Trên thân của trọng kiếm Vô Phong cũng mang một sức mạnh gương Hạo Khí Trừ Ma.
Khoảnh khắc đâm thủng Loạn Thánh kia đã tuyên bố kết thúc cuộc tỷ thí sinh tử này.
Cửu Thiên lẳng lặng nhìn Loạn Thánh bị đốt cháy bên trong ngọn lửa.
Bà ta liều mạng vùng vẫy, nhưng lại không thể chạm vào thần hồn của Cửu Thiên dù chỉ một chút.
Mang theo không cam lòng và cả sự tuyệt vọng.
Loạn Thánh cuối cùng bị đốt thành một làn khói nhẹ, phiêu tán vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Mà trong lúc bà ta đang phiên tán, Cửu Thiên cảm nhận được toàn thân trống rỗng.
Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, Cửu Thiên cuối cùng cũng mở hai mắt ra, cười nói: "Được rồi, Nam Cung huynh"
Âm thanh nhẹ nhàng, giống như lời thì thầm.
Cũng may mọi người ở đây đều là những người có tu vi thâm hậu, lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào trên người Cửu Thiên, mọi người đều dừng lại và hiểu rõ ràng một tiếng này.
Lập tức, tất cả mọi người đều thu hết sức lực vào.
Đám người Nam Cung Lệ, Phong Tuấn Kiệt lập tức lao tới bên cạnh Cửu Thiên.
Nhìn thanh trọng kiếm Vô Phong cắm vào cơ thể Cửu Thiên, toàn thân Cửu Thiên đều đầy máu.
Nam Cung Lệ nói: "Anh thật đúng là không coi trọng mạng sống của mình mà!"
Nhậm Ngữ không nói hai lời, nhét một nắm đan dược vào trong miệng Cửu Thiên.
Dược lực truyền xuống phía dưới, sắc mặt Cửu Thiên đã có chút cải thiện hơn.
Hoàng Phủ Tường lớn tiếng nói: "Tới đây, giúp tôi rút kiếm của hắn ra, đừng cản trở dược lực khuếch tán!"
Hoàng Phủ Tường vừa mới dứt lời, Tả Tử Sâm rút thanh trọng kiếm Vô Phong ra khỏi người Cửu Thiên.
Máu tươi chảy cuồng loạn, Hoàng Phủ Tường ấn một chưởng lên trên người Cửu Thiên.
Tay như ảo ảnh nhấn loạn, máu của Cửu Thiên đã ngừng chảy, đồng thời trên người Cửu Thiên vẫn còn một tia sáng mơ hồ từ trận pháp.
Những phương pháp chữa thương này cũng thật thần kỳ.
Nhậm Ngữ cũng không nhịn được nhìn một cái, sau đó nhẹ giọng tán thưởng: "Lấy tay vẽ trận pháp, dùng trận pháp chữa thương. Quả là một chiêu tuyệt đẹp!" Hoàng Phủ Tường nói: "Chỉ là thủ đoạn nhỏ thôi. Không đáng nhắc tới!"
Nhậm Ngữ nói: "Nếu đây là thủ đoạn nhỏ thì thật sự không biết thế nào mới là thủ đoạn lớn. Hảo công pháp!"
Cửu Thiên yếu ớt lên tiếng: "Hai ngươi trước hết có thể đừng tâng bốc với nhau được không? Nơi này còn có một người đang bị thương đấy!"
Lúc này, Hoàng Phủ Tường cùng Nhậm Ngữ mới trở tay lại, giúp Cửu Thiên chữa thương.
Tả Tử Sâm cầm trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên, dưới chân loạng choạng một lúc, sau đó kinh ngạc nói: "Thang kiếm này nặng vậy. Chuyện gì thế này? Thanh kiếm này có phải đã nhận ra chủ nhân của nó không nhỉ? Cầm ở trên tay tôi lại nặng hơn cả Thái sơn. Dùng thanh kiếm này đâm chính mình, thật sự không khác gì tự sát"
Cửu Thiên nói: "Sao lúc này mà anh còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy? Nam Cung huynh, lần này thật sự cảm tạ anh. Tấm gương Hạo Khí Trừ Ma này thật là thần khí trong số thần khí. Nếu như cái gương này có thể có mấy trăm cái thì chỉ sợ cho dù Phong Thiên đến đây, tôi cũng dám đối đầu trực diện với hắn ta."
Nam Cung Lê khẩn trương nhìn vết thương của Cửu Thiên, nói: "Mấy trăm cái? Anh cho rằng thứ này là bắp cải trắng ven đường sao? Tùy tiện thì có à! Cái gương này chính là
tâm huyết của rất nhiều cường giả của nước Kình Thiên tôi. Cũng nhờ nó mà nước Kình Thiên của chúng tôi đã uy danh hiển hách, trở thành một trong cửu đại cường quốc trong thiên hạ... Ổ, tôi không nói nữa!"
Nam Cung Lệ rõ ràng lại nghĩ tới chuyện thương tâm khi nước Kình Thiên bị diệt, đang nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt.
Cửu Thiên cũng không nói thêm gì nữa, hắn hít thở sâu một hơi, cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thiên địa chi lực, đạo chi lực, mọi thứ xung quanh lúc này đều hiện rõ trong mắt hắn.
