Lê Hi tông chủ mỉm cười gật đầu, đồng ý với lời của Cửu Thiên. 

Giống như ông ta, chỉ cần là cường giả thiên hạ cũng biết Lê tông chủ của Ngự Thú trai rất yếu, dường như tùy ý một võ giả có thể bóp chết ông ta. 

Vậy nên chỉ cần có chiến đấu, Lê Hi tông chủ đều sẽ không trở thành mục tiêu đầu tiên. 

Bất luận là ma tu hay ai khác, ở trong chiến đấu đều sẽ theo bản năng phớt lờ ông ta trước. 

Bởi vì ông ta sẽ không công kích người khác, cũng không thể có tác dụng gì, còn phải ép người khác tốn người bảo vệ ông ta. 

Nhưng một khi sự việc qua đi, mọi người nghĩ lại thì sẽ đột nhiên phát hiện, người không có sức chiến đấu gì như ông ta sẽ phát huy tác dụng lớn nhất. 

Ví dụ trong chiến dịch ở nước Kình Thiên, không có Lê Hi tông chủ, đoán chắc bây giờ ma tu đã giết hết bọn họ từ lâu rồi. 

Cửu Thiên thầm suy nghĩ lời của Lê Hi tông chủ. 

Hắn cứ cảm thấy Lê Hi tông chủ dường như có ẩn ý trong lời nói. 

Không sai, Đông Giới đúng là yếu nhất trong tứ giới, cả Đông Giới nếu thật sự nhắc tới, hình như thật sự chỉ có một mình nước Đan Thánh lấy ra được. 

Địa bàn lớn như này, nếu ma tu muốn công kích, chắc là một phát được luôn. 

Nhưng vừa hay bởi vì như vậy, các ma tu lại tạm thời không động vào nơi này. 

Bọn họ cần tập trung lực lượng đánh đám người Bát Phương Tiền Thánh có thể phản kích bất cứ lúc nào trước. Như vậy cho Đông Giới một chút cơ hội thở dốc. 

Nhưng điều Cửu Thiên không hiểu là cho dù có một chút cơ hội thở dốc như này, bọn họ có thể làm gì chứ. 

Hợp nhất cường giả của Đông Giới ư? 

Cửu Thiên liếc nhìn xung quanh, đoán chắc những người này đều hiểu. 

Với chút lực lượng này của bọn họ, đánh lén còn được. Nếu sau này đối đầu trực diện với ma tu có thực lực mạnh mẽ, sợ rằng phần thắng không lớn. 

Nhưng Lê Hi tông chủ dường như rất chắc chắn, Cửu Thiên rất muốn biết ông ta đang có kế hoạch gì. 

Lê tông chủ dường như nhìn ra sự lo lắng của Cửu Thiên, nói: “Sao hả Cửu Thiên? Cậu cảm thấy kế hoạch này của vấn đề à? Yên tâm, tôi đã chuẩn bị đặt tất cả gia nghiệp của Ngự Thú trai lên người cậu. Có Ngự Thú trai toàn lực ủng hộ, cậu ở trong Đông Giới phòng thủ tiến công của ma tu, vấn đề không lớn. Cho dù phán đoán của tôi xảy ra vấn đề, các ma tu trong một chốc một lát không làm được gì chúng ta cả” 

Cửu Thiên nói: “Lê tông chủ. Tôi không hiểu, tại sao ông đánh giá cao tôi như vậy? Thậm chí còn chuẩn bị dùng lực lượng của cả Ngự Thú trai ủng hộ tôi. Tôi cũng không biết mình có gì đáng để ông coi trọng như vậy. 

Lê tông chủ nhìn sâu vào Cửu Thiên, nói: “Tôi nói cho cậu về một người thì cậu sẽ hiểu. Cậu có biết Thần Tiêu võ thánh xuất thân từ đâu không?” 

Cửu Thiên suy nghĩ một lát, nói: “Đông Giới ư? Tôi biết năm đó quan hệ của quốc chủ nước Đan Thánh và ngài ấy rất tốt. 

Lê tông chủ gật đầu nói: “Không sai. Chính là Đông Giới. Tôi nói cho cậu biết, nơi như Đông Giới, có thể nhìn trông rất yếu. Cường giả của tất cả các nước không nhiều, là nơi yếu nhất trong tứ giới. Đất nước bị phân tán, cường quốc mạnh nhất là nước Đan Thánh lại là một nước bế quan tỏa cảng. Nhưng nhìn lịch sử, cậu sẽ đột nhiên phát hiện. Đông Giới cứ cách một khoảng thời gian sẽ đột nhiên xuất hiện một cường giả mạnh vô cùng. Bọn họ đều xuất thân thấp kém, thiên phú siêu quần, dùng thiên tư tuyệt thế trở thành một thế hệ truyền thuyết. Thần Tiêu võ thánh là một người, cậu cũng sẽ là một người” 

Cửu Thiên im lặng một trận, hắn cũng không biết nên nói gì mới được. 

Lê tông chủ cười nói: “Sao hả, không tin à? Cửu Thiên, cậu nghĩ mà xem, con đường tu luyện của cậu, những chuyện cậu gặp phải trong những năm này và thân phận bây giờ của cậu. Một võ giả xuất thân từ nước nhỏ như cậu, thân mang công pháp khí – võ song tu trong truyền thuyết, hơn 20 tuổi bước vào Tôn Cảnh, từng làm ma tu, từng xông pha thiên hạ, đánh nhau với cường giả cực hạn mà không chết, Càn Thánh là sư phụ, thần sứ là vợ. Bây giờ còn đứng đầu trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, vang danh thiên hạ. Ngay cả người như Phong Thiên cũng không nỡ giết cậu. Cậu cảm thấy, cậu bình thường không?” 

Cửu Thiên sờ mùi nói: “Nghe ông nói như vậy, tôi hình như thật sự khá lợi hại. Có điều bản thân tôi không cảm thấy có gì.” 

Lê tông chủ nói: “Như vậy thì đúng rồi. Những cái này đối với cậu mà nói, chắc là chuyện rất bình thường. Bởi vì sau này cậu sẽ huy hoàng hơn bây giờ. Cửu Thiên, cậu nên nghe những người khác bây giờ đều gọi cậu là gì” 

“Cái gì?” 

Cửu Thiên kinh ngạc hỏi, lẽ nào hắn lại có danh hiệu mới rồi sao? 

Đang nói chuyện, Huyễn Tâm đi tới, hành lễ trước với Lê tông chủ, sau đó nói: “Bẩm tông chủ. Sứ giả của nước Phượng Vân tới nghênh đón, chúng ta có thể đi vào rồi” 

Lê tông chủ gật đầu nói: “Vậy thì đi vào thôi. Có điều để đại quân thú hoang vào trước, chúng ta theo sát đằng sau. Nói với bọn họ, chuẩn bị tất cả đồ ăn, chúng ta ở ba ngày thì sẽ đi. 

Huyễn Tầm gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tông chủ. Tôi lập tức đi nói với bọn họ. Đúng rồi, Cửu Thiên, tôi luôn muốn đưa thứ này cho cậu nhưng mãi không có cơ hội. 

Huyễn Tâm quay đầu lại, lấy ra một chiếc hà bao rách nát, đưa cho Cửu Thiên. 

Vừa nhìn thấy chiếc hà bao này, sắc mặt của Cửu Thiên thay đổi, trong mắt dấy lên một chút sương mù. 

“Là hà bao của Linh Bối, cảm ơn!” 

Cửu Thiên kiểm tra hà bao rồi để nó ở bên người. 

Huyễn Tầm nhìn vẻ mặt đau khổ của Cửu Thiên, khẽ nói: “Cửu Thiên, đừng đau lòng. Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi” 

Huyễn Tâm bỗng đưa tay mình ra, đặt vào má của Cửu Thiên, dường như muốn giúp Cửu Thiên xóa đi vẻ u buồn và đau khổ của hắn. 

Cửu Thiên nhìn cô ta, không nói gì. 

Lê tông chủ ở bên cạnh ho khẽ một tiếng, lúc này Huyễn Tâm mới phản ứng lại, vội vàng thu tay về. 

Lê tông chủ nhìn Cửu Thiên, lại nhìn Huyễn Tâm nói: “Cô lui xuống trước đi. Đừng kích thích cậu ta. 

Huyễn Tầm gật đầu hiểu ý, xoay người chuẩn bị rời đi. 

Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Hắn ngẩng đầu nhìn sang Huyễn Tâm, nói: “Không cần đâu, những chuyện này đều là khó khăn tôi buộc phải chịu đựng. Trong lòng tôi rất rõ!” 

Cửu Thiên nhếch môi, cố nặn ra nụ cười, nói: “Huyễn Tầm, nói cho tôi biết, bây giờ các người có phải lại đổi biệt danh gì cho tôi rồi không?” 

Huyễn Tâm sững người, sau đó lập tức phản ứng lại, nói: “À, cậu nói tới danh hiệu mới của cậu à. Phải, bây giờ bọn họ đều gọi cậu là Cực Hạn Võ Tôn!” 

Cửu Thiên hơi nhướn mày, nụ cười càng sâu, thanh điệu cất lên nói: “Cực Hạn Võ Tôn? Danh hiệu này từ đâu mà ra? Tôi từ khi nào bước vào cực hạn rồi?” 

Lê tông chủ cười ha ha nói: “Cửu Thiên, cậu quên rồi. Hạng nhất của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc thì sẽ được gọi là Cực Hạn Võ Tôn. Danh hiệu này của cậu, xem ra rất nhanh cũng sẽ truyền khắp thiên hạ” 

Cửu Thiên mỉm cười, nói: “Nói như vậy, đám người Bát Phương Tiền Thánh còn thiếu tôi rất nhiều thứ chưa đưa tôi. Lần sau gặp lại bọn họ, tôi phải đi đòi” 

eyJpdiI6ImNBYUpDK1d4YTdhU3NrS0hpT1JBTmc9PSIsInZhbHVlIjoiNCtBQUYwSThHeEhxNTJMc29qSXpPYnBXVTZWYjdnWFpjUHpwMWJoXC9qNWIraTROeWU5ZWJpNUhQMVZXZVJZdlF3UGFNcmJ3R0VlQXpCUzNJVG9sMGc4THdNVGFKcU1RSGl6MTBjVzlJK1p5UjBWeksrWDVGVDlxeDhNRThUZmM3WFAwa1o1NnBFNlRCS1V4WWRycmd6cEpQSmF3SjVHZitTQlkwbHRsd3J1R1wvVHRQODFTdjkrZEJuR1RzRkpaUTU5Q3grbjdIeWRndjNQVVhiMzl5WmJwNE1nb1RnYmlQdlhJbmFnd3p3RjdQTVMxT3U2M3B3VWd2RWhacVZycWxjQVBna0lobG9uV0RxaTIrU3dFQ1gzR1dIMUw4eVBFSVVUNkZ5TnJHNVVYQ3NFS0FUVFVBc0JwZmNXQXd2S2t2YXNPK2xYZGdETW9UaTlVWGM5cXBHbGV1MHhBVXcwdGl1dnNYaUV5clEwVlwvQVd5UkorZ0lETEw2NldCT2RKcVwvbUg3TTRpdE9GUWt4NmZKNUVITktHYko5TWFJeXdXeUNrTm9VZ0c2d1hkSTNkZVhYaG00UE9HOGlUXC9jSVNCRFgrIiwibWFjIjoiMjBhMDZjYzAwN2UyNTAwOGQ4ZDFhMTk0NDNiMGQ5Y2IzODAzYzZjMDc0Y2MxZWRmNmU3Y2M0ZmZlODM4YjUwYiJ9
eyJpdiI6Ik14TmtuNExXa050Q0MrdG9WNjg1MEE9PSIsInZhbHVlIjoiWjkxR1NLOVJpQ1FkYWNBNUpIejFyY2p5amkyNjVXRDNKSXFrYnY5NkFnV1J0TDFKenJ2TVczTnB0R2Q5bEc5WXVVbkJpb2V2Z3VcL08wNUpGdWFBaG55ZDdqMUVjYVowYm12UHJhaGt3akJRVUc0QWlVbUdGXC9MWGd6TENZSFJtVyIsIm1hYyI6IjI3N2I0MzdjY2RiODQxYWQ0OWE3MTllYzhlNjMzY2E3MzhhZmEzYzg0NjNkMWUyOTAyMWU2M2VmMmE3YjFkNWEifQ==

Cửu Thiên khế đọc bốn chữ Cực Hạn Võ Tôn, lẩm bẩm nói: “Danh hiệu này không tệ.”

Ads
';
Advertisement
x