. 

Đan Thánh quốc chủ cảnh giác nhìn cô ta, nói: “Cô làm cái gì thế?” 

Cô gái cười nói: “Đưa các vị rời đi. Quên nói, tôi là bạn tốt của Cửu Thiên. Tôi tên Vũ Hoàng Yến. 

Ở một bên khác, ở nước Kình Thiên sụp đổ, ánh sáng không còn, trời đất chỉ còn lại một tảng thịt xúc tu. 

Trụ ánh sáng vốn nối với hư không đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại những tàn tích trôi trong hư không và xúc tu đang hơi nhúc nhích. 

“Ngô Tân, đám người Cửu Thiên đã sắp xông ra ngoài rồi. Ông chắc chắn không đi giúp đỡ ư?” 

Lão Lưu đứng ở bên cạnh Ngô Tân, lên tiếng hỏi. 

Ở bên cạnh, Dương bà tử, Hiên Viên lão quỷ đều có vẻ khó hiểu. Rõ ràng bọn họ vừa rồi đi qua chỗ cách Cửu Thiên không xa. 

Tại sao Ngô Tân không chọn gặp mặt Cửu Thiên, ngược lại đi một mạch tới đây. 

Ngô Tân nhìn tảng thịt xúc tu khổng lồ, khẽ nói: “Các người đi giúp đỡ đi. Trông đám Cửu Thiên, Hàn Liên, đừng để bọn họ chết” 

Lão Lưu lớn giọng nói: “Ngô Tân, ông đang nói gì thế? Bây giờ lại kêu chúng tôi quay lại giúp đỡ. Ông thì sao?” 

Ngô Tân nói: “Cửu Thiên giỏi hơn tôi tưởng tượng. Bây giờ nó không cần sự giúp đỡ của tôi. Mà tôi có một chuyện buộc phải làm. Các người đi đi!” 

Lão Lưu còn muốn nói gì đó, Dương bà tử ra tay cản ông ta. 

Hiên Viên lão quỷ nói: “Ngô Tân, ông có phải quen biết Tố Thu đó không?" 

Ngô Tân khẽ gật đầu, nói: "Càn Khôn song thánh. Cùng sống cùng chết” 

Lão Lưu và Dương bà tử bỗng hiểu ra. 

Ba người liếc nhìn nhau, lại thở dài một tiếng. 

“Được rồi, chúng tôi đi trước. Ông còn có lời gì muốn tôi chuyển lời cho Cửu Thiên không?” 

Lão Lưu mặt mày phức tạp, dường như đã nhìn thấy kết cục của Ngô Tân, trong lời nói mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần buồn bã, vài phần tang thương. 

Ngô Tân cười nói: “Ông giúp tôi nói với Cửu Thiên. Bắt đầu từ hôm nay, Cửu Tiêu nhất mạch chỉ còn lại một mình nó rồi. Rất xin lỗi, để nó chạy lâu như vậy, tìm nhiều thứ như thế, tôi vẫn không thể khôi phục lực lượng, có lẽ đây là cái số của tôi. Bảo nó trước khi chưa có lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, đừng tới tìm tôi nữa, tôi phải đi làm một chuyện tôi nên làm từ nhiều năm trước. 

Ngô Tân dứt lời thì bay về phía xúc tu. 

Ba người Lão Lưu không nói gì nữa, xoay người nhìn huyết hải cuồn cuộn ở đằng xa, nhanh chóng bay đi. 

Ngô Tân bay không nhanh, nhưng sau khi ông ta tới gần, xúc tu ở xung quanh dường như phát giác tồn tại của ông ta, từng chút lại gần. 

Nhưng chuyện quỷ dị đã xảy ra, những xúc tu này vậy mà không công kích Ngô Tân. 

Chúng biểu hiện giống như khi gặp Tố Thu, cảm nhận được khí tức của Ngô Tân đều tự động tránh ra. 

Ngô Tân bay từ từ vào trong xúc tu. Cũng không biết qua bao lâu, chân của ông ta đáp xuống đất, giẫm lên xúc tu. 

Thần sắc phức tạp, Ngô Tân nhìn thấy mình bình an vô sự đi vào, dường như đã hiểu cái gì đó. 

