Ngô Tân nói xong thì đi về phía Tổ Thu.
Nụ cười trên mặt Phong Thiên nhanh chóng thu liễm lại, nhìn Ngô Tân nói: “Còn tiến thêm một bước, ông sẽ chết rất khó coi!”
Ngô Tân không có để ý lời của Phong Thiên, đi cứ tới bên cạnh Tố Thu.
Ngô Tân đưa tay đặt pháp châu Hư Vô của mình lên người Tố Thu.
Ngay sau đó, phù văn trên người Tố Thu phóng ra ánh sáng chói lóa, sau đó hóa thành một tia ánh sáng hoàn toàn biến mất ở trong pháp châu Hư Vô.
Phong Thiên triệt để nổi giận, một phiến xúc tu trực tiếp tóm lấy Ngô Tân.
“Con người ông sao lại muốn tìm chết thế hả?”
Ngô Tân nhìn xúc tu trên người càng lúc càng siết chặt, bỗng nói: “Khoan đã. Phong Thiên, gặp lại bạn cũ, không nói chuyện thì đã giết à? Tôi còn có vài câu hỏi muốn hỏi cậu!”
“Bạn cũ ư?”
Lòng tò mò của Phong Thiên có hơi nổi lên. Bây giờ trên đời này, người có thể xưng là bạn cũ của hắn ta, thật sự không còn ai nữa rồi.
Ngô Tân cười nói: “Tôi tên Ngô Tân. Nếu cái tên này cậu không quen thuộc. Khả năng danh hiệu Càn Thánh này, cậu sẽ quen thuộc hơn.”
Phong Thiên nhướn mày, nhưng không để xúc tu tiếp tục siết chết Ngô Tân nữa.
Tuy pháp châu Hư Vô trong tay Ngô Tân bảo đảm ông ta sẽ không bị xúc tu thôn phệ.
Nhưng lực lượng đáng sợ trên xúc tu vẫn khiến cơ thể của Ngô Tân không ngừng phát ra tiếng xương gãy.
“Càn Thánh? Ha ha, ông chính là tông chủ tệ nhất của Cửu Tiêu môn đó. Mặc cho Cửu Tiêu môn tan biến lại không làm gì hết, thậm chí bản thân còn bị ba tên tam thánh ngu xuẩn đó đánh lén trọng thương?”
Phong Thiên cười ngặt nghẽo.
Ngô Tân cười nhạt nói: “Không sai. Chính là tôi!”
Phong Thiên dần thu lại tiếng cười, lắc đầu nói: “Ồ, sự tích của ông tôi có nghe nói. Nhưng ông từ đâu cảm thấy ông sẽ là bạn cũ của tôi? Chúng ta không quen biết, cũng chưa từng gặp lần nào, da mặt của ông còn dày hơn rất nhiều ma tu mà tôi biết, thú vị!”
Ngô Tân nói: “Cậu chưa từng gặp tôi nhưng tôi lại từng gặp cậu. Có thể cậu không nhớ, lúc đầu có một người giết vào tông môn của các người, xử lý hàng trăm ma tu, để lại vết sẹo ở vai phải của cậu!”
Phong Thiên cúi đầu nhìn sang vai phải của mình, chỗ đó quả thật có một vết sẹo.
“Là ông!”
Phong Thiên nhớ rõ, lúc đầu có một người như vậy.
Tự dưng giết vào đại bản doanh của ma tông, xử lý cao thủ của Đạo Tâm Ma Tông, tròn 183 người. Sau đó đánh với hắn ta ba chiêu, dùng một chiêu công pháp hắn ta chưa từng thấy, đâm xuyên vai phải của hắn ta, sau đó biến mất.
Phong Thiên luôn cảm thấy đây là một chuyện nhục nhã. Thần Tiêu võ thánh lúc đầu cũng không có gan một mình giết vào đại bản doanh của Đạo Tâm Ma Tông. Vậy nên nhiều năm như vậy, Phong Thiên vẫn giữ lại vết sẹo đó, là để nhắc nhở bản thân mọi lúc. Nếu ngày nào đó gặp lại tên khốn này, nhất định sẽ xé xác hắn thành ngàn mảnh.
“Là tôi. Bây giờ cậu chắc cảm thấy tôi là bạn cũ của cậu rồi chứ.”
Trên mặt Phong Thiên có vài phần không vui. Xúc tu trên người Ngô Tân lại bắt đầu siết chặt.
Với cơ thể gầy gò của Ngô Tân cũng có xu thế bị vặn đứt.
“Con người ông cứ muốn ép tôi giết ông làm cái gì? Tôi vốn còn muốn nghe ông nói thêm một lúc, đáng tiếc!”
Phong Thiên lộ ra ánh mắt u ám của mình.
Bàn tay hơi nhấc lên, xúc tu đã sẵn sàng.
Chỉ cần tay của hắn ta hạ xuống, Ngô Tân nhất định sẽ bị vặn thành tương thịt.
Khóe miệng của Ngô Tân đã bắt đầu chảy máu, nhưng nụ cười trên mặt ông ta vẫn không giảm.
Ngô Tân khẽ cười, nói ngắt quãng: “Phong Thiên. Lúc đầu ở đại bản doanh của Đạo Tâm Ma Tông, cậu không thể giết chết tôi. Tam thánh vây đánh, đánh tôi trọng thương, cuối cùng cũng không thể giết chết tôi. Trong thiên hạ có quá nhiều người muốn tôi chết, nhưng bọn họ đều không thể giết chết tôi. Cái này không phải là vì số tôi lớn, mà tôi có kỹ năng chạy trốn đặc biệt.
Ngô Tân nói xong thì cơ thể bắt đầu trở nên trong suốt.
Tất cả các xúc tu vậy mà xuyên qua trên người ông ta.
Phong Thiên sững sờ, chiêu này ông ta chưa từng thấy.
Ngay lập tức, Phong Thiên đưa tay về phía Ngô Tân, lực lượng bảy màu điên cuồng ngưng tụ, chặn chết mọi thứ xung quanh.
Nhưng cơ thể của Ngô Tân lại bắt đầu nhanh chóng trở nên trong suốt.
Bàn chân biến mất, đùi biến mất, eo biến mất.
Ngô Tân giống như một làn khói tan biến, pháp châu Hư Vô trong tay ông ta vậy mà cũng biến mất theo ông ta.
Phong Thiên đanh giọng quát: “Đây là chiêu gì? Ngô Tân, ông ra đây cho tôi!”
Vô số ánh sáng bảy màu bắn ra xung quanh, dường như muốn dùng sát chiêu mang tính bao trùm xử lý Ngô Tân.
Mà lúc này, Ngô Tân đang ở trong một cỗ lực lượng của đạo mà Phong Thiên không nhìn thấy.
Đạo này tên là Thiên Tự, vạn vật đều có trật tự, mặt trời lặn mặt trăng lên, bốn mùa thay đổi, đều ở trong đó. Đây chính là đại đạo duy nhất của Ngô Tân. Thiên hạ chỉ có ông ta ngộ được đạo này.
Chỉ đáng tiếc, lực lượng hiện nay của Ngô Tân quá yếu, chỉ có thể phát huy một phần vạn lực lượng của đạo này.
Điều duy nhất ông ta có thể làm vào lúc này là dung nhập cơ thể của mình vào trong thiên tự đạo, đi theo đạo, trôi theo gió!
Đây cũng là lý do tại sao Ngô Tân có tự tin nhìn Cửu Thiên ở lại nước Kình Thiên. Bởi vì ông ta nắm chắc vào thời khắc nguy cơ, có thể đưa Cửu Thiên đi được.
Nhưng bây giờ, Cửu Thiên dường như không cần ông ta giúp đỡ, vậy nên ông ta đi đưa Tố Thu rời đi.
Đây là chuyện ông ta muốn làm từ lâu, hoặc nói là chuyện ông ta nên làm từ rất nhiều năm trước.
Phut!
Một luồng ánh sáng bảy màu trực tiếp đâm xuyên tất cả lực lượng của đạo, Ngô Tân ẩn mình trong thiên tự đạo, cũng bị trực tiếp đâm thủng.
Trước ngực của ông ta xuất hiện một cái lỗ lớn.
Nếu ông ta ở thời kỳ lực lượng toàn thịnh, cái lỗ này không tính là gì cả. Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn máu chảy ra.
Siết chặt pháp châu Hư Vô trong tay.
Trong đó còn có cơ thể của Tố Thu.
Ngô Tân vừa đi theo lực lượng của đạo, vừa nhớ lại hồi ức lúc đầu.
Năm đó, ông ta trẻ tuổi hăng hái, chí hướng lớn lao. Tu vi xuất chúng, tay cầm đan đỉnh, tiếp nhận vị trí tông chủ, một lòng muốn khiến Cửu Tiêu môn lập lại uy danh.
Năm đó, bà ta lực chấn núi sông, nổi danh thiên hạ. Trường kiếm ba thốn, canh kình năm trượng, trở thành trưởng lão, một lòng chỉ mong đời này có thể xông ra bên ngoài bầu
trời.
Năm đó, ông ta ở bên cạnh bà ta, bà ta và ông ta như hình với bóng.
Sau đó, có một ngày, mọi thứ đã thay đổi.
Bà ta và ông ta bất đồng ý kiến trong phương diện lý giải về thiên đạo, bà ta biến mất, ông ta vô cùng đau khổ.
Ông ta vì bà ta xông vào tổng bộ của Đạo Tâm Ma Tông, cả người đều là vết thương, cửu tử nhất sinh, chỉ để gặp bà ta một lần, lại đổi lại hai chữ “không xứng”.
Tông chủ hoàn toàn hết hy vọng lại đột nhiên ngộ rõ đạo pháp.
Sau đó, mọi thứ lại có thay đổi.
Ngô Tân khẽ mỉm cười, tiếng cười mang theo vài phần khổ sở.
Ánh mắt của ông ta dần trở nên mơ hồ, khẽ nói: “Lần này, tôi sẽ không để bà chiến đấu một mình nữa, tôi phải mang bà đi!”
Siết chặt pháp châu Hư Vô trong tay, dường như muốn ghim vào trong da thịt của ông ta, ông ta tới chết cũng sẽ không buông tay nữa.
Mà cái ông ta không nhìn thấy là trong pháp châu Hư Vô, bóng dáng tràn ngập phù văn không thể cử động đó đã rơi hai hàng nước mắt.
Tí tách, nước mắt rơi vào trong không gian rộng lớn của pháp châu Hư Vô, âm thanh lại phiêu tán không biết nơi nào.
“Đây là...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất