Mấy canh giờ sau, tin Cửu Thiên trở lại thành phố Đông Hoa liền truyền khắp toàn bộ thành trì, hơn nữa còn nhanh chóng lan rộng ra cả châu Đông Hoa. 

Hắn là nhân vật nổi tiếng nhất, có thành tựu nhất của châu Đông Hoa trong những năm gần đây. Có thể nói ở châu Đông Hoa này, danh tiếng của Cửu Thiên tựa như mặt trời ban trưa. 

Vừa nghe tin Cửu Thiên quay về, vô số người ở thành phố Đông Hoa đều tụ tập trước cửa Cửu gia, khóc lóc đòi gặp Cửu Thiên một lần. 

Thậm chí còn có vài người trực tiếp trèo tường vào Cửu gia. Với bọn họ, chỉ cần được nhìn thấy Cửu Thiên một lần đã đủ thoả mãn nguyện vọng cả đời rồi. 

Cửu gia hết cách, chỉ có thể đóng chặt cửa lớn, hộ vệ gia tộc đều tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, quyết không thể để những kẻ cuồng nhiệt này quấy rầy gia chủ của bọn họ. 

Ai dám nhảy vào Cửu gia đều bị đánh gãy chân ném ra ngoài, không có ngoại lệ. 

Không ai dám ho he trước mặt đám đệ tử đầy sát khí của Cửu gia. 

Đến cả bọn họ còn chưa nhìn thấy gia chủ đâu, nói chi là mấy kẻ chết tiệt này? 

Nào là quan lớn, nào là trấn thủ, nào là cường giả, luyện khí sĩ, tất cả đều bị chặn bên ngoài. 

Một số gia tộc ở thành phố Đông Hoa có quan hệ tốt với Cửu gia cũng không được vào. 

Cửu gia đã nói rồi, nếu ai quấy rầy gia chủ thì sau này cũng đừng làm thân với Cửu gia nữa. 

Trừ phi gia chủ đồng ý gặp họ, nếu không cả thành đều ngoan ngoãn ở nhà đi. 

Bây giờ châu Đông Hoa chính là địa bàn của Cửu gia. 

Lúc này, ai dám chạm vào Cửu gia thì sau này cũng đừng hòng lăn lộn ở châu Đông Hoa nữa. 

Cũng vì tin tức Cửu Thiên quay về mà cả thành phố Đông Hoa đều trở nên náo nhiệt. 

Đường lớn ngõ nhỏ lại điên cuồng lan truyền đủ loại truyền thuyết về Cửu Thiên. 

Đến cả con nít cũng có thể kể chính xác tên trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên. 

Bên trọng Cửu gia, không khí cực kỳ yên tĩnh. 

Khác với sự cuồng nhiệt bên ngoài, trong Cửu phủ không hề có chút ồn ào náo nhiệt 

Khi nhìn thấy Cửu Thiên, tất cả đệ tử Cửu gia cũng chỉ dám dùng ánh mắt sùng bái nhìn theo chứ không dám tiến lên nói một câu với Cửu Thiên. 

Thỉnh thoảng khi bị Cửu Thiên hỏi, phần lớn mọi người đều run rẩy như nhìn thấy thần linh sống. 

Cửu Thiên thật sự không biết rằng, trong Cửu gia, mức độ sùng bái hắn đã đạt tới đỉnh điểm. 

Cũng hết cách rồi, truyền thuyết về hắn quá nhiều, đặc biệt là sau khi Cửu Thiên thắng được danh hiệu Vĩnh Trấn Đông Hoa cho Cửu gia, khi nhắc tới gia chủ của bọn họ, có đệ tử Cửu gia nào mà không ưỡn ngực tự hào. 

Gia chủ của bọn họ là Cửu Tước gia đánh khắp đô thành. 

Là người mà thập đại gia tộc cũng không thể áp chế được! 

Là người có thể mang về được vô số thần dược! 

Là cường giả đại diện cho nước Võ Đỉnh tham gia cuộc thi vạn phương chư quốc! 

Sự tự hào này khiến Cửu gia trở nên độc nhất vô nhị. 

Nếu có một ngày, bọn họ biết được những gì Cửu Thiên đã làm sau khi rời khỏi nước Võ Đỉnh, e là sẽ thờ phụng Cửu Thiên như thần mất. 

Trong từ đường Cửu gia, bài vị được đặt san sát nhau. 

Sau khi Cửu gia rời khỏi Long Cửu Thành, từ đường Cửu gia cũng được Cửu Hạo Nhiên sai người mang đến đây. Bây giờ chỉ còn mỗi nhánh Cửu Vinh ở lại quê nhà mà thôi. 

Cửu Thiên cầm trong tay ba nén nhang rồi từ từ cắm ở trước một cỗ thi thể. 

Người này chính là Cửu Minh được Cửu Thiên mang về từ Kình Thiên Quốc. 

Bây giờ hắn ta mới thực sự về nhà. 

Cửu Phong và Cửu Hạo Nhiên đứng sau lưng Cửu Thiên, lẳng lặng nhìn thi thể Cửu Minh. 

Cửu Hạo Nhiên lắc đầu rồi thở dài nói: "Không ngờ bảo nó ở lại quê nhà lại làm hại nó. Cửu Minh, ông xin lỗi con!” 

Cửu Thiên nói: "Người chết như đèn tắt, cũng chẳng còn cách nào khác. Người đâu, khiêng thi thể Cửu Minh xuống, an táng bằng nghi lễ của gia tộc, cũng báo cho chú Cửu Vinh đi. Phụ thân, sẵn tiện phái một đội võ giả quay về thành phố Long Cửu dọn sạch ma tu ở đó. 

Cửu Phong gật đầu rồi lập tức rời đi. 

Bọn đệ tử Cửu gia khiêng thi thể Cửu Minh ra, Cửu Thiên cầm lấy bài vị của Cửu Minh, hắn do dự như đang suy nghĩ nên khắc chữ gì. 

Cửu Hạo Nhiên đứng sau Cửu Thiên nói: "Haiz, ta cứ tưởng bài vị của mình sẽ được đặt lên trước. Không ngờ Cửu Minh lại đi trước ta một bước. Cửu Thiên à, tới bây giờ ta vẫn còn nhớ chuyện Cửu Minh dẫn người bắt nạt con, tất cả phảng phất như ngày hôm qua. 

Cửu Thiên cười đápi: "Chuyện con nít nghịch ngợm lúc nhỏ thôi” 

Cửu Hạo Nhiên thở dài nói: "Cửu Thiên, con đừng hận nó. Thật ra Cửu Minh là một đứa trẻ ngoan. Tuy nó không được như con nhưng trong lòng ta, nó và con đều là trụ cột của Cửu gia. 

Cửu Thiên nói: "Sao con có thể hận hắn. Con luôn nhớ rằng, Cửu Minh đã từng nói với mình, phải lấy gia tộc làm trọng, lấy đại cục làm trọng” 

Ánh mắt Cửu Hạo Nhiên lóe lên: "Vậy con định khắc gì lên bài vị của nó?” 

Lục Phàm nói: "Lúc trước, khi Cửu Đình Chi mất, con đã khắc cho Cửu Đình Chi hai chữ trung nghĩa. Cửu Minh đứng cạnh cười nói, nếu khi hắn chết, con có thể khắc hai chữ trung nghĩa cho hắn thì cả đời này hắn chẳng còn tiếc nuối gì nữa. 

Cửu Hạo Nhiên cười chua xót: "Sao lại nói ba cái câu thế này chứ. Một lời thành sấm, thằng nhóc Cửu Minh này, miệng thối quá!” 

Cửu Thiên nói: "Nhưng con không muốn chỉ khắc hai chữ trung nghĩa” 

Nói xong, canh khí phóng ra từ ngón tay Cửu Thiên rồi khắc bốn chữ lên bài vị của Cửu Minh. 

“Trung dũng hiếu nghĩa!” 

Sau khi khắc xong, Cửu Thiên đặt bài vị của Cửu Minh lên từ đường. 

Cửu Hạo Nhiên bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt. 

Cửu Thiên chợt cười: "Gia gia, nếu một ngày nào đó con chết đi, hi vọng mọi người cứ đặt cho con một bài vị vô danh trong từ đường là được. 

Cửu Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Đừng nói như vậy. Cửu Thiên, con là gia chủ Cửu gia, trên vai con gánh vác cả Cửu gia, ai cũng có thể chết, riêng con là không thể” 

Cửu Thiên quay đầu: "Ai có thể không chết chứ! Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” 

Nói xong, Cửu Thiên chậm rãi rời khỏi. 

Cửu Hạo Nhiên tiến lên phía trước vuốt ve bài vị của Cửu Minh, sau đó mới ra ngoài theo. 

Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, hôm nay lại là một ngày trời đẹp. 

Cửu Hạo Nhiên bình ổn cảm xúc rồi nói với Cửu Thiên: "Tiếp theo con định làm gì? Ở nhà một khoảng thời gian sao? Rất nhiều tiểu bối trong gia tộc đã mong muốn được con chỉ bảo từ sớm rồi.” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: "E là con không có thời gian. Con phải đi Vân Hải Thành tìm đồ một chuyến. 

Cửu Hạo Nhiên nghi hoặc: "Vân Hải Thành? Con đi Vân Hải Thành làm gì? Đợi đã, đừng nói là con đi tìm Tiền lão thái bà đó” 

Cửu Thiên sửng sốt: “Gia gia biết Tiền bà bà sao?” 

eyJpdiI6InFZYXArRmxvWGVQQzZ0ckp2WGFRRnc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1dlXC82cXVINzNyQnZVc0ptb3AxOUVPd0ZXNmVIb3lCS3hISVJ6VFo3U0hBOXhTQzBqRWhKNGVEMENXZXJmWFNrTEF5TzVZU25ZUlZuTHFkU0tNZ3JPWnhxZEduVTVFSGV6VUhST0hHMWh5eW1PSVhwTnBcL01HREsrVWtcLzhcLzBrZFZ6UVRXMzd6Tkx1SjVLeXZmOEdPbU1OZ2phVHA5UHFieWV2NVBmeDZLMlJSOUNxOFwvXC9tT2hDQ1wvN2UybENkdTMxamZcL25la1NvUTJmRlhDbWpqdHRqRmdJU1lPRngwZUo5ZWNtN1wvVGVQOTFINEhTVlBpSmhMV2RaVE5QQ1ZpSmVkMjBPOVpzNHlPanY2ZVV1TnVjYTFGWEtncSs1NUhnTW5VVUw2bGl2ZUNISXZGXC9IVkhSamdYQ1E1bElxNmE1VEdUQnZnMDhJWnZ0WXFIMU5sS1RHQmRUQmpyTVhQbmt2eGpEWFl4cGxpYVIxT2NJTmR1WjBLZElZZjNqN2FGWk92V0U5WFV6bHZDOTQweGlBQlJZTll3M0NsVkpPaGN5REFBZ0c1R28yYzFBR05oU0E2aGFjNFBTanlibkR5ZXNQNmU2VlwvNGduU3dZODl0dVBKTENHU3hqUDQ4eUhlTTlFTTRTR3RrektOM3FDTkNYMlFlSG5HNWpTRmx0aEc4ck1RenFxWnFzSTEzVWNJSXpMcmhTKytpR2tsbmZRenluc0tHS1BjVnBjbGhyUjFjeFlFTGxFZUxjaW0wcmdFUFJJbURkUUdrYm1qZElZWTZPWUZjY0FLTlFmY292TEhOVW1panNOM3JsS2lvMGF3OUgybkVGTTJjazYrbnNEdEZ2OXkrYVRGTUFcL1JkVXpPaXVRMWd1TkMwazN1czdodjN2U212MHMzb0RUa0pyQm9Mc0VhdVhzVkllVXpXQndRcmlcLzhPdmdzRjRsNG8yN2FzSEJiZFhCVWpWc0lQZVFjV21XaUZHak5TdTNJMVMzeFlOVWVhSE1lRlZqRk1pdEF4RlNuYldHU0JZRm1nT1wvK1JHYnFBMkwyYW5pcjVMWmQrRFRVQzRYQTY0NFgrZXR6aHl3dWs4NE1xYlp6Z1hFZEMzIiwibWFjIjoiYzFmOGVjYzg3YWNiYzU2ZjRjODA1NWU4NjhlMDEyNmU3MjY3ZTE1OGZiNWM5ODBhMzNhNzY4MDFhOWMxMDFiZSJ9
eyJpdiI6Ik1vWFIzc0UzaktZbTU4dWhNTDliaHc9PSIsInZhbHVlIjoiVG1PSVRIb2FFSU83YXZ0VlVsV3ozUmhkM0d1U3VGRHFCRFRmMHFXaFFlb2cyRVh2U3hPUlU4YjNqc0lDaUdSV2tRazQ2ZVBvRmNzNkZmQU9ldVpvU0pJZ1ZxTlJrVWl2Q2NFQlJYQVU4NGxRYWRCejR4MzIzZVViSUZRQWVsODJnbm5DcUpsbGlDeU9yWWpqd0ZtT3BkWFVIbWhySlUzZk5GUnhBb1Y5OFwvZXpKMnBBeDBYV01MNVJwbGx5Zm5NM1pjUjRHbE9hVUt3VFVXMmFpVWlBV3J5SUt5VHJLXC9UcTU5clJ2bVZKN1ZIeVVrQkFYYTFCWDJndlhtRkhGMGRcL1IyVVVkSHE0a3FRVWZhY25UXC9qb1VGaUsydVwvclk2aXBIZ0VVcDlGNjgxaFZJR1RrQkx0QSthR0xBMkpQSDc2RiIsIm1hYyI6ImViZTJiZTk4MjA1ZDU1YTFjYzkwM2FlYjA5N2I0ZGMwYTE5ZGU4NzI4OWQzNjZiZmMxNTVlMDliOWY0ZTMwMDYifQ==

Cửu Hạo Nhiên nói: "Thi thể đã được hạ táng rồi, nhưng bà ấy có để lại một phong thư, bảo là phải đưa cho Linh Bối. Ta đang giữ bức thư đó đây!”

Ads
';
Advertisement
x