Trong vô tri vô giác, ý thức của Cửu Thiên nhìn Loạn Thánh đang cật lực thôn phệ cơ thể của hắn. 

Nếu đổi lại bình thường, Cửu Thiên nhất định sẽ nghĩ cách liều kiểu bà chết tôi chết với bà ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận. 

Nhưng bây giờ Cửu Thiên lại chỉ ở bên cạnh yên lặng nhìn, không có hành vi gì. 

Hắn dường như đã từ bỏ kháng cự, nhìn Loạn Thánh đang làm loạn ở trong cơ thể của hắn. 

“Linh Bối” 

Cửu Thiên ở trong lòng khẽ gọi tên của Linh Bối. 

Trong lòng hào khí đã mất, nhiệt huyết cũng mất. 

Đối với người như hắn mà nói, chịu đả kích lớn cỡ nào trên nhục thân, trọng thương như nào cũng không phải vấn đề quá lớn. 

Nhưng một khi trái tim của đạo luôn dũng cảm hướng về phía trước không còn, vậy thì người này coi như phế hoàn toàn. 

Bây giờ đạo tâm của Cửu Thiên cũng bắt đầu có chút sụp đổ. 

Nếu nói tu luyện của một người cũng có kiếp nạn, vậy thì đây chính là một trong những kiếp nạn lớn nhất trên con đường tu luyện của hắn. 

Bị người mình yêu đâm xuyên một kiếm, loại chuyện này không phải ai cũng có. Loại kiếp số này cũng không phải ai cũng trải qua. 

Cửu Thiên đang trải qua chuyện khó nhất. 

Những hình ảnh đang vụt qua trong đầu của hắn. 

Lần đầu gặp gỡ, nụ hôn đầu tiên, lần mạo hiểm đầu tiên giữa hắn và Linh Bối. 

Những ký ức đó khắc sâu nhất trong đầu hắn, lúc này đều trỗi dậy. 

Cửu Thiên nhớ tới hình ảnh Linh Bối ở nước Đan Thánh thà chết cũng không nguyện ý rời xa hắn. 

Nhớ tới cảnh tượng Linh Bối ở đô thành, muốn theo hắn rời khỏi nước Võ Đỉnh. 

Bên tại hắn vang lên lời nói lúc đầu của Linh Bối. 

Vang lên tiếng sáo thâm tình của Linh Bối. 

“Không, nếu thật sự là Linh Bối, cô ấy tuyệt đối sẽ không đối xử với mình như vậy!” 

Cửu Thiên lại nhớ lại biểu cảm lạnh lùng khi Linh Bối đâm hắn một kiếm. Tuy cùng một gương mặt nhưng chắc chắn là hai người khác nhau. 

Ý thức của Cửu Thiên khôi phục từng chút. 

Loạn Thánh đang nghĩ hết cách muốn thôn phệ Cửu Thiên bỗng cảm nhận được Cửu Thiên dần dần khôi phục lại. 

“Đáng hận!” 

Loạn Thánh thầm mắng một tiếng, vẫn lần nữa trốn vào trong tứ chi xương cốt của Cửu Thiên. 

Những lỗ lực lượng mạnh mẽ bảo vệ cơ thể của Cửu Thiên. Loạn Thánh cũng không có cách gì quá hay. 

Bà ta buộc phải dùng từng chút phương cách của oán linh, gặm nhấm Cửu Thiên. 

Muốn một phát thôn phệ, thật sự quá khó, về cơ bản là không thể hoàn thành. 

Thần hồn lại sáng lên, ý thức của Cửu Thiên bắt đầu khôi phục. 

Bây giờ hắn cần tìm được một lý do khiến hắn vững tin. Con người có lúc thật sự chỉ vì một niềm tin mới có động lực sống tiếp. 

“Cửu Thiên, vợ của cậu không có phản bội cậu, cậu phải tin cô ấy” 

Bên tai Cửu Thiên truyền tới một giọng nói mơ hồ. 

Hắn không nghe ra đây là ai đang nói chuyện với hắn, nhưng không cần nghi ngờ, lời nói của người này lại khiến Cửu Thiên có thêm lòng tin. 

“Cửu Thiên, tôi không biết bây giờ cậu có thể nghe thấy không. Nhưng tôi muốn nói với cậu, cái gì là thần sứ. Đó là một đám người bắt đầu từ viễn cổ, tự xưng là người thống 

trị. Bọn họ tự cho rằng mình do trời đất sinh ra, cứ trăm năm chuyển sinh một lần, mỗi lần chỉ cần chuyển sinh thành công thì nhục thể có thể có được một lần cường hóa, bình 

cảnh biến mất, thực lực gia tăng. Cho tới khi trở thành thần linh thật sự như trong lời của bọn họ. Nếu Linh Bối thật sự là thần sứ, vậy thì cô ấy chắc đã thức tỉnh ký ức trước kia. Nói cách khác, bây giờ cô ấy căn bản không phải là Linh Bối cậu quen biết. Nếu cậu muốn khiến cô ấy biến về Linh Bối mà cậu quen. Chuyện cậu phải làm bây giờ không phải hôn mê mà là mau chóng tỉnh lại” 

Giọng nói dần trở nên rõ ràng. 

Thần hồn của Cửu Thiên cũng càng lúc càng sáng. Ngón tay hơi run rẩy, mí mắt cũng cử động. 

“Nếu Linh Bối cậu quen vẫn chưa chết, bây giờ cô ấy đang đợi cậu tới cứu!” 

Giọng nói vừa dứt, Cửu Thiên bèn mở hai mắt ra. 

Thế giới trong mắt dần trở nên rõ ràng, bên tai bỗng truyền tới tiếng hoan hô. 

“Ha ha, Lê Hi tông chủ, vẫn là ngài có bản lĩnh, Cửu Thiên sư đệ tỉnh lại rồi” 

“Đi ra, các người đi ra hết. Đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi. 

“Đi, đi, chúng tôi đi. Lê tông chủ, ở đây giao cho ngài. Ngài tuyệt đối phải đả thông cho đệ ấy!” 

Cửu Thiên từ từ quay đầu qua, bỗng nhìn thấy bây giờ hắn đang nằm trong một căn phòng. 

Nhìn chất gỗ, nhìn kiến trúc, chắc là phòng ở thôn Ma Nữ. Cửu Thiên không biết mình sao tới được đây, nhưng hắn rất rõ trên người mình đã xảy ra chuyện gì. 

Hắn nhìn đám người Hàn Liên sư huynh đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại. 

Bên giường của hắn, Lê Hi tông chủ mỉm cười ngồi ở đó. 

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hắn và Lê Hi. 

Lê Hi tông chủ họ khẽ hai tiếng, cười nói: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy như nào, đau lòng? Hay là bất lực? Hay là cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ rồi? Con người sống không còn ý nghĩa?” 

Cửu Thiên khàn khàn đáp lại: “Lê tông chủ, những điều ông nói vừa rồi đều là thật sao?” 

Lê Hi tông chủ cười ha ha nói: “Có lúc thật giả rất quan trọng sao? Một chuyện là thật hay giả, ở mức độ nào đó được quyết định bởi việc cậu có tin hay không?” Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Tôi tin.” 

Lê Hi tông chủ gật đầu nói: “Vậy điều tôi nói là thật. Được rồi, Cửu Thiên. Cậu đã hôn mê tròn năm canh giờ cộng thêm thời gian một tách trà. Chúng ta không có nhiều thời gian để cậu tiếp tục trải nghiệm sự khó khăn khổ sở của đời người và đau đớn bất lực khi phân ly. Điều chúng ta có thể làm chỉ có thể là tiếp tục bước tiếp. Bây giờ trước mặt chúng ta còn có một đống chuyện, người cầm đầu như cậu nếu thật ngã xuống. Vậy thì chúng tôi rất khó làm. Cậu có thể không biết, khi cậu hôn mê, tôi và Đan Thánh quốc chủ, còn cả đám người Hoàng Phủ Tường, Diệp Nam Thiên đều lật mặt với đám người Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh rồi. Bây giờ chúng ta thật sự là tứ cố vô thân, vô cùng nguy hiểm. Cậu còn muốn nằm sao?” 

Trong mắt Cửu Thiên lập lòe ánh sáng, nói: “Lê tông chủ, tôi là con người, không phải thần. Tôi biết đau lòng, tôi cũng sẽ ngã xuống, tôi cảm thấy rất mệt” 

Lê Hi tông chủ di chuyển xe lăn tới gần hơn với Cửu Thiên, nhìn gương mặt của Cửu Thiên. 

