Gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này, lập tức quốc chủ nước Đan Thánh, Lê Hi tông chủ và các vị cường giả đều rảo bước đi ra. 

Nhiều ngày nay thần kinh của mọi người luôn căng cứng, tới khi nhìn thấy màu đen ngập trời này, lập tức có người xoay người chuẩn bị chạy trốn, trong miệng kêu lên: “Ma tu đuổi tới rồi!” 

“Im miệng!” 

Lê Hi tông chủ lớn giọng quở trách người tự dưng hét lên. 

Cỗ lực lượng này nhìn thế nào cũng không phải là ma tu ập tới. 

Vẫn là quốc chủ nước Đan Thánh kiến thức sâu rộng hơn, ánh mắt nheo lại, nhìn ra đằng xa, nói: “Không phải ma tu, nhưng lại là thứ khó dây hơn ma tu!” 

Quốc chủ nước Đan Thánh nói xong thì nhìn sang Lê Hi tông chủ, ánh mắt đó dường như đang hỏi, chúng ta có đi qua đó không? 

Lê Hi tông chủ trầm mặc một lát, lên tiếng: “Đi xem thử đi. Tất cả mọi người cùng nhau hành động, không được tự ý rời khỏi đội ngũ. Nếu thật sự đúng là ma tu truy sát chúng 

ta. Tới lúc đó, lập tức kết trận chạy trốn. Tôi nghĩ Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh chắc đã chạy tới đó rồi.” 

Lê Hi tông chủ đoán rất chính xác. Lúc này Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đã bay lên, bay về phía lực lượng phóng ra. 

Cửu Thiên cũng nhìn thấy sự thay đổi của trời đất. Hắn không biết lực lượng này rốt cuộc là gì. Nhưng hắn vẫn theo bản năng đọc ra hai chữ. 

“Linh Bối!” 

Thần sắc của Cửu Thiên hơi thay đổi, cũng lập tức bay đi. 

Trong thôn Ma Nữ, mấy trăm người bay lên, lao về phía sâu trong khu rừng. 

Đám người Phục Thất, Phục Thập Ngũ sững sờ nhìn cảnh này, nhưng không ai dám đi theo. 

Cùng lúc đó, trong rừng cây lá đỏ, “Linh Bối” đã nắm chặt nhuyễn kiếm của mình trong tay, 

Kiếm chắc chắn là kiếm tốt tuyệt thế, dài ba thước, đúc từ hỗn độn, khua một cái, hàn quang bức người. 

Trường kiếm trong tay, tóc của “Linh Bối” bay bay lên. 

Trên người cô ta bắt đầu xuất hiện một chiếc áo giáp đặc biệt do hỗn độn chi khí đúc thành. 

Lan từ bàn chân đi lên, hỗn độn chi khí ngưng thực hóa thành những phiến áo giáp phù văn hiện lên trên người “Linh Bối”. 

Phù văn, nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện, những cái đó đều là ấn ký của núi sông, động vật. 

Thiên địa in bóng trên chiếc áo giáp của “Linh Bối”, nhuyễn kiếm trong tay cũng mang theo một tia ánh sáng sấm sét. 

Đợi tới khi áo giáp lan tới phần eo, “Linh Bối” bỗng phát hiện hà bao nhỏ trên người của mình rất vướng. 

“Đây là thứ gì?” 

“Linh Bối” chán ghét nhìn chiếc hà bao này. 

Dường như không biết sao trên người lại có thứ như này. 

“Linh Bối” hất tay ném hà bao sang một bên. 

Áo giáp lập tức bao trùm toàn thân, lúc này “Linh Bối” nhìn trông chỉ có thể dùng cụm từ anh tư ngời ngời để hình dung. 

Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bóng dáng bay lên. 

“Linh Bối” bỗng chém một kiếm về phía rừng cây. 

Kiếm khí vô hình, một khoảng cây cối đột nhiên biến mất. 

Giống như đột nhiên có một bàn tay khổng lồ của thiên địa nhổ tất cả cây cối đi, lộ ra bóng dáng trong rừng cây của Hoàng Phủ Tường. 

