Sơn cốc tối tăm, lá đỏ ngập trời. 

Rừng cây ở đây khác với những chỗ khác, rõ ràng là cây giống nhau, các chỗ khác đều là lá xanh tươi rậm rạp, chỉ có trong phạm vi mười dặm ở đây thì có màu đỏ. 

Gió thổi không động, lá cây tĩnh lặng. Nơi này giống như thế giới trong tranh. 

Bên lá đỏ, nơi giáp ranh có màu xanh lẫn đỏ. 

Một bóng người đứng đó, trên mặt vương nước mắt, trong tay cầm chiếc bút, chính là thần bút thư sinh của nước Vạn Tôn, Hoàng Phủ Tường. 

Mấy khối đá ở trước mặt hắn dựng thành ngôi mộ, Hoàng Phủ Tường để một chiếc vòng tay vào trong ngôi mộ. 

Trên mặt vương nước mắt, Hoàng Phủ Tường hoàn toàn không có thái độ như mọi khi. 

Trong mắt tràn ngập bi thương, nước mắt nhỏ xuống đất. 

Nhắm hai mắt lại, trong đầu Hoàng Phủ Tường có thể nhớ tới hình ảnh vợ của hắn ta ở bên ngoài điện Minh Khải của nước Kình Thiên bị xúc tu đâm xuyên sau đó ăn mất. 

Loại hồi ức đau khổ này, chiếm trọn trong lòng hắn ta. 

Mỗi khi nhớ lại, hắn ta sẽ đau thấu tim gan. 

“Bên trong đều là đồ của em, anh đều để ở đây. Em từng nói, nếu có một ngày em không may chết ở bên ngoài thì chôn em ở trong rừng, để em làm bạn với gió, làm bạn với trăng sáng, không về nước Vạn Tôn nữa. 

Hoàng Phủ Tường nói tới cuối cùng, lời nói đã có chút nghẹn ngào. 

Hoàng Phủ Tường trước khi tới nước Kình Thiên, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như thế. Cũng chưa từng nghĩ, cô ấy vậy mà chết ở trước mặt hắn ta. 

Hoàng Phủ Tường hít thở sâu một hơi, cưỡng chế ngừng nước mắt của mình. 

Sau đó, hắn ta cũng để bút của mình vào đó. 

“Em đi rồi, kiếp này anh sẽ không vẽ tranh cho bất cứ ai nữa. Mong chiếc bút này có thể đi theo em!” 

Hoàng Phủ Tường chôn sâu chiếc bút của mình cùng với chiếc vòng tay. 

Hắn ta không dùng bất cứ lực lượng nào, mỗi một viên đá, không một khoảng đất đều do hắn ta tự tay làm. 

Làm xong tất cả chuyện này, bàn tay của Hoàng Phủ Tường mang theo nguyên khí, lướt qua trên đầu của mình. 

Chỗ mà bàn tay đi qua, nguyên khí sắc bén như dao cắt tóc của hắn ta đi, không lâu sau, trên đầu của Hoàng Phủ Tường không còn một cọng tóc, sáng bóng như gương. 

“Con người anh không thích chiến đấu. Anh trời sinh tam hoa tụ đỉnh, nguyên khí toát ra từ da đầu. Tóc của anh chính là lực lượng của anh. Nếu có người túm tóc của anh thì sẽ khiến anh tổn thất rất nhiều lực lượng, khiến anh rất đau. Em luôn nói, đây là điểm yếu của anh, điểm yếu tuyệt đối không thể để người khác biết. Nhưng thật ra em không biết, điểm yếu của anh trước giờ đều không phải là tóc, mà là em!” 

Sau khi Hoàng Phủ Tường phủi sạch tóc của mình đi, cả người đều đã mang theo một tầng ánh sáng mờ mờ. 

Hắn ta không phóng thích bất cứ lực lượng nào, ánh sáng này hoàn toàn là ánh sáng do lực lượng thiên địa ở xung quanh tự ngưng tụ ở bên ngoài cơ thể của hắn ta mà thành. 

“Anh nguyện ý vì em chiến đấu tới chết, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ giết hết ma tu trong thiên hạ. 

Hoàng Phủ Tường nắm tóc cua mình, thấp giọng quát. 

Giọng của hắn ta hùng hồn có lực, thậm chí khiến cây cốc xung quanh rung lắc mạnh. 

Nói xong tất cả những điều này, Hoàng Phủ Tường để tóc của mình ở trước mộ, cất bước chuẩn bị rời đi. 

Nhưng khi hắn ta xoay người, một bóng người từ từ đi tới, đi thẳng tới trước mặt của hắn ta. 

Bước chân không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đi vào trong rừng cây lá đỏ ở đằng sau. 

Hoàng Phủ Tường quay đầu lại, liếc nhìn, cũng không nói gì nhiều. 

Bởi vì người tới hắn ta cũng biết, đây không phải là vợ của Cửu Thiên, Linh Bối hay sao. 

Những năm này, Hoàng Phủ Tường ít nhiều cũng từng gặp mấy lần. 

Hoàng Phủ Tường tiếp tục đi về phía trước, nhưng vào lúc này, từ trong rừng cây lá đỏ lại nổi lên một phiến lực lượng đáng sợ, khiến mặt mày Hoàng Phủ Tường cũng có hơi vặn vẹo. 

Cây cối xung quanh phát ra những tiếng rắc rắc, mặt đất dưới chân đều nứt vỡ. 

Sau đó, một tia ma khí bốc lên từ trong rừng cây lá đỏ. 

Hoàng Phủ Tường lập tức nổi lên sát khí, vừa nhìn thấy ma khí, hắn ta cảm thấy mình không kìm được mà muốn giết người. 

"Ma tu!" 

Hoàng Phủ Tường lập tức đi theo vào trong rừng cây lá đỏ. 

Thân hóa lưu quang, Hoàng Phủ Tường nhanh chóng bay về phía trước 

Rất nhanh, Hoàng Phủ Tường nhìn thấy hướng phát ra ma khí. 

Đó là một khoảng đất rộng lớn, xung quanh không có cây cối, chỉ có gió thổi bất động dưới đất, lá cây chân giẫm không cong. 

“Linh Bối” đứng ở trên một phiến lá, dường như đang tìm cái gì đó. Cô ta tung một chiêu thì có một phiến ma khí bốc lên từ mặt đất, sau đó khuếch tán ra xung quanh. 

Hoàng Phủ Tường nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày nhíu chặt, đây là đang làm gì? 

Tại sao mặt đất ở đây có nhiều ma khí như vậy? 

Phut! 

Tay “Linh Bối” ấn một cái, lập tức một phiến ma khí đáng sợ khuếch tán ra từ mặt đất, ở đằng xa lại có một vùng cây cối đổ xuống, vô số vết nứt trên mặt đất khuếch tán như mạng nhện, 

Kim quang tỏa ra từ trên người Linh Bối lập tức khiến Hoàng Phủ Tường thốt lên kinh ngạc. 

Lần đầu tiên hắn ta phát hiện thực lực của “Linh Bối” vậy mà mạnh như vậy. So với thời điểm diễn ra cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. 

Chỉ dựa vào đạo vực dưới chân “Linh Bối” thì thấy, thực lực này đã vượt qua Võ Tôn, Tôn Giả bình thường rồi. 

Hơn nữa lực lượng ngưng thực, đạo vực mạnh mẽ, thật sự giống như thiên uy giáng xuống, đè lên trên người Hoàng Phủ Tường. 

“Thì ra thực lực của vợ Cửu Thiên lại mạnh như này!” 

Hoàng Phủ Tường thầm nói trong lòng. 

Vào lúc này, “Linh Bối” dường như cuối cùng cũng phát hiện thứ mình muốn tìm. 

Lật tay một cái, tất cả lá đỏ đều tản ra, một thanh nhuyễn kiếm từ từ dâng lên khỏi mặt đất. 

Trong mắt “Linh Bối” mang theo ánh sáng phấn khích, đây mới là binh khí của cô ta. 

Cũng chính vì binh khí của cô ta ở đây, vậy nên thần hồn thuộc về cô ta mới giải trừ được phong ấn. 

Lúc đầu Tiền bà bà mượn lực lượng của mình phong ấn thần hồn của cô ta, phong ấn lực lượng chuyển sinh của cô ta lại không có cách gì phong ấn thanh kiếm này, chỉ có thể chôn sâu nó ở trong đất. 

Nhưng sau khi thời gian trôi đi, phong ấn suy yếu, cộng thêm Linh Bối lại ăn viên đá màu vàng mà Tiền bà bà đặc biệt phong ấn, lần nữa có được lực lượng. 

Vậy nên Linh Bối chỉ cần lại gần thanh kiếm này, thần hồn bị phong ấn trong cơ thể của cô ta rất nhanh sẽ thức tỉnh. 

Tiền bà bà đã dự liệu được điểm này nhưng cũng không thể ngăn cản. 

Cửu Thiên không biết điểm này, dẫn Linh Bối về đây, vậy nên mới thứ mới biến thành như này. 

“Linh Bối” một tay cầm lấy binh khí của mình, trong nháy mắt mây gió trong thiên địa thay đổi, cả bầu trời bỗng tối đi. 

Cảnh tượng này thật sự rất giống ma đầu xuất thế. 

Hoàng Phủ Tường nhìn thấy một màn này, cũng hoàn toàn sững người. 

Kim quang trên người “Linh Bối” càng lúc càng mạnh, binh khí trong tay cũng càng lúc càng sáng. 

Khí tức của cô ta vẫn đang điên cuồng tăng lên, từ Võ Tôn xung kích thẳng một đêm, rất nhanh đã đạt tới mép của cường giả cực hạn. 

Hoàng Phủ Tường lùi lại một chút, tránh để mình bị lực lượng đáng sợ này cuốn vào. 

“Là ma tu sao?” 

Hoàng Phủ Tường có chút mơ hồ, hắn ta không hiểu “Linh Bối” đang làm gì, tại sao có thể gia tăng lực lượng trở nên mạnh như vậy. 

Cùng lúc đó, Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đang nghỉ ngơi ở thôn Ma Nữ bỗng bay lên trời. 

Bọn họ nhìn bầu trời tối đen và ánh sáng càng lúc càng sáng ở trong khu rừng đằng xa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. 

“Lực lượng này hình như tới từ viễn cổ!” 

Bát Phương Tiền Thánh nói. 

Hoàn Vũ Thiên Thánh nhìn bầu trời, lắc đầu nói: “Không, lực lượng này tới từ trên trời” 

“Là thần sứ!” 

eyJpdiI6Im9xbGJaOW9wR0p4V0w2WTJ3YmpGTXc9PSIsInZhbHVlIjoieG1rV0t4TUVpNXE5QjZraE5IR3RWUmdWRU9sa0o4MUI1UTc3UGpSOWxcL2FITmtuOFZ1V1ZpZ1wvd1VrUmlXRENjb3FhTWhWTTJFZ1d2alwvdFpIcjB3M1wvZ2lsS0VsNEYyWFh1d0xMeVlrS3J2VUxMellsYlwvVnBGTDdQZGJFVGExVkREeTdDaTA1ODRhVXhQbEswSmpmWFd1VWlQMmFpWkxiM2wrOTIwanZMQVE9IiwibWFjIjoiNWUxYzc5MzhhMDE4NzdjYTEwNmU1ZTE5MGU3YzMyODczN2MxOTRmN2UzZDQ2YmUxOTQwNTJmNGQ5OGY4OTFjOSJ9
eyJpdiI6InFiS0lUTTRCSzlwbFNhZ0dxMm0zMVE9PSIsInZhbHVlIjoidmllXC9aU3lhVVl5R3FHRkw5R2dOUFhSZmw2NTdUcTI5aE1OQUZEcVpWN2pLXC93d1Frd2ljZGdIb0Z3UllTYXZTVTBkMFNWSXR4YTBRT21leHJJSDEyTG9ZWFNtNzdsSFBTMk5mK2ZveHVheWZsbE9OOVwvWnB3aFUwVXdGeUlFK2dHeFZYOUR3M1JGN21iQ0x5YWxuSDQxZ1ZZUjEyZWUyTWt4UDhGUEVBNEJPUkJjaFpJNzdMTGZZRGdveFBTamk3IiwibWFjIjoiYTljMmM0ZmQzNTg4ZmVmMzFjMTBhMzcwMTU1MGI2MTUyYzQ4ODQxZGFlNGRlNGZmYWRhY2FkNjU4ZTEzM2M5YSJ9

“Thần sứ điên, kẻ địch chung của thiên hạ!”

Ads
';
Advertisement
x