Để áo xuống, Lê Hi tông chủ vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Chàng trai trẻ, có vài chuyện, tóm lại phải trải qua, không trốn tránh được. Tôi cho cậu thêm thời gian một đêm, ngày mai tôi hy vọng vẫn nhìn thấy Cửu Thiên kiên cường bất khuất kia. Nhớ lấy, chỉ một đêm!”
Lê Hi tông chủ dứt lời thì ngồi xe lăn rời đi.
Cửu Thiên còn muốn nói gì đó, Lê Hi tông chủ lại giơ tay lên, ý bảo Cửu Thiên không cần nói nhiều, mọi thứ đều trong im lặng.
Thở dài một tiếng, Cửu Thiên cũng không biết nên nói gì mới được.
Có lẽ Lê Hi tông chủ nói đúng.
Điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là tiếp tục cố gắng sống tiếp.
Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, chuyện của tương lai cũng không thể dự liệu, cái mà con người có thể làm chính là phải nắm lấy.
Cửu Thiên cảm nhận tình trạng của cơ thể mình. Vậy mà tốt hơn hắn dự liệu.
Tuy canh khí không quá dồi dào nhưng thương thế thật sự trên nhục thể, về cơ bản đã khỏi hoàn toàn.
Thiết nghĩ điều này e rằng không chỉ là công lao của năng lực khôi phục mạnh mẽ của hắn.
Chắc chắn là cao thủ ra tay giúp hắn trị thương. Nếu không, thương thế từ một kích liên thủ của tam thánh và nhiều cường giả như thế gây ra trên người, sao có thể khỏi nhanh như vậy.
Lê Hi tông chủ rõ ràng không có trình độ này. Người có khả năng nhất chính là Đan Thánh quốc chủ.
Cửu Thiên tới nay cũng không quá hiểu tại sao Đan Thánh quốc chủ đột nhiên biến thành “người tốt” như vậy. Hơn nữa vừa rồi nghe Lê Hi tông chủ nói, Đan Thánh quốc chủ
vậy mà vì hắn triệt để xé rách mặt với Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Loại chuyện này nếu không phải Lê Hi tông chủ nói cho hắn, Cửu Thiên thật sự không dám tin.
Nguyên do trong này, Cửu Thiên không quá rõ.
Có thời gian hắn vẫn muốn đi hỏi.
Canh khí trong cơ thể bắt đầu từ từ vận chuyển, Cửu Thiên bắt đầu điều dưỡng cơ thể của mình.
Tuy thương thế không còn nhưng Cửu Thiên có thể cảm nhận rõ được oán linh trong cơ thể vẫn đang lớn mạnh.
Cứ như này, hắn bị Loạn Thánh triệt để thô phệ vẫn là chuyện sớm muộn.
Tình trạng này buộc phải giải quyết sớm.
Cửu Thiên từ từ xuống giường, đang chuẩn bị đi giày.
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy một cô gái mặc đồ trắng, buộc tóc đuôi ngựa ôm một đống chai lọ đi vào.
Nhìn thấy Cửu Thiên tỉnh lại, cô gái bỗng nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cửu Thiên, cậu thật sự tỉnh lại rồi.
Người này, Cửu Thiên thật sự quá quen thuộc.
Cửu Thiên khẽ gật đầu, nói: “Huyễn Tầm, cô tới đây làm gì?”
Huyễn Tâm cười nói: “Tới trị thương cho cậu. Nhìn xem, đây đều là đồ tốt tôi tìm người xin được. Lọ này để trị thương, lọ này để trừ tà, lọ này để ngưng khí. Lọ này để nhanh chóng trị nội thương, có điều bình thường là cho thú hoang dùng”
Huyễn Tầm trực tiếp bày một đống đồ ở bên giường Cửu Thiên.
Sau đó cẩn thận cầm một cái lọ, bắt đầu thoa lên mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Đây là làm gì?”
Huyễn Tầm ấn đầu của Cửu Thiên nói: “Đừng cử động, đây là máu của khoái hải xà long, giết chết lúc nó sắp hóa rồng, lấy ra từ phần đầu có lực lượng chí dương chỉ cương
nhất. Một con xà long to như vậy chỉ có thể lấy được một lọ máu như này. Kết hợp thêm mười mấy loại máu của cự long khác mới có thể luyện ra một lọ tốt như này. Tôi giúp cậu bôi vào mặt, tránh những oan lính đó tổn thương cái đầu anh minh thần võ của cậu.
Cửu Thiên ngồi bất động, để mặc Huyễn Tầm bôi qua bôi lại trên mặt của Cửu Thiên.
Khoảng cách gần như vậy, Cửu Thiên có thể nhìn rõ mọi thứ trên mặt Huyễn Tâm.
Cửu Thiên bỗng nhíu mày nói: “Trên mặt cô có vệt nước mắt, sao thế, cô đã khóc sao?”
