Ánh sáng đầy màu sắc lan rộng ra, toàn bộ bên trong phủ đệ rất nhanh tràn ngập một luồng khí lưu dày đặc.
Thiên địa chi lực, đạo chi lực đều ngưng tụ lại với nhau và không ngừng lưu chuyển, giống như trận pháp thay đổi liên tục.
Tất cả những sức mạnh này đều xuất hiện trong cơ thể Cửu Thiên. Ngay sau đó, quá trình dung hợp thử nghiệm bắt đầu.
Không giống với việc đột phá của võ giả, việc đột phá của luyện khí sĩ có vẻ càng thêm thận trọng hơn.
Dựa vào một hơi xông lên chỉ sợ là không thể được.
Tâm cảnh trong suốt, đạo pháp tự nhiên mới là căn bản mà luyện khí sĩ có thể đột phá.
Thiên địa luân hồi không ngừng, sức mạnh xoay tròn vô tận.
Đạo không có ranh giới, trời và người cùng hội tụ.
Thiên địa chi lực xếp thành một mảnh, cuối cùng trở thành càn khôn chi lực.
Đây là thiên, đây không phải là thiên, đây vẫn là thiên.
Đây là đạo, đây không phải là đạo, đây vẫn là đạo.
Cả thế giới dường như có một cái nhìn khác trong lòng Cửu Thiên.
Mặc dù nhắm mắt nhưng mọi thứ cần được nhìn thấy đều rõ ràng trong tâm trí.
Hơn nữa, so với trước kia, Cửu Thiên hiện tại càng thêm cẩn thận hơn.
Hóa ra thiên địa ở trong mắt hắn chỉ là trời xanh mây trắng, thổ thạch đại địa. Chân thực và đáng tin, không có nửa điểm giả dối, điều này có nghĩa là núi là núi và nước là
nước.
Nhưng về sau, khi tu vi tăng lên, Cửu Thiên dần dần phát hiện, thiên địa cũng không phải là những thứ mà trước đây hắn từng thấy. Cả thế giới thật ra là do vô số thiên địa chi lực cùng đạo chi lực ngưng tụ tạo thành.
Cái gì trời xanh mây trắng, cái gì thanh sơn lục thủy đều chỉ là sự kết hợp của những sức mạnh này, lúc này núi không phải núi, nước không phải nước.
Nhưng bây giờ, Cửu Thiên lại thấy được cảnh sắc thiên địa hùng vĩ.
Những thiên địa chi lực, đạo chi lực cuối cùng đã ngưng tụ thành những cảnh tượng như tranh vẽ tráng lệ.
Tại sao nhất định phải nhìn riêng, tại sao nhất định phải tách rời thiên địa chi lực cùng đạo chi lực, còn có thanh sơn lục thủy một cách tỉ mỉ kỹ càng như vậy.
Thiên địa vốn là một thể, chỉ riêng thiên địa chi lực làm sao có thể tạo thành núi và biển. Chỉ riêng đạo chi lực làm sao có thể tạo thành một thế giới chân thực như vậy?
Tất cả đều ngưng tụ chung một chỗ, giống như một người.
Không chỉ phải có máu thịt, xương cốt mà còn có kinh mạch cái xác.
Làm thế nào có thể phân biệt chúng, làm thế nào có thể nói về chúng một cách riêng biệt?
Chẳng qua là một cơ thể có xương cốt, máu thịt, có thể gọi là con người sao?
Chỉ là một thế giới của từng sợi tơ sức mạnh, hay đó là thế giới mà hắn nhận thức đây?
Đáp án đã rõ ràng, nhưng có rất ít người có thể thật sự hiểu được đạo lý này.
"Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước!"
Cửu Thiên lẩm bẩm thành tiếng.
Lập tức, những hào quang trên người hắn bắt đầu nhanh chóng dung hợp.
Nhìn thấy một màn này, Nhậm Ngữ ở bên cạnh lắc đầu cười khổ nói: "Má ơi, người so với người sẽ tức chết người. Tôi nghĩ Nhậm Ngữ tôi cũng được coi là đệ nhất thiên tài nước Đan Thánh. Bất kể là tu luyện hay phá cảnh thì tốc độ đều là nhanh nhất. Ngay cả sư phụ của tôi là Đan Thánh quốc chủ cũng tán thưởng tôi rất nhiều. Nhưng dù vậy, tôi cũng phải mất khoảng mười ngày mới chính thức đột phá vào Tôn Giả cảnh và ngưng tụ thành càn khôn chi lực. Vậy mà Cửu Thiên này chỉ dùng thời gian của một tách trà nhỏ thôi sao? Thật là đáng kinh ngạc!"
Hoàng Phủ Tường ở bên cạnh không ngừng gật đầu, có thể thấy lời nói của Nhậm Ngữ cũng chính là lời mà hắn ta muốn nói.
Hoàng Phủ Tường cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu về việc Cửu Thiên lại có thể ngưng tụ càn khôn kình nhanh như vậy.
Đây cũng không phải là võ giả đột phá, giỏi chịu đòn và dám xung phong là điều vô dụng.
Việc đột phá của luyện khí sĩ coi trọng sự ổn định, chậm rãi tạo ra một tác phẩm tinh tế.
Mỗi một mắt xích, mỗi một bước đi đều được phấn đấu để đạt đến sự xuất sắc, đây là cách thực hiện của luyện khí sĩ.
Đặc biệt là vào những thời điểm quan trọng như ngưng tụ càn khôn kình, phần lớn là luyện khí sĩ đều hoàn thành từng bước một một cách vô cùng cẩn thận.
Những người như Hoàng Phủ Tường, Nhậm Ngữ có thể ngưng kết xong trong vòng nửa tháng là kết quả của việc có cao nhân chỉ điểm. Những luyện khí sĩ bình thường nếu muốn đột phá đến Tôn Giả cảnh thì có thể tìm một nơi rừng sâu núi thẳm, ngồi xuống mấy năm cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì khi bọn họ luyện đến tu vi này thì có thể không cần ăn gì cũng có thể sống từ tám đến mười năm.
Cho nên, Hoàng Phủ Tường cùng Nhậm Ngữ vô cùng kinh ngạc trước sự đột phá nhanh chóng của Cửu Thiên.
Hơn nữa, sự đột phá của Cửu Thiên không chỉ nhanh mà còn vô cùng ổn định.
Hắn khác với những luyện khí sĩ khác. Sở dĩ những luyện khí sĩ khác đều ngưng tụ chậm, phải làm từng chút một. Nguyên nhân mấu chốt là cơ thể họ không đủ mạnh, một khi ở thời khắc quan trọng này, ngay cả khi xuất hiện một chút sai lầm nhỏ thì cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của họ.
Nhưng Cửu Thiên cũng không thèm lo lắng nhiều như vậy.
Cho dù lúc này thân thể của hắn nửa tàn phế thì cũng không sợ càn khôn kình phản phệ. Đối với Cửu Thiên mà nói, một khi không thành công thì cùng lắm trên người chỉ thêm vài lỗ thủng mà thôi.
Loại vết thương này đối với hắn mà nói quả thực không tính là gì. Huống hồ, Cửu Thiên đang liều mạng hấp thu lực lượng, thân thể vẫn nhanh chóng khôi phục.
Không lâu sau, Cửu Thiên đã bị thiên địa chi lực nâng lên khỏi mặt đất, bay lên giữa không trung.
Trên người Cửu Thiên không ngừng lóe lên nhiều điểm sáng nhỏ.
Mỗi một nơi đặc biệt tỏa sáng đều là các khớp xương trên cơ thể Cửu Thiên.
Ánh sáng chói lóa dường như khiến toàn thân Cửu Thiên cũng trở nên trong suốt.
Những người đứng sang một bên có thể nhìn thấy rõ ràng những biến hóa trong cơ thể Cửu Thiên.
Canh khí hóa càn khôn, sức mạnh truyền khắp cơ thể.
Những kinh mạch vừa mới khép lại đều đang ngăn cản được tác động sức mạnh mới của càn khôn chi lực.
Sức mạnh như sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy xuôi, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng sóng dâng trào trong cơ thể Cửu Thiên.
Hơn nữa, mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện canh khí của Cửu Thiên cũng không hoàn toàn hóa thành càn khôn kình, mà sau khi càn khôn kình lưu chuyển một trận trong cơ thể thì hoàn toàn bình tĩnh chảy trở lại, sau đó lại biến thành canh khí của Cửu Thiên.
Những người khác đều hoàn toàn xem không hiểu tình huống này.
Nhưng trước khi bọn họ thấy ngạc nhiên, một hình ảnh làm cho bọn họ chấn động đã xảy ra trong cơ thể Cửu Thiên.
Đan điền nổ tung lại ngưng tụ một lần nữa trong cơ thể Cửu Thiên vô cùng lưu loát.
Cửu Thiên thậm chí không có chút khống chế nào, đan điền nhanh chóng ngưng tụ xong.
Nó trơn tru trót lọt như thể đã được thực hiện hàng ngàn lần. Đám người Nhậm Ngữ nhìn xong cũng không biết nên nói như thế nào.
Bọn họ chưa bao giờ thấy người có thể tự ngưng tụ đan điền của mình, cũng chưa bao giờ thấy người có thể ngưng tụ đan điền của mình dễ dàng như ăn cơm uống nước.
Tả Tử Sâm ôm đầu nói: "Tôi không nhìn lầm chứ. Đan điền của hắn cứ thế đã ngưng tụ lại một lần nữa à? Đây có còn là người không?"
Nhậm Ngữ nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lấp lánh trả lời: "Không biết hắn có phải là người hay không, nhưng đan điền của hắn thật sự đã vỡ chứ không phải không vỡ. Anh nhìn đan điền của hắn đã ngưng tự lại một lần nữa kìa, giống như ngưng tụ tất cả. Đan điền của tôi cũng không kiên cố đến vậy"
Lời nói của Nhậm Ngữ nhận được sự tán thành của mọi người. Bọn họ đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cửu Thiên.
Làm xong hết thảy những thứ này, Cửu Thiên thở dài một hơi
"Hô.."
Trọc khí giảm xuống, thanh khí tăng lên.
Phù ấn vừa mới ngưng tụ đột nhiên bị Cửu Thiên giơ tay lên đẩy sang một bên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất