Lúc này, đôi mắt Băng Tuyết Lực Vương đã đỏ bừng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái nổi điên. 

Thân là vũ khí giết chóc của nước Bắc Thần, tuy đầu óc không được tốt lắm nhưng nó cũng biết tự trọng. 

Bị một cường giả đánh bại và bị tóm thì thôi, bây giờ còn bị một thiếu nữ suốt ngày đánh đập, cuối cùng còn bị một tên tiểu tử khiêu khích. 

Nó không thể nào chấp nhận sự nhục nhã cỡ này. 

Băng Tuyết Lực Vương không chịu nổi nữa, trực tiếp phát điên. 

Ầm, vòng tay vòng chân đều vỡ nát. 

Roi của Cửu Hồng Vũ cũng chẳng còn tác dụng nữa. 

Trên người nó bắt đầu phóng ra băng tuyết và lan rộng khắp nơi. 

Không ít người thất thanh hét lớn. Đám đông tản ra tứ phía, liều mạng chạy ra ngoài. 

Đặc biệt cái tên Lâm công tử kia là người chạy nhanh nhất. 

Lúc chạy đến bậc cửa, hắn ta thấy Cửu Thiên vẫn ngồi yên bất động bèn kêu to. 

“Mau chạy đi!” 

Cửu Thiên không đáp mà tiếp tục uống rượu. Chút chuyện cỏn con thể này thì cần gì phải chạy chứ. 

Lâm công tử mặc kệ Cửu Thiên, sau đó liền phóng ra, còn vứt lại một câu. 

“Thằng ngu phản ứng chậm, anh ở lại chịu chết đi!” 

Trên sân khấu, Cửu Hạo Nhiên cảm thấy không ổn nên hét lớn. 

“Đệ tử Cửu gia, kết trận!” 

Ngay sau đó, Cửu Thiên liền nhìn thấy đệ tử Cửu gia không chạy ra ngoài mà tập trung lại một chỗ để kết trận, bừng bừng đấu chí mà nhìn Băng Tuyết Lực Vương. 

Cửu Hồng Vũ lại vung roi lên người Băng Tuyết Lực Vương. 

Nhưng lúc này thần hồn của Băng Tuyết Lực Vương như bùng cháy, không hề bị roi của cô ta đánh tắt mà ngược lại còn cháy mạnh hơn. 

Cửu Hồng Vũ tái mặt, cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. 

Sớm biết như vậy thì cô ta đã không mang người tuyết này ra. Cô ta cứ tưởng roi của mình hoàn toàn có thể trấn áp nó. 

Hơn nữa còn có các sư phụ ở đây, cô ta không cần phải sợ. 

Nhưng ngay sau đó, Cửu Hồng Vũ nhìn thấy Lôi Hựu Đình và Lôi Vĩnh Phong bị Băng Tuyết Lực Vương hất văng. 

Thực lực của Băng Tuyết Lực Vương trong trạng thái điên cuồng còn mạnh hơn lúc bình thường vài phần. 

Một chưởng đánh xuống, trạch viên Cửu gia bắt đầu rung lắc và nứt ra. 

Mặt đất dưới chân dần tách ra, tạo thành những khe rãnh cực sâu, băng tuyết trên người nó bắt đầu lan ra khỏi trạch viên. 

Cuối cùng, Cửu Thiên cũng đặt ly rượu xuống. 

Nếu cứ tiếp tục thế này thì Cửu gia sẽ bị Băng Tuyết Lực Vương phá huỷ, đây không phải là điều mà hắn muốn thấy. 

Lôi Hựu Đình và Lôi Vĩnh Phong công kích không thành liền hét lớn với bọn Cửu Hồng Vũ: “Chạy đi. Để bọn ta đối phó với nó.” Cửu Hồng Vũ hét lớn: “Sư phụ, chuyện này đều do con gây ra, con không đi!” 

Lúc này, Băng Tuyết Lực Vương lại dẫm mạnh xuống. 

Mục tiêu của nó chính là Cửu Hồng Vũ. 

Nó đã ghét ả đàn bà suốt ngày dùng roi quất mình lắm rồi. 

“Hồng Vũ!” 

Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong đều hét thất thanh. 

Lôi Hựu Đình và Lôi Vĩnh Phong cũng vươn tay đẩy Cửu Hồng Vũ đi nhưng có vẻ bọn họ đã chậm một nhịp. 

Ngay lúc này. 

Một giọng nói vang lên bên tai mọi người. 

“Hồn Thiểm!” 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm nhận được có một làn gió lướt qua cơ thể họ. 

Ngay sau đó, Băng Tuyết Lực Vương gào lên thảm thiết, cơ thể dần nghiêng ngả, năng lượng dần cạn kiệt, rồi ngã xuống đất. 

“Bùm!” 

Cơ thể cao lớn đập nát không ít phòng trong Cửu gia. 

Mọi người đều sững sờ. 

Tất cả đệ tử Cửu gia và khách khứa còn chưa chạy xa đều quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên. 

Cửu Thiên vừa ăn vừa nói với Cửu Vĩnh Lạc: “Vĩnh Lạc, cho tôi thêm một vò rượu mạnh đi. Rượu này chẳng có vị gì cả!” 

Cửu Vĩnh Lạc nuốt nước bọt rồi đáp: “Tôi... tôi đi ngay đây!” 

Hai chân anh ta đều run rẩy, lúc nãy, anh ta ở gần Cửu Thiên nhất. Khi Cửu Thiên bắn ra khí tức, thiếu chút nữa đã khiến anh ta tè ra quần. 

Đây chỉ là chút khí tức thôi đấy, khó mà tưởng tượng nổi nếu Cửu Thiên dùng hết sức thì còn bao nhiêu người có thể trụ vững. 

Cửu Vĩnh Lạc thầm cảm khái, đây chính là gia chủ Cửu gia bọn họ. 

Có gia chủ như vậy, Cửu gia chẳng cần phải lo lắng điều gì. 

“Hắn ta là ai?” 

“Mạnh quá! A, người này nhìn quen quá. 

“Tôi chắc chắn đã gặp hắn ở đâu rồi!” 

“Trời, đừng nói hắn là... 

Mọi người bàn tán xôn xao, những kẻ đoán được thân phận của Cửu Thiên đều hít một hơi lạnh, cả người run lên. 

Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong, Lôi Hựu Đình, Lôi Vĩnh Phong cũng nhìn thấy Cửu Thiên. 

“Cửu Thiên! 

“Tông chủ!” 

“Anh Cửu Thiên!” 

Bọn họ đồng thanh hô lên, sau đó đều vô cùng mừng rỡ. 

“Cửu Thiên, haha, con quay về rồi!” 

√ 

Cửu Phong cười lớn, tới mức nước mắt sắp chảy ra. 

Cửu Hạo Nhiên cũng nở nụ cười, đồng thời còn vỗ vào gáy Cửu Phong. 

“Đồ không có tiền đồ, cháu trai quay về mà con khóc cái gì.” 

“Con có khóc đâu, con đang cười mà!” 

Cửu Hồng Vũ chạy như bay tới trước mặt Cửu Thiên rồi kéo tay hắn nói: "Cửu Thiên ca, anh trở về khi nào vậy?” 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Cửu Hồng Vũ: "Vừa mới tới. Tới sớm không bằng tới đúng lúc, chậm một bước nữa là em đã phá hủy Cửu gia rồi. 

Cửu Hồng Vũ đỏ mặt, le lưỡi với Cửu Thiên, dáng vẻ nghịch ngợm kia làm gì còn phong phạm của Đông Hoa nữ vương chứ. 

Tất cả mọi người đều ngây người! 

Nhất là Lâm công tử đã vọt tới ngoài cửa rồi lại vọt trở về kia. 

Miệng anh ta đã há to như sắp trật khớp. Anh ta vừa làm gì vậy? Hình như vừa mắng Cửu tước gia là đồ ngu đúng không? 

Trời ơi! Lâm công tử trợn mắt, rồi ngất xỉu. 

“Cửu tước gia, thật sự là Cửu tước gia!” 

"Cửu tước gia đã trở lại, tôi phải nhanh báo cho khuê nữ của tôi, con bé thích Cửu tước gia nhất!" 