Tay của Huyễn Tâm run lên, suýt nữa đánh đổ lọ máu vào trong mắt của Cửu Thiên.
Sau đó Huyễn Tầm giả bộ tức giận nói: “Ai khóc chứ. Tôi dính vệt nước thôi, đừng nói chuyện, cẩn thận tôi vặn đầu của cậu xuống”
Cửu Thiên nhìn dáng vẻ của Huyễn Tâm, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ trong đầu của hắn vẫn là hình bóng của Linh Bối.
Huyễn Tầm nhìn dáng vẻ ảm đạm buồn bã của Cửu Thiên, mắt không khỏi đỏ lên.
Có điều cô ta cưỡng chế nhịn cảm xúc của mình, từ từ bôi hết lọ máu đó.
“Được rồi, bây giờ cảm thấy như nào?”
Cửu Thiên sờ má của mình, nói: “Sao tôi cảm thấy tôi hình như béo lên?”
Huyễn Tầm nhìn trái nhìn phải, nói: “Không có. Được rồi, chúng ta dùng tiếp cái khác.
Cửu Thiên cản Huyễn Tầm lại, nói: “Không cần, tôi còn có việc, để sau thử tiếp. Huyễn Tầm, cảm ơn sự chăm sóc của cô. Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Cửu Thiên nói xong thì đứng dậy muốn đi ra ngoài, Huyễn Tầm kéo tay của Cửu Thiên, nói: “Cậu bị thương còn chưa khỏi, lại thành bộ dạng như này, cậu không cố gắng nghỉ ngơi, định đi đâu hả? Có chuyện gì, cậu nói với tôi không phải là được rồi hay sao?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không cần. Yên tâm đi, tôi không có yếu ớt như các người nghĩ. Lê Hi tông chủ nói đúng, con người tóm lại phải kiên cường một chút.
Đẩy tay của Huyễn Tâm ra, Cửu Thiên cất bước đi ra ngoài.
Sau khi đi được vài bước, ánh mắt ảm đạm của Cửu Thiên bèn khôi phục sự kiên nghị.
Lúc này, hắn lại biến thành Cửu Thiên đánh không chết.
Khi đi tới cửa, Cửu Thiên quay đầu nói với Huyễn Tầm: “Giúp tôi cảm ơn Lê tông chủ, ý tốt của ông ấy tôi nhận. Nhưng ông ấy thật sự không cần đặc biệt phái người tới chăm sóc tôi”
Huyễn Tầm không trả lời. Cửu Thiên thuận tay đóng cửa phòng lại.
Huyễn Tầm nhìn theo bóng dáng của Cửu Thiên biến mất trong mắt, lúc này mới lẩm bẩm nói: “Tôi là tự tới”
Huyễn Tâm nói xong thì dứt khoát ngồi trên giường của Cửu Thiên.
Huyễn Tầm đưa tay lấy ra thứ gì đó.
Đó là một hà bao đen xì, bên trên có vài chỗ lẹm.
Thứ này là Huyễn Tầm nhặt được ở chỗ Cửu Thiên hôn mê, ở trong chỗ bụi đất cách cô ta không xa.
Huyễn Tâm nhận ra đây là hà bao của Linh Bối.
Mở hà bao xem bên trong, tất cả đều là đồ của Linh Bối.
Cô ta không có động vào, chỉ nhìn. Cô ta không biết lúc này giao thứ này cho Cửu Thiên có phải là chuyện tốt hay không.
Bởi vì theo cô ta thấy, Cửu Thiên kiệt quệ cả về tinh thần và thể chất, hôn mê bất tỉnh như này, ở phương diện nào đó chính là vì Linh Bối.
Nếu thứ này lại kích thích Cửu Thiên vừa tỉnh lại, vậy chẳng phải được không bằng mất hay sao.
Huyễn Tầm rất do dự, nhưng lại không biết phải làm sao.
“Linh Bối ơi Linh Bối, tôi không biết tại sao cô biến thành như vậy. Nhưng nếu Cửu Thiên thật sự chết trong tay cô, tôi chắc chắn không tha cho cô”
Huyễn Tầm siết chặt hà bao, khẽ nói.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Lê Hi tông chủ.
“Cửu Thiên, còn có chuyện này, tôi muốn nói với cậu.
Lê Hi tông chủ đẩy cửa đi vào, bỗng sững người.
Huyễn Tâm cũng sửng sốt, vội vàng đứng dậy nói: “Tông chủ.”
Lê Hi tông chủ trầm mặc hồi lâu, bỗng cười nói: “Cửu Thiên ra ngoài rồi sao?”
Huyễn Tầm nói: “Cậu ta ra ngoài làm việc rồi”
Lê Hi tông chủ gật đầu nói: “Tốt, rất tốt, biết làm việc thì chứng tỏ đã hoàn hồn rồi. Huyễn Tâm, sao cô lại ở đây?”
Lê Hi tông chủ nở nụ cười lùi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất