Sát cơ hiện lên, sát khí trên người Cửu Thiên hiện nay thật sự như lưỡi đao chân thật, theo gió chém lên người của những ma tu này. 

Bọn họ đều nghe ra được, Cửu Thiên không phải nói đùa. 

Nhậm Ngữ, Hoàng Phủ Tường, Diệp Nam Thiên ở đằng sau cũng bị biểu hiện lúc này của Cửu Thiên gây sốc. 

Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ tàn ác này của Cửu Thiên. 

Lúc này Tả Tử Sâm cũng thầm nói trong lòng: “Chẳng trách có thể lăn tới vị trí đường chủ trong ma tu, sát khí này thật là bá đạo” 

Các ma giáp vệ đều bị lời nói của Cửu Thiên dọa. 

Biểu hiện của Cửu Thiên thật sự không khác biệt gì so với trưởng lão và các ma vương của Đạo Tâm Ma Tông. 

Chính vì như vậy, những ma giáp vệ này hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của Cửu Thiên. 

Bọn họ trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lũ lượt tránh ra. 

Cửu Thiên hừ nặng một tiếng, sau đó dẫn đám người Nam Cung Lệ đi vào trong tòa kiến trúc. 

“Cửu Thiên, anh rốt cuộc có phải ma tu không vậy?” 

Nhậm Ngữ đứng ở đằng sau Cửu Thiên, đè thấp giọng nói.. 

Câu hỏi hắn ta hỏi vừa hay là câu hỏi mà những người khác đều muốn hỏi. 

Những người khác đều nhìn Cửu Thiên, đợi đáp án của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên bình tĩnh trả lời: “Ma tu là kẻ địch của tôi!” 

Nhậm Ngữ gật đầu, trong lòng thầm thở phào. 

Cái khác có thể làm giả, nhưng trong lời nói của Cửu Thiên, cảm xúc thù hận hơn cả hôm đó thì không làm giả được. 

Người ở đây, tu vi đều không yếu, đầu óc cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra thật giả trong lời nói của Cửu Thiên. 

Bọn họ đều khá tin Cửu Thiên, nếu không cũng sẽ không ở đây. 

Nam Cung Lệ khẽ nói: “Cửu Thiên huynh, bước tiếp theo phải làm gì? Những ma giáp vệ đó đều đi theo chúng ta đó!” 

Cửu Thiên nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn đằng sau. 

Quả nhiên, những ma giáp vệ đó đều đi theo đằng sau bọn họ. Không dám lại gần quá nhiều nhưng ánh sáng đỏ trong mắt lại nhìn chằm chằm bọn họ. 

Cửu Thiên quay đầu nói với Thập Tam: “Cản bọn họ lại, còn dám tiến thêm một bước, giết!” 

Thập Tam lập tức dừng chân, trường kiếm xuất hiện trong tay, lạnh lùng nhìn một đám ma giáp vệ vẫn đang đi lên. 

Bỗng nhiên một ma giáp vệ đi tới chỗ chỉ cách Thập Tam khoảng mười bước. 

Trong mắt Thập Tam lập tức có ánh sáng đỏ lóe lên, vung trường kiếm, ngọn lửa màu tím mang theo huyết khí trực tiếp chém đứt eo của ma giáp vệ này. 

Khác với đám người Cửu Thiên, Thập Tam xuất thân là ma tu. Tại đây hoàn toàn có thể phóng thích lực lượng của mình mà không cần kiêng kỵ 

Hắn ta vốn là một ma tu, căn bản không sợ bị nhìn ra gì cả. 

Biểu hiện mạnh mẽ của Thập Tam lập tức khiến các ma giáp vệ khác đều dừng bước. 

Ngay lập tức, một đám ma giáp vệ đều nhằm chuẩn công kích vào Thập Tam. 

Nhưng Cửu Thiên giống như không nhìn thấy, tiếp tục dẫn những người khác đi lên. 

Ngay sau đó bóng dáng của Thập Tam biến mất ở chỗ rẽ. 

“Cửu Thiên huynh, mặc kệ hắn sao? Nhiều ma tu như vậy, hắn đối phó được không?” 

Vẻ mặt Nam Cung Lệ lo lắng hỏi. 

Cửu Thiên bình tĩnh trả lời: “Tôi tin anh ta. Những người này không phải là đối thủ của Thập Tam” 

Cửu Thiên chưa dứt lời, bên dưới truyền tới tiếng chiến đấu. 

Dường như có người không nhịn được mà động thủ với Thập Tam. 

Cửu Thiên không thèm ngoảnh đầu lại, tiếp tục đi lên. 

Không lâu sau, một căn phòng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên. 

Chiếc giường đỏ to đùng, kệ trái tim người, xung quanh lản mạn một cỗ khí tức máu tanh, chính là phòng nghỉ của Hỏa Nguyên thánh nữ. 

Nhớ lần trước khi tới đây, Cửu Thiên ở trước mặt Hỏa Nguyên thánh nữ còn run rẩy bịa một lời nói dối mới miễn cưỡng qua ải. 

Nhưng bây giờ chỉ trôi qua 1-2 năm ngắn ngủi, mọi thứ đều khác rồi. 

Mọi người nhìn trang trí xung quanh, đều nhíu mày lại. 

“Đây là phòng của ai? Mùi máu nồng như này, nơi này rốt cuộc từng chết bao nhiêu người?” 

Diệp Nam Thiên ngay lập tức cảm nhận được tử khí nồng nặc ở đây. 

Nam Cung Lệ lại bắt đầu gõ gõ ở xung quanh. 

“Cửu Thiên huynh. Nếu những thứ đó vẫn chưa chuyển ra khỏi phân đường 33, vậy chắc chắn ở đây. Nhưng thủ đoạn giấu đồ của ma tu luôn cao minh. Anh có cách gì hay để tìm không? Này, anh Tả, anh Hoàng Phủ, anh Diệp, anh Nhậm, anh Phong các anh ở đó nhìn à? Không giúp tôi tìm sao?” 

Hoàng Phủ Tường nhíu mày nói: “Chúng tôi ngay cả thứ mà các người muốn tìm rốt cuộc là gì cũng không biết thì tìm kiểu gì được?” 

Phong Tuấn Kiệt cũng cười nói: “Phải đó. Cũng đã tới đây rồi, các người ít nhất cũng phải nói xem rốt cuộc tìm thứ gì chứ?” 

Cửu Thiên khẽ đáp: “Gương Hạo Khí Trừ Ma, thần khí của nước Kình Thiên. Thứ có thể loại bỏ oán linh. Cũng là bảo vật của gia tộc Nam Cung huynh. Có nó, những rắc rối do oán linh gây ra, có thể loại bỏ triệt để” 

Mọi người nghe vậy thì tinh thần bỗng rung lên. 

Nhất là Nhậm Ngữ và Phong Tuấn Kiệt, trong mắt có ánh sáng sáng lên. 

Nhậm Ngữ nói: “Gương Hạo Khí Trừ Ma? Tôi từng nghe nói, vật hạo nhiên chính khí nhất thiên hạ. Thì ra nó không có bị hủy cùng với nước Kình Thiên. Tốt quá rồi, thứ này là bảo bối tốt. Đại sát khí đối phó ma tu. Giấu ở đây sao? Vậy thì phải mau chóng tìm được nó. 

Nhậm Ngữ nói xong thì bóp ngón tay, ngay lập tức một phiến ánh sáng ngũ hành sáng lên. 

Sau đó ánh sáng ngưng tụ ra hàng trăm người tí hon, mang theo tiếng cười khẽ mà phân tán ra xung quanh, giúp tìm kiếm khe hở trong tường, trận pháp dưới đất! 

Phong Tuấn Kiệt cũng vội vàng tìm kiếm, hắn ta cũng từng nghe Đông Mập nói về thứ này. 

Trước khi tới nước Kình Thiên, Đông Mập từng bình luận về các thần khí trong thiên hạ cho hắn. Trong đó gương Hạo Khí Trừ Ma này rất nổi tiếng. Hắn ta sớm đã muốn xem rốt cuộc nó trông như nào. 

Diệp Nam Thiên, Hoàng Phủ Tường, Tả Tử Sâm cũng giúp đỡ tìm kiếm. 

Cửu Thiên lại từ từ cầm pháp châu Hư Vô của mình trong tay. 

Truyền canh khí vào, Cửu Thiên có thể cảm thấy lực lượng lưu động trong pháp châu và Hỏa Nguyên thánh nữ bị phong ấn bên trong. 

Bàn tay lướt nhẹ trên pháp châu Hư Vô, bỗng bóng dáng của Hỏa Nguyên thánh nữ bay ra từ trong pháp châu Hư Vô. 

