Nước Phượng Vân, đất nước non xanh nước biếc, tiên thảo khắp nơi. 

Xuyên qua hư không, bước qua màn chắn bằng thiên địa chi lực, đám người Cửu Thiên dưới sự dẫn dắt của Lê tông chủ, đi vào trong nước Phượng Vân. 

Cái đầu tiên đập vào mắt là thú hoang bay lượn đầy trời, non nước như tranh, cảnh sắc mê người. 

Trải qua nhiều ngày chạy trốn, bỗng dưng nhìn thấy đất nước đẹp như này, tinh thần của mọi người dễ chịu không ít. 

Cửu Thiên nhìn xung quanh, nhìn núi xanh nước biếc, nhìn chim bay thú đi lại, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều. 

Không thể không nói, tuy nước Phượng Vân chỉ là một nước nhỏ. 

Nhưng nước nhỏ cũng có phong vị của nước nhỏ, giống như nước Linh mà Cửu Thiên từng đi năm đó. Tuy nước nhỏ nhưng rất không tệ. 

Mọi người dưới sự bao bọc của vô số thú hoang đáp xuống đất, cái đập vào mắt chính là thành Kỳ Thạch của nước Phượng Vân. 

Không có tường thành, không có cổng thành, chỉ có thành trì hình thành từ các loại tượng hình thú. 

Người dân của nước Phượng Vân đều mặc áo vải thô rất đơn giản, hoặc là da thú váy rơm, vươn cổ nhìn đám người Cửu Thiên. 

Thấy đám người Cửu Thiên và Lê tông chủ ngồi long quy đáp xuống, những người này lập tức quỳ hết xuống đất, lớn giọng hô: “Thần linh giáng thế, thần linh giáng thế rồi” Vô số người bắt đầu vái lạy, Cửu Thiên nói với vẻ mặt nghi hoặc: “Thần linh ư?” 

Lê Nhân Long đứng ở đằng sau Lê tông chủ lên tiếng giải thích: “Cửu Thiên huynh. Anh có điều không biết, nước Phượng Vân chỉ là một nước nhỏ rất nhỏ mà thôi. Người ở đây, tu vi cao nhất không quá Thiên Canh cảnh. Quốc chủ miễn cưỡng tính là một Tiên Khí Sư, còn là kiểu không biết bay. Tất cả mọi người của đất nước này đều thờ phụng một con phượng hoàng có thực lực miễn cưỡng tương đương võ tôn. Vậy nên, chúng ta cưỡi long quy mang theo các loại phượng hoàng, thần long từ trên trời đáp xuống, bọn họ đương nhiên cho rằng chúng ta là thần linh. Nếu không phải chúng tôi để lại hai chấp sự của Ngự Thú trai chúng tôi ở đây, chờ đợi quanh năm. Bọn họ ngay cả tư cách nghênh đón chúng ta cũng không có” 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, xem ra đất nước này cũng thật sự rất yếu. 

Lê tông chủ xua tay nói: “Đừng nói nhiều như vậy, mau kêu bọn họ tìm chỗ cho chúng ta nghỉ ngơi đi. Chúng ta có thể ở đây nghỉ ngơi ba ngày, các võ giả khôi phục thương thế. Luyện sĩ khí có thể ở đây bổ sung một ít dược liệu. Tuy nơi này là nước nhỏ, nhưng đầy đủ, thứ nên có đều có, chỉ là hơi ít. 

Lê Nhân Long khế đáp ứng, khoát tay với đằng sau. 

Ngay lập tức, con cháu của Ngự Thú trai đáp xuống trước, lập thành đội ngũ, mở đường cho đám người Cửu Thiên. 

Cửu Thiên và Lê tông chủ đi từ từ về phía trước, đằng sau, đám người Hàn Liên sư huynh nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng thốt lên: “Người của nước này nhìn trông đều rất đẹp. Chỉ là thực lực quá yếu. Nơi này thật sự là quốc đô của nước Phượng Vân sao?” 

Đại sư huynh kéo áo của Hàn Liên, nói: “Bớt nói vài câu. 

Sở Trực sư huynh nói: “Có điều các cô gái của nơi này vẫn khá xinh đẹp” 

Ở đằng sau nữa là Đan Thánh quốc chủ dẫn theo con cháu của nước Đan Thánh và một số cao thủ tán tu đi theo xuống. 

Đám người Diệp Nam Thiên, Tả Tử Sâm đều ở trong đó. 

Đan Thánh quốc chủ mặt không cảm xúc, đối với nước nhỏ như này, ông ta không biết từng thấy bao nhiêu rồi, thật sự không có chút hứng thú nào. 

Có điều môi trường ở đây quả thật không tệ, chính là nơi tốt để nuôi thú hoang. 

Ngự Thú trai đặc biệt coi nơi này là một điểm an toàn, chắc cũng có thâm ý. 

Lê tông chủ làm việc luôn ngoài dự liệu của người khác, ông ta đặc biệt để mọi người dừng ở đây mấy ngày, sợ rằng còn có ý khác. 

Có điều Đan Thánh quốc chủ cũng không nói gì nhiều, cứ đi thẳng về phía trước. 

Sau khi đám người Đan Thánh quốc chủ rời đi, cuối cùng một số cô gái mặc đồ đen cũng từ trên một con băng loan đi xuống. 

Thần sắc của bọn họ có hơi ngỡ ngàng, dường như rất sợ sệt. 

Giống như người chưa từng đi xa, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới mới lạ như này. 

Ánh mặt trời chiếu lên mặt của bọn họ, tôn lên dung nhan xinh đẹp của bọn họ. 

Những người này chính là người của thôn Ma Nữ. 

Khi Lê tông chủ dẫn mọi người rời đi, thật ra còn đặc biệt dẫn cả người của thôn Ma Nữ ra ngoài. 

Phục Thập Ngũ, Phục Thất hiển nhiên cũng có trong đó. 

Lúc đầu khi bọn họ nghe nói Lê tông chủ muốn dẫn bọn họ đi, thật ra đã từ chối. 

Nhưng con người của Lê tông chủ, căn bản sẽ không thương lượng gì với bọn họ. Mấy cao thủ tùy ý sử dụng chút thủ đoạn, dẫn bọn họ cùng đi. 

Chuyện này Cửu Thiên về sau cũng mới biết, hắn cũng bày tỏ sự cảm ơn với Lê tông chủ. 

Không thể không nói Lê tông chủ làm việc rất tỉ mỉ, vậy mà có thể đoán được Cửu Thiên không muốn giết chết đám người Phục Thập Ngũ. Nếu không, nếu Lê tông chủ không đưa bọn họ ra ngoài thì bọn họ sẽ phải chết hết dưới ánh sáng của gương Hạo Khí Trừ Ma. 

"Di!" 

Thập Tam khẽ vung tay, dẫn đám người Phục Thập Ngũ đi về phía trước với mọi người. 

Những người này, Cửu Thiên tạm thời giao cho Thập Tam. Hết cách rồi, đối mặt với nhiều mỹ nữ như này, cũng chỉ có loại người giống đầu gỗ như Thập Tam mới có thể chống đỡ được. 

Đổi thành Hàn Liên sư huynh, chắc sẽ gây ra chuyện gì đó. 

Sau đó, đám người đi hết vào thành. 

Nhìn thấy các loại nhà cây, nhà gỗ và đài tế lễ cao ngất ở trong nước Phượng Vân. 

Những thứ này chất linh tinh với nhau, coi như toàn bộ đô thành của nước Phượng Vân. 

Nhân khẩu còn rất nhiều, đám người Cửu Thiên đi vào, nhìn một cái thì có thể nhìn thấy một đám người đen kịt trên cây dưới cây. 

Cửu Thiên vẫn đang nhìn xung quanh, Lê tông chủ lại đột nhiên nói với Lê Nhân Long ở đằng sau: “Gửi tin đi chưa? Có hồi âm gì không?” 

Lê Nhân Long khẽ lắc đầu, nói: “Tông chủ, ai có thể gửi đã gửi hết rồi, chắc đều chạy về phía bên này. 

Cửu Thiên nghe thấy đối thoại của Lê tông chủ và Lê Nhân Long, nhíu mày nói: “Tin gì? Lê tông chủ, ông lại có Lê tông chủ kế hoạch gì hay sao?” 

Lê tông chủ cười nói: “Kế hoạch hay gì chứ, một chút chủ ý mà thôi. Đợi hai ngày nữa cậu sẽ biết là sao, cố gắng nghỉ ngơi đi!” 

Cửu Thiên nhìn nụ cười của Lê tông chủ, cảm nhận được một vài thứ không tốt. 

Cửu Thiên vội vàng nắm xe lăn của Lê tông chủ, nói: “Lê tông chủ, ông nói kế hoạch của ông cho tôi nghe thử trước đi. Tôi không muốn bị tên cao thủ béo như Long Đồ ma vương đó đánh nữa, rất đau” 

Cửu Thiên cười rất tà mị, đồng thời liếc nhìn Lê Nhân Long. 

Lê Nhân Long vội vàng giơ hai tay lên đứng sang một bên, bây giờ Lê Nhân Long không dám đánh nhau với Cửu Thiên nữa. 

Cửu Thiên của hiện nay e là ngay cả cường giả cực hạn bình thường cũng có thể đánh một trận ra trò. 

eyJpdiI6IitJSDBhRUtMWExYQWVqUUhsYnpLdnc9PSIsInZhbHVlIjoiQUIxZGRnTWQrRFVUWnc4a1lvS1FMTjlISkNNWE0yVVdLXC9kcTNqSkdCaWZmVVo3ek1DdG1VdDJhWGtjakl3NTczRXBqZFhvRGFxaTBndWJTTVwvZlo2YUxYdG5TRVllR0VLXC9FazFcL3ozclc5MGh6VFwvQU1ROUEwVjZ3MVg4UTRTdWFBaUxCMzlKVFpaK1lBS2xRQ3lpQW5GVTM4ZFlEaG9XWWNrWDg2cEhQWHBFWlRjZE54OUtwT2tCVnoxMTNiRUhYcjA1bm1cL25IXC8wRjJxMGdZbFhHcEhKeTFWa0ZwSGhOblhkeDZDNWthMHN6eTh3QWJqUXNsZGlHa0E2b0VqRGk5XC93MVBaam1xdUNDSjJDVUxkZVNjU0tJMTlNT3c1Y28zYmFpSWtHVHJTakFDbDErSmxMMnQ1T2VhNXRkSExpWHBiQkwyTENqalBXaUFYVWhvMUVFeUIxanJJRnhaeVd2bVZsMGFhMGxuRDRqQ3JMYVg0RTQwekxpT0s4MXRQZWFhWlFlb1VNMlJIVm5JYkRYMWRjMEZER0JXaXA3MW42Z1NYdmtlZnZlNUdzbHY5S3NKMmpTTGc1YzFuSVwvb25XZnMxV2JUYTdNZTJrWFFPVTJkVFNBNmJHOU04a29XMmRwWjR4bFA5eHk2SUVxb0k0UnoyUDd6K2VyNm0xY21wYlBMN01ueXZlY2RKaTVnd1d1c1o1OHh2NXMrQlRGTEdKVUdFVmkrOVhcL0VwSjlIVHVtXC9rNXJBSXY0ZWVObFJpVVpUYWtZVEZOVVpDMzd6SlY3Y2trdXQxT0J2Nmt3eWprS3NUeXNoMkNqOVwvZkgxZlc2blpZaTdvdXUyN0RUdENlR0N4b3hPaXQyd2pFUjh3ejdRWjN2SVE9PSIsIm1hYyI6ImExYjk4OWZkNzZlZWQ1MGM1YmJlMmUwYzA0Nzk5ZWQ1MzY3YjdiMDQ1YjY2MGQ0NjgxYWNiZTA4NDU2ZGYwMWQifQ==
eyJpdiI6IkVnXC9NeWNFV2VxS0pJZG9wc2pBTHB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFDU2FBeHIrZzdYbWJCd3FYcENma2NnQUR6aGQ2bmpQaW5NWXZRRFwvemxHUXU4U0o4M3pEZkJidUhlM0Z0MUsyMm1RUGp4dDhEb3VXYnQzekNZdjNUc3cwa044OXFpS0ZWRTB1eGNCcmRyM05hbjU0K21qcDRxN1FmNCtUWUR5SVhMQlwvcDA2TFZTM050ZGlYZ1g3ZE9FUkxrK3JqU1wvOFpwc0xjVkgwMVd1NjY2ZiswcnlIY1FFZmY3ZDBZOTZDR1d6cjNvcEdhejBFaUJGMVdpYXJxZzl0SVhcL1wvVGorU3haRlNFbEVCM2ZrWjkyVFwvbkM2Y29MWDF1SXNLem1yQ2ZvUFwveEFOVGE4cnhLWExKXC9NMEIycXV5MEVMY3F4cHRlaVpkNkQ5ejRnbWRNQWpxMzU3XC9jUGttT1Ura1BaVFwvbFNwcWg2V2lKOVBLbG9TOFd2c3Exc1wvRVFzVzhiT1U0eXBXZGtoVGpSZXhKcmk5clwveVFZQjBnS2JpOXk1bkttYzJiRVc0blpncGFkenBSOHlTQWd6NFgwOEtGT0xGZEloQ1dwdFowOW51T1FHMG1FYWFiTTNcLzdmeGhqQlwvWDlzUHpHN1U3Vm9YeWpUR0hSMGtQMnp4ZUIrWUliVEd0YzdiZ1FzM3hOVkllK0tpN2U4SzdZQW9EWVNXV0ZXZk4yNHNyTHFTVHpYRHlrNlBEK2tVMXFJNllVdlNkUE8wXC9hNnRUVCtcL0NuNVFnd3c5ZGhYY05pTllraVE5bVdTTklhOThlVUJaQVVwWkFPSDg1YktPdkZrcEdzbmZCbkwrQ0M1STQyaDk1U3dteGdQVGY2TGVYQlJzV3RmXC8yeldVc2x2SVBwcWNFZkFSdjdPVjJsSEh0XC9WMDhwZXpaa0pLYWx5U2tWYlhwc1U2VGZRdFpkMWkyb20xbUg2T1d2TU9NV2lFIiwibWFjIjoiODlhMWQyMmI3MmI5ZWFlYTM3YTc1ZTM4ZjRlYjVmMTgxMTU5MGU0NzFlMjQwZjhhMjAwNTE5MDIwOTJlMzQ3YyJ9

Vẻ mặt Lê tông chủ kỳ quái, thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, tôi nói cho cậu. Cửu Thiên, có hứng thú làm minh chủ chơi chơi không?”

Ads
';
Advertisement
x