Hoàng Phủ Tường sững sờ nhìn “Linh Bối”, loại lực lượng này hắn ta chưa từng nhìn thấy. 

Càng không hiểu “Linh Bối” đột nhiên ra tay với hắn là có ý gì. 

Có điều, áo giáp trên người “Linh Bối” ngược lại khiến Hoàng Phủ Tường có cảm giác quen thuộc vô cùng. 

Hắn ta nhìn chằm chằm áo giáp trên người “Linh Bối”. 

Sau đó, Hoàng Phủ Tường nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Trái nhật trời, phải sơn hà, vạn thú ở trước ngực, thiên địa ở trong tim. Áo giáp cô mặc trên người là áo giáp của thần sứ viễn cổ. Cô là thần sứ trong truyền thuyết ư?” 

“Linh Bối” ngẩng cái đầu cao ngạo lên, nói: “Kiến thức của anh không tệ. Giỏi hơn những con người ngu xuẩn mọc phí hai mắt kia. Con người, báo tên của anh, quỳ lạy ở trước tôi, anh sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của trời xanh, có được sự bình yên vĩnh hằng” 

Hoàng Phủ Tường nghe thấy lời của “Linh Bối”, phì cười một tiếng: “Ma tu các người lại thay đổi lời thoại rồi à? Không lạy Ma Thần, mà lạy trời xanh ư?” 

Hoàng Phủ Tường nói xong, trên người đã phóng ra sát khí ngút trời. 

“Linh Bối” lắc đầu nói: “Tại sao con người của bây giờ lại không biết tiến lùi như vậy. Cứ phải được dạy dỗ đầy đủ thì mới hiểu đạo lý thần phục!” 

“Linh Bối” nhấc tay khua một cái, nguyên khí trên người Hoàng Phủ Tường trực tiếp sụp đổ. 

Không nói bất cứ đạo lý gì, cũng không có bất cứ dấu hiệu gì. 

Lực lượng của cô ta vô hình vô ảnh giống như thiên địa tự công kích. Rất mạnh mẽ lại không có bất cứ quỹ đạo nào. 

Hoàng Phủ Tường trực tiếp bay ngược ra, đập mạnh vào trong đất. 

Xuất hiện hố sâu hình người, lúc này tu vi của Hoàng Phủ Tường dường như không có tác dụng gì. 

Phut! 

Hoàng Phủ Tường phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đều đang cuộn trào. 

Một thân càn khôn khí, ở dưới cỗ lực lượng này, không có tác dụng phòng ngự. Ngũ hành thể của hắn ta càng không giúp hắn ta chặn được gì cả. 

“Linh Bối” từ từ bay tới trên đỉnh đầu của Hoàng Phủ Tường, lạnh lùng nói: “Thực lực của anh không tệ, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội thần phục. Đây là sự ban ơn vô lớn, nếu anh còn không nắm lấy. Lần công kích sau sẽ là lúc anh chết!” 

Hoàng Phủ Tường phun ra một ngụm máu, cười nói: “Tôi còn tưởng nhân vật bị ma tu coi như cái gai trong mắt, dằm trong tim như Cửu Thiên, vợ của anh ta chắc cũng đại nghĩa ngút trời, một thân chính khí. Không ngờ vậy mà là loại người như cô, thật sự khiến tôi khinh thường!” 

“Linh Bối” nhíu mày nói: “Vợ của Cửu Thiên ư? Hành vi hôn phối ngu xuẩn của con người sao có thể rơi vào đầu của tôi chứ. Nếu anh còn không lựa chọn, vậy thì chết đi!” 

“Linh Bối” lần nữa nhấc tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, gió mây trong thiên địa lại thay đổi. 

Hoàng Phủ Tường cười nói: “Đời này tôi chưa từng thần phục bất cứ ai, bao gồm cả thần lính chó má gì đó. Muốn giết thì giết, không cần phí lời” 

“Linh Bối” hơi nhíu mày, nói: “Vậy ư? Vậy tôi khôi phục con đường bình yên của thế giới bắt đầu từ cái chết của anh” 

Bàn tay lập tức hạ xuống, lực lượng đáng sợ lập tức đè lõm cơ thể của Hoàng Phủ Tường xuống. 

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Phủ Tường đã kích hoạt đạo vực của mình. 

Nhưng đạo vực vừa xuất hiện, trực tiếp bị lực lượng của “Linh Bối” đánh tan. 

Cùng lúc đạo vực vỡ tam, Hoàng Phủ Tường cũng bị nổ bay ra ngoài. 

Lần này nửa cơ thể của hắn ta bị nổ tan, cũng thấy không sống được lâu nữa rồi. 

Vào lúc này, một bóng người hóa thành lưu quang lao tới, đón lấy Hoàng Phủ Tường cả người đầy máu. 

Người tới đầu tiên không phải người khác, chính là Cửu Thiên vội vàng chạy tới, đẩy tốc độ tới cực hạn. 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn sang “Linh Bối”, ánh mắt lập lòe nói: “Em đang muốn cái gì?” 

“Linh Bối” nhìn sang Cửu Thiên, ánh mắt cũng có hơi lập lòe, dường như có cảm xúc khác dạ đang dao động, nhưng trong nháy mắt bị cô ta đè xuống. 

Lại một tên tới tìm chết, Linh Bối lại nhấc tay lên. 

eyJpdiI6ImNcL1gyZjRNeEtjSWlQdWh6TmJoOXlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikl2OVFneDVcL1p4VkZ4b0xjXC9PazhoYjV1WVBCYmNISW5CSWw5OEVFM0YyK0dkTVh0SEJOekR4ZWx2SDBRNmhxaFwvd1wvbFBSS3hMSVpNZDF5eFE3Nit1azBoblwvVktteHdaQU1URGNETXRzdVRpQVR5cjNLU1RxVWVUVGl3a2ZaOEoyWmRreURTelRXK3pPMXUzU05hWmVvaG5WdTdYYVR2VEhcL25cL2w3RmZaNzh2K1gybTYxTEVPVytvdDU5QXpxVnhjbFc4UDlyeUExYzdGd01CZXRwQjRWVWY2UVZsQXNoQ005NUtDQnBwY1ZrPSIsIm1hYyI6ImU1MjNkZDc1MGQ2OGY0MDFiYzkwODEyZWJhNGMyOTEzY2U1ZmFiZTZlZTUwNDE3N2FmZDFhNjhlZWNmYjAzNmQifQ==
eyJpdiI6Ikg0cFpJc1JyTno4VnU3am1uUGszNlE9PSIsInZhbHVlIjoiOEt4VHZURkJlWXlIM2s1UHB1NVdLblZ6UXpPV3BZRnN3WTI2R09RaFA5S2ZueTg0dkFkSFhHVllRQ0RQeEZCYThKXC9JcUtITVZITDhObjVJaGlRXC9HTmZtT3NSYU5WSW5Kamd3aEVmSmEyYmhTOXpwa1hCc2ZWaDF3d0YrYXlibGQ2c1pGWFh6WkdIVFVydmVYc2hZXC9tckdqMHVHXC85Q1Z4T05uYkVtN0U2enVYTHltVWNzZ2pPUkxQSFcyS05zQUhLd2h2TklLeThmZGNzZVN4bjlxWjFYbkR6UjFIMUJOblcrZzhZSGxYUWljdGV5SGVoUU05UjhORlZJek9CVzFUZWh1c2ZUY0ZySEsrK2ZZUE81OEVWNFhLeXVHN2pwU2pcLys2ZFQrV1cxVT0iLCJtYWMiOiIwOGU0NjgyOGU3ZDJiNjVlMjM3NmRkZTRlMjdlZTVmYTI2MDFmNDRkODU1MGU5OTFmYjgzZmM2YzdhOTc1YTk4In0=

Mọi người bao vây chặt lấy Linh Bối, Bát Phương Tiền Thánh đanh giọng nói: “Cô vậy mà là một thần sử!”

Ads
';
Advertisement
x