Hỏa Nguyên thánh nữ vừa xuất hiện thì liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn. Cô ta thậm chí còn quát lên một tiếng với Cửu Thiên, dường như muốn công kích Cửu Thiên. 

Nhưng rất đáng tiếc, sau khi cô ta hét xong cũng không có bất cứ động tĩnh gì. 

Bóng dáng của cô ta cũng không thể rời khỏi pháp châu Hư Vô quá mười trượng. Hỏa Nguyên thánh nữ kinh sợ nhìn Cửu Thiên, kk ngừng phát ra tiếng hét. 

Cửu Thiên lại bình tĩnh nhìn cô ta. Một lúc sau, Cửu Thiên nói: “Quậy đủ chưa? Nếu không muốn chết, bây giờ dừng lại cho tôi” 

Hỏa Nguyên thánh nữ mặt mày dữ tợn nhìn Cửu Thiên nói: “Nam Cung Lệ, cậu giết tôi. Cậu cũng không được chết tử tế. tôi là đường chủ của ma tu, cậu giết tôi, sẽ chịu lời nguyền vạn thế của tôi. Người thân của cậu, bạn bè của cậu đều sẽ chết rất khó coi. Bây giờ cậu thả tôi ra vẫn còn kịp!” 

Lời nói dối vụng về này, Cửu Thiên thật sự lười nghe tiếp. 

eyJpdiI6IlJZS1RPSVJFWTF1UE5MR0MrZ1UwSUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGRBXC9zdVwvbU84YWMrWXlOT1F4YUtDamhlKytoSDVcL3VIcWhNRVNRbFwvTjU2eWhtYmFzRmFScU0yMXdoVEtZamx1cU11ZnZDbVwvckVPQVQ5RDhCZ1lyYmQ1dkdTVGowUDhFZXNicjRzN0tndG4ra2RQNXdJdTl1dnprTytnVFBRblp3b1c3aEprNWpmVUVCNm9PekNMS2ZWU1hwYU1rcG0xQ1B3RTZ4SmtodHU2TEN0QkhnY3JcLytjQWN4ODBZWHNWVmVEcnlaSDBlVFZHeU1Sbkc0UmF2K3dXbWNEYmoxcWZjT3FYa2pcL2NwNk9xNk5jT3c2VkVVS2lTZE4wenlJWjh4XC9cL0FcL2JhZlZzZkZmbUYyNEVwM3k0REhEOHdcLzQ4WW4rV1hCR0V5ZXMrcz0iLCJtYWMiOiJiYTNjM2U4NTZmZGY1NDVhNDlhZDQ1MTU0YjE0NmY4YjQ4ZDVhMGExMjFhMTNlNjVkMDJjNWNhYTJkMmIxZTQ2In0=
eyJpdiI6Ijc1Z2FOMkVzUEh6cUc4XC96NUp1Q2dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZRVTNKVThCNlViOTFHT0NuN21sdUVrMWNvVFdzUnRxNkx2NWxwYVwvV0RBU2lIbHhFMUV3QTlqTlpOdmtmZktRSmhhRThFUnFvcnVYTmF5TEprdFRma1wvdmVOdHRvV0NRQ3dcL1pKUm1jVWpyR1lOT3oxWFZHYzJUQ1dmTzE0VUNxcGZBQ1dNUlI2U3FHVmxib3dPSXdOZTArZ0RYeWV4UnlmKzJIa1F1Q2lsQ2tZY09PUG8rNHNRYTFxK3FsVnZ3ayt0R2w3YU5zbyszSXhadGRcL2FHN2x6Y2ErbTI1Tyt3U1crZjVTTTluNmlWZ1RPODh5T3ZjS2ZqRGZrRkM1N2JxZ21cL2ZmZ2J6R2FxSVwvY25IaHVzUmhGa3VtMWNBZVNrRVwvZ0xuOGNWT1NWaXoyTVJsbUVxOVZ0K0VEYzltNEZITlQ1QjRudXNUWEo4QUdHSTEzRmpHQmYrZHA1TjVka2tHRHFcL2FnK0JReW0xVXg3NEMxaDdNUFwvU3pjVUNPNGp3aSIsIm1hYyI6IjU1NTBiNDUyMzE1YjUwMTZkOWUxZDBmMDI3ODRlZTg0NmU0MjYxZjg4ODJkM2VjZDBmMGMzNzI1YzBmMmI5OTIifQ==

Cửu Thiên nói: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Ads
';
Advertisement
x