Cả người của Linh Bối bỗng run rẩy, cô ta dùng tay ấn mạnh vào huyệt thái dương của mình.
Câu nói này, dường như gợi lên hồi ức rất không tốt nào đó của cô, tới mức đầu của Linh Bối bắt đầu đau đớn dữ dội.
Nhưng biểu hiện của Linh Bối ở trong mắt của Tiền bà bà lại không hề có chút kinh ngạc.
Tiền bà bà nói tiếp: “Ta chưa từng thấy yêu cầu kỳ quái như này. Cũng hoàn toàn không hiểu cô ta muốn làm gì. Trong các ma tu quả thật có công pháp chia cắt người sống để luyện đan. Nhưng loại công pháp đó là chia cắt người khác, không phải chia cắt chính mình. Cộng thêm điều mà ta nghĩ không thông là ta chưa từng gặp người này. Lực lượng trên người cô ta cũng không giống ba đạo huyết – thi – độc mà ma tu luyện. Ngược lại hỗn độn chi khí càng nồng đậm hơn một chút. Lúc đó ta có hơi nghi ngờ, cô ta không phải ma tu, mà là người tới từ nơi khác.
“Bà bà, đầu của cháu dường như muốn nổ tung!”
Trên trán Linh Bối bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tiền bà bà nắm tay của Linh Bối, một tia lực lượng màu trắng xám truyền vào trong cơ thể của Linh Bối.
Tiền bà bà lên tiếng nói: “Đầu của cháu không phải sắp nổ tung. Mà là cháu bắt đầu nhớ lại cháu là ai. Linh Bối, nghe một câu của bà bà, mãi mãi đừng đánh mất bản tâm.
Linh Bối há miệng thở dốc nói, bỗng trong đầu có thứ gì đó nứt vỡ, phát ra một âm thanh giòn tan.
Ngay sau đó, cả người Linh Bối rung lên, khóe miệng dính máu.
Trong mắt Linh Bối bỗng phóng ra kim quang lóe sáng.
Mà ở dưới kim quang, mắt của Linh Bối bắt đầu trở bên sâu thẳm, trở nên lạnh lùng.
Cùng lúc đó, những hình ảnh chui vào trong đầu của Linh Bối.
Trong nháy mắt, Linh Bối nhìn thấy một cảnh tượng.
Lá cây ngập trời, mùa thu man mát.
Trong một rừng cây sam đỏ, hai bóng người nhìn nhau, một cái đỉnh to lơ lửng.
Một già một trẻ, hai cô gái nhìn nhau.
Một người tay cầm cái gậy, đẹp lão, ánh mắt như vì sao, ánh sáng như trăng. Một người khoác trường bào màu đen, trang phục tiêu chuẩn của ma tu, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu ngạo, chính là Tiền bà bà của 20 năm trước
Một cô gái khác, đứt một tay một chân, tay cầm một thanh nhuyễn kiếm, máu chảy ra. Nhưng nụ cười trên mặt lại rất sâu, tóc dài như thác đổ, xõa ra đất, một gương mặt xinh đẹp có nở nụ cười như có như không.
Linh Bối nhìn gương mặt này thì sững người.
Bởi vì gương mặt này thật sự giống y hệt cô. Cô có thể không quen biết bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể không biết mình.
“Đây là cháu sao?"."
Linh Bối sững sờ, cô thật sự không dám tin vào mắt của mình.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của “mình”.
“Nếu đã tới rồi thì giúp tôi làm nốt việc cuối cùng. Bà có thể chém đầu tôi xuống không?”
Tiền bà bà nhíu mày nói: “Tại sao tôi phải chém đầu của cô? Cô rốt cuộc là ai? Người của phân đường 33 ư?”
Cô gái cười nói: “Bà nói tôi là ma tu ư? Không, tôi không phải!”
Tiền bà bà nắm chiếc gậy, bước lên một bước, nói: “Nếu không phải là ma tu, tại sao lại ở đây? Báo tên của cô đi!”
Cô gái cười nói với Tiền bà bà: “Tên của tôi e rằng phải do bà đặt. Nếu bà không muốn ra tay, vậy ta tự làm vậy.
Nói xong, cô gá để kiếm ở ngang cổ của mình.
Sau đó một kiếm chém đầu của mình xuống.
Máu phun ra, Tiền bà bà ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Trên đầu của cô gái vậy mà còn nở nụ cười.
Trong nháy mắt, cái đầu vậy mà tự bay lên, đụng mạnh vào nhục thân khuyết thiếu.
Nhuyễn kiếm trong tay rơi xuống, cơ thể máu me đó trực tiếp chui vào trong cái đỉnh to
Bỗng chốc, trong đỉnh bốc lên ngọn lửa.