Trong nhiều ngày như vậy, hắn mỗi thời mỗi khắc đều luôn kề cận cái chết.
Hôm nay mặc dù trọng thương như vậy, nhưng toàn thân hắn cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Vào giờ phút này, tâm cảnh của Cửu Thiên trống rỗng, chút sức lực còn sót lại trong cơ thể đang tự mình vận chuyển.
Cửu Thiên không khống chế chúng, hắn thậm chí còn không nhận ra sự biến hóa trong cơ thể mình.
Hắn cứ như vậy nằm ở chỗ này, nhìn mọi thứ xung quanh, có đôi khi nhìn thế giới từ một góc độ khác thì thật sự có chút không giống.
Hóa ra thiên địa còn có thể trông như thế này.
Hóa ra đạo chi lực cũng có nhiều màu sắc như vậy.
Đã bao lâu rồi hắn mới nằm như thế này, cẩn thận ngắm nhìn trời đất?
Cũng giống như một người bận rộn, không có nhiều thời gian để dừng bước chân lại, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Dần dần, Cửu Thiên đột nhiên cảm nhận bản thân được bao quanh bởi một luồng khí tức thần bí khó giải thích thành lời.
Nhậm Ngữ cùng Hoàng Phủ Tường còn đang chữa thương cho Cửu Thiên thì đột nhiên phát ra âm thanh kinh ngạc. "Hả? Cửu Thiên, anh sao vậy? Vết thương của anh còn có thể tự chữa lành"
"Cửu Thiên, thân thể của anh quá cường đại. Cho dù bị thương thành như vậy nhưng vẫn có thể tự mình khôi phục. Thân thể bất diệt của võ giả dường như cũng không có trình độ như anh. Đây là công pháp đặc thù mà anh có được sau khi tu luyện khí võ song tu sao?"
Nhậm Ngữ cùng Hoàng Phủ Tường đều hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên lại không trả lời bọn họ.
Bởi vì lúc này, Cửu Thiên đã nhắm hai mắt lại. Chỉ là lần này, Cửu Thiên không phải đang cố gắng khống chế thần hồn trong cơ thể chiến đấu mà là hắn thực sự bắt đầu lĩnh ngộ ra điều gì đó.
Mọi người ở đây, có người nào không phải người am hiểu. Nhìn qua trạng thái của Cửu Thiên thì đã biết Cửu Thiên đang ở trong cảnh giới ngộ đạo hiếm có.
"Khí tức thu liễm, thiên địa chi lực, đạo chi lực tụ tập quanh thân. Được rồi, thực lực của Cửu Thiên lại sắp tăng lên. Đây có phải là người không? Hắn vừa mới chiến đấu xong, cảm ngộ này cũng tới quá nhanh rồi. Chẳng lẽ hắn không sợ vết thương sẽ nứt toạc sao?"
Tả Tử Sâm quả thực tỏ vẻ không thể lý giải.
Cách làm của Cửu Thiên chính là đang khiêu chiến lẽ thường của hắn. Nếu như là hắn, một khi ngộ đạo, có lẽ sẽ tìm một nơi tuyệt đối không có người quấy rầy, chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó lại bế quan mà không ai hay biết.
Ngắn thì ba đến năm ngày, lâu thì một hai năm. Lúc này mới là cách làm bình thường.
Giống như Cửu Thiên vậy, trước khi cơ thể khôi phục đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, quả thực chính là làm xằng làm bậy.
Nếu có người cho hắn một kiếm vào lúc này, không chỉ có thể gián đoạn sự ngộ đạo của hắn mà nói không chừng còn có thể giết chết hắn ngay lập tức.
"Thôi đi. Những người bình thường như chúng ta không thể hiểu được hắn đang làm gì đâu. Tả huynh, còn nhớ khi anh và Cửu Thiên đang tỷ thí, hắn đã ngồi xuống và ngộ đạo không? Hắn cũng sẽ không quan tâm đến địa điểm liệu có an toàn hay không. Hắn làm bất cứ chuyện gì, có vẻ đều rất tự tin vào việc mình sẽ làm"
Tả Tử Sâm liên tục lắc đầu, nói: "Đừng nhắc tới chuyện đó, nghĩ đến thì tôi lại tức. Một ngày nào đó, tôi cũng phải giả vờ như vậy một lần cho hắn xem, để hắn biết nỗi đau bị
khinh thường là thế nào!"
Vừa nói, Tả Tử Sâm vẫn đặt trọng kiếm Vô Phong vào trong tay Cửu Thiên.
Lúc khi ngộ đạo, không có gì hoàn hảo hơn việc có trong tay một binh khí. Bởi vì binh khí tốt thì cũng sẽ tiến bộ cùng chủ nhân của mình.
Một luồng khí tức nhàn nhạt dâng lên từ trong cơ thể Cửu Thiên, chậm rãi lan ra bốn phía.
Ngay sau đó, khí lưu bắt đầu nở rộ ánh sáng muôn màu, mí mắt của Cửu Thiên khẽ giật, ngón tay bắt đầu vẽ vòng tròn.
"Không phải chứ!"
Nhậm Ngữ kinh ngạc kêu lên.
Nhậm Ngữ nói: "Đây không phải là ngộ đạo, đây là sắp đột phá!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất