Mặt trời ngả về tây, màn đêm dần buông xuống. 

Cửu Thiên đi vào trong thôn Ma Nữ, rất nhanh bèn nhìn thấy đám người Hàn Liên sư huynh đang ở bên ngoài nói chuyện cò cưa với đám người Phục Thập Ngũ. 

Bọn họ ngược lại tiêu sái, một tay kéo đám người Phục Thập Ngũ nói chuyện, một tay cầm gặm thịt nướng ăn uống vui vẻ. 

Thấy Cửu Thiên đi ra, Hàn Liên sư huynh lập tức giơ thịt nướng trong tay lên nói: “Cửu Thiên sư đệ, ha ha, tới nếm thử cái này. Tay nghề của Tiểu Hắc lại tiến bộ rồi!” 

Hàn Liên sư huynh vừa dứt lời, Tiểu Hắc đang nướng thịt trực tiếp lao tới, lao vào trong lòng Cửu Thiên. 

Cùng lúc này, Thập Tam cũng đứng ở đằng sau Cửu Thiên, ánh mắt lập lòe, khẽ nói: “Chủ nhân!” 

Cửu Thiên ôm Tiểu Hắc khẽ gật đầu với Thập Tam. Nhìn đám người Hàn Liên sư huynh, hắn cố mỉm cười nói: “Mọi người ăn đi, đệ tìm Nam Cung Lệ có chút chuyện!” 

Đại sư huynh và Sở Chính sư huynh đã đi tới, đánh giá trên dưới Cửu Thiên mấy lần, sau đó đại sư huynh quan tâm hỏi: “Cửu Thiên, bây giờ đệ không sao rồi nhỉ? Linh Bối muội ấy rất rõ ràng là... 

Cửu Thiên giơ tay lên, ý bảo đại sư huynh không cần nói nhiều. 

Sau đó, Cửu Thiên nói: “Những chuyện này đệ sẽ tự xử lý. Không cần các huynh lo lắng. 

Sở Chính sư huynh gật đầu nói: “Bọn ta tin đệ, Cửu Thiên sư đệ. Nhớ lấy, người trên đời này quan tâm đệ còn có rất nhiều” 

Đại sư huynh nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ mọi người đều trông chờ vào đệ. Đệ không thể thật sự ngã xuống” 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, ôm lấy đại sư huynh và Sở Chính sư huynh. 

Hai vị sư huynh đều vỗ vai của Cửu Thiên, lúc này tình cảm của sư huynh đều thể hiện hết ra. 

Hàn Liên sư huynh và Sở Trực sư huynh cũng cầm thịt nướng lao tới. 

“Cửu Thiên sư đệ, nào, chúng ta cũng ôm một cái. Ơ, Cửu Thiên sư đệ, mặt của đệ sao lại béo ra?” 

Cửu Thiên ấn một cái vào mặt Hàn Liên sư huynh và Sở Trực sư huynh, nói: “Đệ còn có việc, đi trước một bước. 

Cửu Thiên nói xong thì dẫn Tiểu Hắc và Thập Tam bay đi. 

Hàn Liên sờ mặt của mình, nói: “Xem ra Cửu Thiên sư đệ đã khôi phục rồi, lực tay thật lớn” 

Sở Trực sư huynh nói: “Được rồi, cho dù thực lực của Cửu Thiên sư đệ chưa khôi phục hoàn toàn. Một tay cũng đánh bay đệ. Huynh nói rồi mà không cần quá lo lắng cho Cửu Thiên sư đệ. Đệ ấy không phải là người nghĩ không thoáng” 

Lâm Sơ ngồi ở một bên: “Cửu Thiên vẫn rất kiên cường. Nếu đổi thành em gặp chuyện như này, sợ rằng đã sụp đổ từ lâu rồi. 

Hàn Vĩnh Tường cười nói: "Đây mới là Cửu Thiên. 

Tiếng gió vù vù bên tai, Cửu Thiên hóa thành một luồng ánh sáng đi tới chỗ nghỉ ngơi của Nam Cung Lệ. 

Vừa đi vào thì Cửu Thiên nhìn thấy Nam Cung Lê đang liều mạng dốc đan dược cho mình. 

“Ha ha, Cửu Thiên huynh anh tỉnh rồi. Cảm thấy như nào, có di chứng gì không?” 

Nam Cung Lệ ăn đan dược như ăn kẹo. 

Cửu Thiên nói: “Vấn đề không lớn. Nam Cung huynh, tình trạng trên người tôi buộc phải giải quyết nhanh. Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện mà chúng ta nên làm. Gương Hạo Khí Trừ Ma của anh sớm nên lấy lại rồi. 

Nam Cung Lệ vỗ đùi nói: “Chỉ đợi câu này của anh thôi. Có điều bây giờ anh có được hay không? Cơ thể khôi phục chưa? Ma tu ở lãnh địa Ma Thần vẫn là có cao thủ, đừng để 

tới lúc đó đánh không lại thì mất mặt lắm. 

Cửu Thiên nói: “Chưa khôi phục hoàn toàn, có điều cũng sương sương rồi. Cùng lắm tìm thêm vài trợ thủ. Cơ thể của anh sao thế, làm gì mà ăn cả đống đan dược?” 

Nam Cung Lệ nói: “Mất máu quá nhiều. Có thể bổ sung được ít nào hay ít đó. Tôi không có vấn đề gì, vậy bây giờ đi thôi. Anh định gọi vị cao thủ nào đi cùng với chúng ta? Đan Thánh quốc chủ hay là Thư Thánh, hoặc các cao thủ của Ngự Thú trai?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Một phân đường 33 cỏn con như vậy, một chút ma tu sót lại, cần cường giả cực hạn ra tay sao? Chúng ta tự giải quyết là được. Đi thôi, chúng ta đi tìm trợ thủ” 

Nam Cung Lệ nhíu mày đi theo Cửu Thiên ra khỏi phòng. 

Một lát sau, Cửu Thiên tìm được Hoàng Phủ Tường đang ngắm bầu trời trên nóc nhà. 

“Hoàng Phủ huynh, có nguyện ý đi theo tôi một chuyến, làm chút chuyện không?” 

Hoàng Phủ Tường khẽ nói: “Chuyện gì?” 

Cửu Thiên nói: “Tới lãnh địa Ma Thần của phân đường 33 tìm ít đồ. Thứ đồ vốn thuộc về nước Kình Thiên. 

Hoàng Phủ Tường lạnh nhạt nói: “Chỉ tìm đồ ư? Không giết ma tu sao?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Đáng giết vẫn sẽ giết” 

Hoàng Phủ Tường nghe thấy có thể giết ma tu, trong mắt dấy lên vài phần sát ý, nói: “Vậy được, tôi đi” 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, xoay người bay về phía một nơi. 

Sau đó Cửu Thiên lại nhìn thấy Diệp Nam Thiên đang mài trường kiếm. 

Cửu Thiên vừa đáp xuống, Diệp Nam Thiên bèn nói: “Cửu Thiên, tốc độ khôi phục của anh nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi lại xem thường anh rồi. 

Cửu Thiên nói: “Tóm lại không thể cứ nằm mãi được. Anh Diệp, anh và sư phụ của anh mỗi người đi mỗi ngả, trong lòng dễ chịu không?” 

Diệp Nam Thiên cười nói: “Không có gì dễ chịu hay không dễ chịu cả. Tôi không thích chuyện mà ông ấy làm nên không đi một đường với ông ấy. Tôi vốn cho rằng người có tu vi cao đều là đức cao vọng trọng mới đúng. Đáng tiếc, hiện thực luôn tàn khốc như vậy. Hoàn Vũ Tiểu Thánh của tôi, e là không làm được rồi. 

Cửu Thiên nói: “Vậy thì làm Diệp Thánh đi.” 

Diệp Nam Thiên nói: “Nghe thì thấy không tệ. Nói đi, có chuyện gì?” 

Cửu Thiên nói: “Cùng đi làm chút chuyện, giết chút ma tu, cướp chút đồ. 

Diệp Nam Thiên nghe thấy hai chữ ma tu thì nghiến răng nói: “Vậy ư? Vậy đi thôi. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, mấy người lại bay đi. 

Không lâu sau, Cửu Thiên đang bay ở trên không thì nhìn thấy Tả Tử Sâm đang uống rượu ở bên dưới. 

Cửu Thiên dứt khoát không dừng đi xuống, đanh giọng gọi: “Tả huynh, đi giết ma tu 

Tả Tử Sâm mới đầu là sững người, sau đó ngẩng đầu thì thấy trên người xẹt qua mấy luồng ánh sáng. 

Đập vỡ vò rượu, Tả Tử Sâm cười nói: “Được, đợi tôi. 

Ánh sáng nhanh chóng bay đi xa, lao về phía huyết hải. 

Trong thôn Ma Nữ, Đan Thánh quốc chủ ngẩng đầu liếc nhìn ánh sáng xẹt qua của đám người Cửu Thiên, thản nhiên nói: “Khôi phục khá nhanh. Nhậm Ngữ, con cũng đi cùng 

đi." 

Nhậm Ngữ sững người, chỉ vào mình rồi nói: “Sư phụ, con cũng đi cùng với bọn họ sao? Như vậy thích hợp không?” 

Đan Thánh quốc chủ nói: “Không có gì là thích hợp hay không thích hợp cả, đi đi. 

Nhậm Ngữ cúi người đáp ứng, nhíu mày bay lên. 

Ở bên khác, Đông mập vỗ một phát vào đầu của Phong Tuấn Kiệt, nói: “Tên nhóc thối, đừng ngủ nữa. Dậy đi, đi theo Cửu Thiên, nhanh lên.” 

Phong Tuấn Kiệt nhìn lên bầu trời, buồn bực nói: “Không thể ngày mai rồi đi được à. Bọn họ đây là muốn đi làm gì?” 

Đông mập nói: “Chắc chắn là có chuyện quan trọng. Đi mau lên, ngây ở đây làm gì. Nhớ lấy, có món hời thì chiếm, có nguy hiểm thì chạy, đừng do dự. 

Phong Tuấn Kiệt cạn lời liếc nhìn Đông mập, hắn ta bay lên cao rồi rời đi. 

Lê Hi tông chủ nhìn bầu trời mỉm cười không ngừng, còn khế ngâm nga bài hát. 

Lê Nhân Long ở đằng sau từ từ đi tới, khẽ nói: “Tông chủ, sao vui vậy?” 

eyJpdiI6Imt5cDV3WjdCWTJWY1dsR2Y3WmZUSFE9PSIsInZhbHVlIjoiTitMbWpqOWNzNTFDTUlWTjhiYUtJWFN1SGRcL3VzbHdEQjZXTnpMNlBDTVhySjZuTFJ6UUEwaGtlMXVZcE5MRkRBM2JyS3hxKzBnZ0VcL3M4U2ZoZ0dnMXAyKzFtWEp1eVpPZXRTREFkdmYwREhHQ3drdnRic2ZkSlRmNHNmVWhqUVc0bWtuclV6cU5FdjlvRWNkdThkOXpBRHJ6QXRJQzU0VG9YRjNzdURTakRvUWUzc1hlekxLS1wvYXFNSnN3cytEa1lBUUpCZ0E3MFhWQVVCaW44c2hLT2dLZHRyMWp3UWI3ZG9JTkJ4ZExlTm9EbXBENEQwQ2pjYVpKWGJEeWV5K3lTclJIUEs0TGtIMFl3Z0lTMzErUEE9PSIsIm1hYyI6ImJjMTM5MTFiODk1NWQ1MTU5MzQzMTU4NzBlMzY5M2M0OWZkNTI3ZThkZGUyNzgxNzUxMzY3Mzk1ZDdmMzJjYjUifQ==
eyJpdiI6IkZ0VXFqVFFGaU5rQU9yUzJUU3k3VFE9PSIsInZhbHVlIjoiYUc2QUY0ZHQ1Wk03MGI5VXBRT0FzUHBtczdwMDVhdW81Y01pWmtNaDFHXC9xWTZpcFZIOFB0SjhQOUhyTXlrbzJhRDc5dEN4MTJxSUlydFpmRHU4a0F6Q0hzZURQT3UzN1B6NitITDA1NEhNTFRxeUQrS1hyWXp5N25RcTVJK2JUSTFHXC9sRjNKMXZCYnU4Y3hZbUJzY2tYN005b1RHYm5SQXRLUkFCRW54QXFXcTU2OXU5aHgxeWxiK3F3TGlldHJBZDFjTXMrXC94bllqMXJLSnJOWVh5QT09IiwibWFjIjoiY2ZmYTk2YTM0MmIzYWFmY2JmZmVlM2UzNmIwMThmMTlkMDdjMTU4YjZlYmZkZTk2NTljYThmYTU1NTk4ZWViMiJ9

Lê Hi tông chủ cười hai tiếng, tiếp tục ngâm nga.

Ads
';
Advertisement
x