Khoảnh khắc ngọn lửa này cháy lên, Tiền bà bà đã ngẩn người, sửng sốt nói: “Lửa của hỗn độn”
Đầu của cô gái gật đầu nói: “Kiến thức của bà rất rộng, giỏi hơn các ma tu khác. Có điều bà vẫn nói sai rồi, đây không phải là lửa của hỗn độn, là lửa chuyển sinh.
Tiền bà bà nhíu mày nói: "Lửa chuyển sinh ư? Ha ha, cái cô nói là lửa thần có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh, quay về trạng thái trẻ sơ sinh trong truyền thuyết ư? Loại chuyện phi lý như này, cô cũng tin ư?”
Đầu của cô gái cười nói: “Không phải tin. Đây là sự thật, hơn nữa tôi còn nói cho bà. Sau khi tôi chuyển sinh, sẽ do bà chăm sóc tôi, bà sẽ trở thành trợ thủ lớn nhất trên con đường chuyển sinh của tôi. Là nô bộc tốt nhất sau khi tôi thành thần”
Đôi mắt của cô gái lập lòe ánh sáng màu vàng.
Linh Bối nhìn thấy ánh sáng này thì cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đây không phải là lực lượng mà hiện nay cô sử dụng hay sao?
Chỉ có điều, ánh sáng của người ta nhìn trông càng thanh khiết, càng mạnh mẽ hơn.
Tiền bà bà bật cười nói: “Đồ điên! Bây giờ tôi có chút tin cô là ma tu rồi. Cô bị điên không nhẹ! Người trên đời này muốn thành thần có nhiều lắm. Nhưng kẻ điên như cô tuyệt đối không thành thần được!”
Cô gái giang hai tay ra, nói: “Ông trời chỉ dẫn tôi tới đây thì ắt có dụng ý của nó. Tôi xuyên qua hỗn độn, bước qua hư không, không biết đi qua bao nhiêu năm tháng mới tới nơi này. Hôm nay lại nhìn thấy người có thể thăm dò thiên cơ như bà. Đây chính là cơ hội tốt nhất mà ông trời ban cho tôi. Hôm nay tôi dùng lửa chuyển sinh, đúc lại cơ thể, tái tạo càn khôn. Ngày sau nhất định bước lên Thiên giới, ngước nhìn chúng sinh!”
Trong lời nói của cô gái mang theo sự uy nghiêm vô thượng, giống như thật sự có vài phần khí thế của thần.
Tiền bà bà lại từ trong lời nói của cô gái, nghe ra một vài ý khác.
“Cô tới từ hỗn độn ư? Cô là người trong hỗn độn sao?”
Cô gái gật đầu nói: “Không sai. Người trong hỗn độn? Tôi không thích cái tên này, tôi càng thích cách gọi mà mọi người gọi chúng tôi vào thời viễn cổ, bọn họ gọi chúng tôi là sứ giả của thần!”
Tay của Tiền bà bà bỗng run lên.
Linh Bối nghe thấy bốn chữ này, chỉ cảm thấy trong cơ thể của mình có thứ gì đó bắt đầu thức tỉnh.
Một cỗ lực lượng không thuộc về cô bắt đầu điên cuồng lưu chuyển trong cơ thể của cô.
Tiền bà bà nuốt một ngụm nước bọt, thất thanh nói: "Sứ giả của thần ư? Các người không phải đã biến mất vào ngàn vạn năm trước rồi hay sao?"
Cô gái cao ngạo nói: “Biến mất ư? Chúng tôi sao lại biến mất chứ? Lúc đầu nếu không phải cái kẻ tên là Vô Danh đó hủy đi một nửa thiên địa, hủy đi nhục thân của chúng tôi. Thiên hạ này sao lại xuất hiện nhiều con người không tôn trọng trời như vậy. Gì mà canh kình, gì mà nguyên khí, gì mà ma tu. Giết hết tất cả, tất cả đáng bị diệt. Con người nên quỳ ở dưới chân của ông trời, cầu xin sự ban phát của thần linh, như vậy mới có thể có được sự bình yên mãi mãi. Lời nói dối như tự do, vậy mà còn trở thành tín niệm của con người. Tôi thậm chí còn nghe thấy lời nói nực cười như con người nhất định thắng trời nữa chứ.”
Cô gái đanh giọng cười lên, âm thanh rung chấn tám hướng, cây cối va đập.
Tiền bà bà lùi lại một bước, nói: “Thần côn thật sự như các người à? Tôi còn tưởng tồn tại như các người chẳng qua chỉ là truyền thuyết xa xưa.
“Quỳ xuống đi, nô bộc. Tôi nói rồi, trời xanh để tôi tới đây, nhất định có thâm ý. Nếu bà đã tới rồi thì giúp tôi hoàn thành chuyện cuối cùng đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất