Giọng nói quen thuộc như vậy, nếu Cửu Thiên nghe không ra là ai thì tại của hắn có cũng như không.
“Vũ Hoàng Yến!”
Cửu Thiên mặt mày sửng sốt, hoàn toàn không ngờ, lúc này lại gặp được Vũ Hoàng Yến ở đây.
Nhanh chóng tới gần, Cửu Thiên cuối cùng cũng tới rìa của huyết hải.
Lập tức chui ra khỏi huyết hải, đám người Hàn Liên sư huynh bỗng cảm thấy cả người nhẹ đi, có cảm giác choáng váng khiến bọn họ suýt nữa ngã xuống.
Vũ Hoàng Yến vỗ tay, lập tức hàng trăm ma tu hợp thành bức tường người che đậy cho đám người Cửu Thiên.
Không những như vậy, còn có ma tu lập tức lấy ra áo choàng màu đen phủ lên cho đám người Cửu Thiên.
Trong mỗi chiếc áo choàng đều nhét một viên ngọc. Trong viên ngọc không ngừng phóng ra ma khí cuồn cuộn, khiến đám người Cửu Thiên nhìn trông thật sự giống y hệt ma
tu.
Sắp xếp như này, thật là chu đáo.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn, đám người Lê Hi tông chủ vậy mà cũng ở trong đó.
Nhất là Lê Hi tông chủ vậy mà cũng không cần ngồi xe lăn, ngược lại lơ lửng ở trên không, không khác gì những người khác.
Viên ngọc đó thật sự có tác dụng hỗ trợ con người phi hành, thật không đơn giản.
Cửu Thiên đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Yến, nói: “Cô không đơn giản nha. Cô có phải đã nhìn thấu hết tất cả rồi không?”
Vũ Hoàng Yến khẽ cười hai tiếng, nói: “Ha ha, thật ra tôi rất muốn nói với anh tôi nhìn thấu tất cả. Nhưng đáng tiếc, lần này không phải tôi nhìn thấu. Anh gây ra chuyện lớn như vậy lại không nói với tôi, khiến tôi mù mịt mọi điều, thật sự khiến tôi đau lòng. Có điều vẫn may, Tố Thu trưởng lão tìm được tôi, bà ấy đưa tôi ra ngoài trước khi Phong Thiên hoàn toàn khởi động chiến đấu, lại cho tôi nhiệm vụ này. Tôi mới hiểu tất cả. Anh mới lợi hại, ở đâu cũng có người của anh!”
Vũ Hoàng Yến khựng một chút, khẽ nói ở bên tai Cửu Thiên: “Bao gồm cả tôi.
Cửu Thiên khẽ cười hai tiếng, lại là Tố Thu trưởng lão.
Xem ra tất cả chuyện này, thật ra đều nằm trong kế hoạch của Tố Thu trưởng lão.
Bà ta mới là người giỏi thật sự!
Sợ rằng những viên ngọc này, những bộ đồ này, bao gồm những ma tu của phân đường thứ 15 thần sắc mơ hồ, rõ ràng đã bị khống chế hoàn toàn kia, đều do Tố Thu trưởng lão chuẩn bị sẵn.
Lần sau gặp lại, Cửu Thiên thật sự phải cảm ơn Tố Thu trưởng lão một cách tử tế.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang xung quanh: “Những người tôi đưa ra ngoài đâu?”
Vũ Hoàng Yến nhấc tay chỉ, nói: “Ở bên đó, bọn họ rất tốt. Anh vẫn là quan tâm bản thân mình đi. Ba đại ma vương sẽ không bỏ qua cho anh. Đi thôi, Cửu Thiên. Đi về phía Đông, về Đông Giới, về nước Võ Đỉnh, anh có thể về nhà rồi.”
Cửu Thiên gật đầu, nhìn Vũ Hoàng Yến nói: “Vậy cô thì sao?”
Vũ Hoàng Yến cười nói: “Tôi không cần anh quản. Tôi lăn lộn rất tốt. Anh có biết, trước khi tôi báo ra thân phận thì đã bán thân phận của anh rồi. Đợi trận đại chiến này kết thúc, tôi ít nhất sẽ là đường chủ của phân đường 15. Đường chủ lệnh của anh cũng nên cho tôi rồi. Ha ha, nhìn thấy những người của phân đường 15 không, bọn họ đều nghe lời của tôi.”
“Đây là mơ ước của cô.
Cửu Thiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Vũ Hoàng Yến đưa tay ra, sờ mặt của Cửu Thiên nói: “Đi đây. Chúng ta sẽ còn gặp lại, tôi vẫn câu nói đó, tôi sẽ không giết anh, anh yên tâm.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi cũng vậy.
Vũ Hoàng Yến cúi đầu nhìn sang Linh Bối ở trong lòng Cửu Thiên, nói tiếp: “Chăm sóc tốt cho cô ấy. Cô ấy mới là chốn về của anh, tôi thật sự muốn giống như cô ấy. Nhưng đáng tiếc, tôi là một người có lý tưởng, tôi không thể ở bên anh.