“Thông kính đâu, mau lấy thông kính ra đây, tôi muốn ghi lại giờ khắc này. Tôi chỉ cách Cửu Tước gia mười bước!” 

Một số khách khứa bắt đầu điên cuồng, bọn họ chỉ tới tham gia tiệc sinh thần của tiểu thư Cửu gia Cửu Hồng Vũ thôi, không ngờ lại gặp được Cửu tước gia trong truyền thuyết. 

Cả nước Võ Đỉnh này, ai mà không biết tới đại danh của Cửu Tước gia. Số lượng người sùng bái Cửu Thiên, thật sự là đếm không hết! 

Lôi Hựu Đình đứng yên tại chỗ nhìn Cửu Thiên, vẻ mặt vô cùng kích động. 

Lôi Vĩnh Phong đứng bên cạnh nói: "Đây là Cửu tông chủ đó, chưởng môn, chẳng lẽ vị cường giả mà anh vừa nói là Cửu tông chủ sao. Hắn còn trẻ như vậy mà đã mạnh hơn anh rồi?” 

Lôi Hựu Đình đáp: "Chắc chắn rồi. Không nên dùng lẽ thường để áp đặt lên Cửu tông chủ, cậu phải hiểu, hắn chính là tông chủ của Cửu Tiêu môn. Sư phụ của hắn chính là Ngô lão!” 

Lôi Vĩnh Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cửu Thiên. 

eyJpdiI6IjBjUmt0citTQXJcLzQ1Z29nMXpJbUl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IncybGRMdmZBRWVwSW9Da3dSVGEzcXg1S2ttTFJjVXRIXC8xeHR2YnYxZlJWYkxmc2dCVmIzN2pXbms0V0p6ZVlmOTliQ212NnE2ekZjZFNPdnhLZldoenN2Sks3N1wvTkNZV0k1eWZJRWVaZXhjNVZ2TDBPVkI1dDhQWU1jTDd6c21aeHk1a3NqelJOMUltclEwRmNHNGpmUXNOa1Z0QllLbHZwbDNUVUFLNGFuMWRiNGFjTDhHWjVVeHd4cVJcL29SZEFWMWJEQTg2alZPeityNlh1bFNoZDRLS2NtRjBBeTQwQVBtUGdxVjBsbFJ3U1dtalEyc2NHcDdWeCsrVzVaMXZLcVJJSzJPM1VNSFNYVUllU3hQWWtJMGwzWmJMK2ZUZzJ1ZE1xQnMyTWtUOVF6SFpoemg1bk5HWVBkZVwvRUpNVzU2OGNZMjZJYlpLRWxDTFFoZ1wvQVlNVHI0Zk9FbkRwMExJckN6bWNFY1E4d0drWG1hc0wrZlpnSkZGK3duVlRNIiwibWFjIjoiNjkzOGJlM2M5NjM5ZjM3YTAxOTQ0ZTA0Y2FiNmRiYjdmZDgwYmE2ZWU5NzU0YzkxNmVlMzU1MjczY2I2YjFlZSJ9
eyJpdiI6IlRHNFZYcDgwaVZDaHBST3ZSSlN0YUE9PSIsInZhbHVlIjoiUTR0dkpPODFjWHZNUmVhcnNyZ1B1ZllxZVVSZlBtUmhRUkZ3R0lYc1NOT1V5M1NBNGZsclwvZUxnYkdRQTZRMkJOeEpcL3NRZmNDRThBQmU4c1lndmJyYnJVQWJYdlBpOThWV2xsME9zT3BsKzhwa0lxV1QrcnM3MEpBRjR5elREYmpteFwvZU9jeXZtTXhDQ3ZTdlE0cG8ybUJmZDJTblY1MDQrelwvK1ZITFB3ZFJXQjlLTHF6b3FHQ2M0RE1laEpreVBjTko2WGNES2dXRnA4ajlSeStRSUE9PSIsIm1hYyI6ImRkM2YyYzQ5NDIxOGFjMWM1ZGM3YWE0NDA1NTI2NGY3NDYyYTIzNWYyN2MwNWFjYTU0MjQyNGRhYjhkMDFiYWQifQ==

Xem ra ở lại Cửu gia là quyết định quá sáng suốt.

Ads
';
Advertisement
x