Lê Hi tông chủ từ từ nói: “Tôi hiểu cảm nhận của cậu. Chàng trai trẻ, cậu có thể cảm thấy bây giờ mất đi một ngày thì mất đi cả thế giới. Nhưng tôi phải nói cho cậu, chỉ cần cậu không mất mạng, mất đi bất cứ ai cũng không phải là cái cớ để cậu trở nên suy đồi. Nếu tôi nói với cậu, có một người bị kẻ thù truy sát tới cửa, tới mức cha mẹ con cái đều bị giết chết một cách tàn nhẫn ở trước mặt hắn, nhìn máu của bọn họ nhuộm hết cơ thể của mình, nhìn gương mặt kinh sợ của bọn họ mãi mãi dừng ở trong ký ức, cậu cảm thấy hắn nên làm như nào. Nếu tôi nói với cậu, có một người bị anh em tốt nhất của mình phản bội, ở trước mặt chém liên tiếp ba nhát vào người, còn nhổ mấy bãi nước bọt nói một câu đồ ngu, người này lại phải như nào? Nếu tôi nói với cậu, có một người lẻ loi một mình, người trong thiên hạ không ai tin, sống ở trong sự sợ hãi của cái chết mọi lúc, hắn từng giết anh em, từng giết bạn bè, từng giết người trước kia yêu nhất, người này làm sao sống tiếp? Tôi nói cho cậu biết, đàn ông chỉ có thể kiên cường, chỉ vậy mà thôi. 

eyJpdiI6InR3c2VCRUlBZHBHV0NBNmx1M01IZXc9PSIsInZhbHVlIjoidlNTT21OXC9NTVBERXBGaW9nbkl1ZnFmVWxTQTJNTHVGUlNid3c2bXlKeDZrWmFqdDNNMWhjcWE5RXA2alNkeU1iN1J2Mmhib3RQc0k2YWUyTDdkMWJBMjBTckZPaytSdTRKR3VaeE9jaTMzcDJtWHU1V2tseGNON3RjdEhNQ1ZvZHBsekNaWDRVSW9rUFQ2WkE3K2FCWHVPdHFxQWZGNTVGcFBEd2c2YVNYWDNmR0ZaQWNYaDV6TTNyU0IxeSt2cjJRanpFYU52dU9FdGZzU3A5Mkw2VXg0ZElsVW5yU0dxbER6K1pSbWx1XC83R29YT01Fa05ocmdBM0NrNFV1Rk15czgyazdXNFVwVHpkclNCcmo0YkREbDlRcEk2S1wvenA0RWd3TXhSckpwWG1hMGNqckNOZFVwcDBtT3JpeCtvaW9XK2hsYzVvNjhDc1VSWE1LM1Fadkg0cHlNZ1loRzhsd1MrNnB6d0JPVEhNPSIsIm1hYyI6IjE0NzNmNjM1NzI1NTQxY2NiMGM2ZGFhZjZkNzQzNzNiNWY1NDAxNjAwZjAxNTY3Y2Q0NzFjY2Y1YmE5MWZiODMifQ==
eyJpdiI6IjRaQWRuYnVkODJLekc5anZ1a0V4b0E9PSIsInZhbHVlIjoiTFR3SlQ0ZTFKM1ZFYUJYcEo2K0djOVZBK0lVaWJPUzYyc1ZsdlpzQXN2SDhEZmpiTXQxQktnV3lKZ25IWllVNktNNjZPQlVWRVZBUm9zbFFBVUQwV3Nla3R0QWJKd0wwNlNOK1ZPdmFJMkduU284ckFkNjBaTDYrbVM1WGJ0RTRFcUhramRyY2pMWG43V1UrRXRWSGk5ZVkzOUxcL1FScEFqbnA0endOelVMVzVjYTdZVnZzRFgzQVVtXC95eG1qU1VlTmpYV3Znd3R5ZlliQlNLVHlDaEVHdnBxdVk3cHlcL1krVEpvRzY0ak5mT3A2cFVnWmtcL2p5VmhyeTg0UUhjNDJ6SXYxT1UxbkZZWlJlRllUR0ZSazMxdDcxc1NhQXVFWDVGRzBXbHZrQ2FPNk5BVGVkWTJmWUphakNZSG9uSDZCYmRqT2NwTkNGVzkweFhTdUVBOUJOQT09IiwibWFjIjoiNmI4NjgxM2RkYzk5ZWU0NDc0YjM0MzYzMjQwZWZkNjZlMDEwZjY4NzQxMjFkNTRhODAxMDIzOGE4Y2Y4ZDdlZiJ9

Lê Hi tông chủ nói xong thì kéo áo của mình ra, để Cửu Thiên nhìn thấy ba nhát đạo trên người mình, nói tiếp: “Còn có thể làm sao, cố gắng sống tiếp.”

Ads
';
Advertisement
x