Xúc tu thành bầy như đóa hoa nở rộ, mở ra lối đi, để Ngô Tân đi vào. 

Một bước hai bước, Ngô Tân yên lặng đếm bước chân của mình. 

Cảnh sắc trước mắt rất đơn giản, cho tới cuối tầm mắt, xuất hiện ánh sáng bảy màu. 

Sau đó, Ngô Tân nhìn thấy một tảng đá, tảng đá giống hệt Tố Thu. 

“Lại có một người đi vào. Thế đạo này bị sao thế? Tại sao ông lại có thể đi vào?” 

Trên tảng đá, Phong Thiên lại ngẩng đầu lên, lúc này cơ thể của hắn ta đã tràn ngập ánh sáng bảy màu trong suốt. 

Ngô Tân nhìn hắn ta, đưa tay ra. 

Trên tay ông ta là một viên ngọc, pháp châu Hư Vô thuộc về luyện khí sĩ. 

Nhưng trên viên ngọc này khắc hai chữ Vô Danh. 

Ngô Tân lạnh nhạt nói: “Tôi hiểu rồi. Tố Thu à, tại sao bà lại làm chuyện ngu ngốc như thế?” 

Ngô Tân vừa nói vừa tiếp tục đi vào. 

Phong Thiên nhìn ông ta, nói: “Ông không phải là người mà Tố Thu sắp xếp thu dọn chứ? Nếu là như vậy, tôi chỉ có thể nói với ông, tuy kế hoạch của các người rất tuyệt vời, nhưng không có tác dụng gì cả” 

eyJpdiI6Im81NktSRUxHTUh3WndKZzBTd3lhNXc9PSIsInZhbHVlIjoiQXZXOHZPTW5MRFExdU10V3BRTml4ZHlyT3N4NHJtdjNKTkRuSGUxNXQyYU1pZVZjMlRTYmxNWU1lMkhLekpROFlvcG1kd2NubW5ISGt2WXZDalRTOEIyMXdhNTZLOHluT2ZabFRPaGg2TE1nNzJ6UTIybTg2YlFqdkswUjF1WHdCMlh2T3MyaVhBSW94SnVOUHpcL3Bpd1FlSGJ6WXN1RWcyMjY4dldMclN2YVo0UjZPOEpxcGtXeVZhNW42czhnSFVsZ1Q0K3RSMDNZc0dkTG1OdGZwTXZJV2d6ekxMWU5wQlhEdDZucWRQamM9IiwibWFjIjoiOTlhMWZhMDJiOWU5YmI4OWIxNTBkMGVhMjYyNjc1NWFmNWNmYTBmMzMyNmI0Yzc1NTU5YjFmNDQwZWY0NWM4NyJ9
eyJpdiI6IlA1bW5Qeit3WU1DSjF6dHBjT1RkU3c9PSIsInZhbHVlIjoibGlrR2pIZDlEc0RzSEpMWTZ6RitCWnlWN3ZTZUpoVmlHc3Uza29wSjZZVXhPVUJqRTRtYkNhOVJiMDhnQmk1YjgwbkVIek1YcXE2djUzXC9pQ2FmTEgzMk13WEFaTyt6WEo2elwva1gwTUJZT2I4QmtJa01acDN4RlluSU96R3RUZU9RQ1V6b0w1NVJIZ0l6WmFWd085eXVudDBoQ0JjVDdFaXlUa09LUkFBa3BJcXNiSkw5T0hpTFkyZDV0MENmaTR2Tlh3RHA0VzJxUnJPdDJ4MHFIb0ZwOHhpTkZTb1Q4ODlObjZsaUpXVFF0N0k1NVgrc21cL2VwXC9XU2kwZGRWTzJjbmNCWWVPSlwvdDA2YzhicERKYWt1QT09IiwibWFjIjoiZjE3YWI4NjU5OWNiMmQyNTQxNGM5ZWEyMGJmZDFkMTZiZGU3OWE0ZDk1ZThmMzkzODZlNzA2YmRmMzk0ZTE3NCJ9

Ngô Tân cũng cười, lạnh nhạt nói: “Nỗ lực sẽ được!”

Ads
';
Advertisement
x