Cửu Thiên mỉm cười chứ không nói, càng ôm Linh Bối trong lòng chặt hơn.
Hàn Liên sư huynh siết chặt áo choàng đen, ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, lên tiếng: “Cửu Thiên sư đệ. Hai người tán tỉnh nhau có thể chọn thời gian không? Đã là lúc nào rồi, mau đi thôi. Còn lề mà lề mề nói cái gì, có gì lần sau rồi nói. Nhân lúc người ở đằng sau còn chưa đuổi kịp, đi mau!”
Cửu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn đám người Bát Phương Tiền Thánh ở đằng xa, chiến đấu bên đó vẫn kịch liệt, vẫn không phân ra thắng thua.
Hàn Liên sư huynh nói: “Đệ không phải vẫn đang lo lắng cho đám người đó đấy chứ? Ta nói này Cửu Thiên sư đệ, sống chết của bọn họ liên quan quái gì tới đệ!”
Cửu Thiên thở dài một tiếng, xoay đầu nhìn lại xung quanh, nói: “Sư phụ của đệ đâu? Ông ấy có ở đây không?”
Vũ Hoàng Yến khẽ lắc đầu, tỏ ý không nhìn thấy.
Đám người Hàn Liên sư huynh cũng lắc đầu.
Cửu Thiên thầm nghiến răng, trong lòng dấy lên một tia dự cảm không tốt.
Nhưng lúc này, hắn cũng không có cách gì để đi tìm. Đám người Lê Hi tông chủ cũng nhìn hắn.
“Cửu Thiên, lúc này không phải là lúc tìm người. Lấy đại cục làm trọng, còn không đi ư?"
Lê Hi tông chủ đanh giọng nói.
Đám người Quốc chủ nước Đan Thánh, Đông mập cũng trùm đồng phục ma tu đều trợn mắt nhìn hắn.
Đã tới bước này, không ai muốn công cốc dã tràng.
Có thể chắc chắn, lúc này nếu Cửu Thiên nói ở lại, sợ rằng không ai sẽ nghe hắn.
Cửu Thiên thầm nghiến răng, đưa Linh Bối cho Hàn Liên sư huynh, nói: “Mọi người đi trước. Đệ đợi thêm
Đại sư huynh không nhìn nổi nữa, đanh giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ vẫn muốn vật lộn nữa à? Mau đi theo huynh!”
Đại sư huynh nói xong thì muốn đi kéo tay của Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên lại lắc đầu nói: “Đại sư huynh, đệ nói thật với huynh, đệ đã không sống được mấy ngày nữa. Ở lại hay đi đều giống nhau. Các huynh đi trước, cứ đi về phía
Đông. Nếu gặp phải truy sát thì đi tìm phân đường 33 của ma tu, nơi đó có thể ẩn nấp. Đây là bản đồ, đây là pháp châu hư vô của đệ, bên trong chính là đường chủ của phân đường thứ 33.”
Cửu Thiên lấy hết đồ của mình ra đưa cho Hàn Liên sư huynh và đại sư huynh.
Ở bên cạnh, Sở Trực sư huynh sững sờ nói: “Đệ nói cái gì? Không sống được mấy ngày là có ý gì?”
Cửu Thiên cười nói: “Tình hình cụ thể, các huynh hỏi Quốc chủ nước Đan Thánh, ngài ấy biết rõ hơn đệ.
Quốc chủ nước Đan Thánh đanh giọng nói: “Cậu ta bị ma linh nhập thể, đi vào gân cốt, trong ba ngày nhất định sẽ chết. Chúng ta nên đi, cậu ta muốn ở lại thì ở lại, dù sao không có gì khác biệt.
“Tôi không tin, tôi không tin! Cửu Thiên sư đệ, đệ sẽ chết ư? Đừng đùa huynh!”
Tay của Hàn Liên sư huynh đang run rẩy, hắn ta rất muốn cười mấy tiếng để biểu hiện sự không tin của mình nhưng khóe miệng mấp máy, chỉ là không cười nổi.
Cùng lúc này, các tinh anh của Ma Sát Đường bị ngăn lại kia lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người Cửu Thiên.
Cửu Thiên nghiến răng nói: “Đi!”
Lê Hi tông chủ vẫn đang do dự, thở dài không ngừng. Quốc chủ nước Đan Thánh đã quay đầu đi.
Vũ Hoàng Yến mặt mày phức tạp, không biết nên nói gì, nhưng nhìn ra cô ta đã nghiến chặt hàm răng.
Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong ra, đang chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay túm áo của hắn, bay nhanh về phía trước.
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Anh Nam Cung, anh làm cái gì?"
Nam Cung Lệ nghe vậy thì quát lớn: “Tôi nói được là được, bởi vì tôi mang trong người hạo nhiên kình, hạo nhiên huyết, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, tôi là người của Nam Cung gia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất