Cửu Thiên không tin, hắn quát lớn: "Tôi không tin cái thứ thiên mệnh chó má. Chẳng lẽ bà muốn nói với cháu, cuối cùng Linh Bối sẽ chết dưới tay cháu sao? Đây là cách để mang cô ấy trở về sao?”
Cửu Hạo Nhiên đứng cạnh thở dài, ông ta không nói câu nào.
Tiền bà bà bình tĩnh đáp: "Cửu Thiên, cậu có thể không tin nhưng thiên mệnh mà tôi nhìn thấy chính là thế. Tôi cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra nhưng tôi không lừa cậu. Như tôi từng nói với cậu, cuộc đời cậu có ba kiếp, một ở đô thành, hai ở Bắc Cương và ba là ở Hỗn Độn.
Cửu Thiên cắn răng: "Nhưng cháu vẫn chưa chết. Chứng tỏ thiên mệnh có thể bị hoá giải.”
Tiền bà bà nói: "Nếu có thể hoá giải thì nó đã không là thiên mệnh rồi. Cửu Thiên, cậu chỉ vượt qua kiếp nạn mà thôi. Đây là thử thách mà thiên địa dành cho cậu. Nếu thông qua thử thách thì cậu có thể tiến thêm một bước lớn. Hoá giải chính là không tiếp tục trượt lùi mà thôi.”
Khóe mắt Cửu Thiên run run, hắn siết chặt tay nói: "Không đúng, Tiền bà bà. Trước khi chết bà không hề nói với cháu như vậy. Bà nói chỉ cần cháu không chết thì Linh Bối sẽ không có chuyện gì. Bà từng nói bọn cháu đều sẽ sống thật tốt.
Ánh mắt Tiền bà bà thoáng chút mờ mịt, bà ta như đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng tiếc là không có đáp án. Bà ta chỉ có thể bình tĩnh nhìn Cửu Thiên nói: "Thật xin lỗi, ta chỉ là chấp niệm mà thôi, không thể trả lời vấn đề của cậu. Những gì ta có thể làm chính là cho cậu xem cảnh tượng này. Cậu phải biết mình sắp đối mặt với thứ gì. Cửu Thiên, cậu không hiểu, quyết định của cậu sẽ khiến thiên hạ trở thành thế nào.
Cửu Thiên nói: “Cháu quyết không thể để chuyện này xảy ra. Nếu đây là thiên mệnh của cháu thì cháu sẽ phá hết những thứ này!”
Nói xong, thần hồn Cửu Thiên liền dao động kịch liệt.
Ngay sau đó, hình ảnh của Tiền bà bà dần bị vặn vẹo.
Hình như bà ta còn định nói gì đó nhưng Cửu Thiên đã không nghe được nữa rồi.
Thế giới xung quanh bắt đầu vỡ vụn, ngay sau đó thần hồn dần thu lại.
Cửu Thiên và Cửu Hạo Nhiên cùng mở mắt.
Ánh sáng trên tờ giấy dần biến mất..
Cửu Thiên đưa lá thư cho Cửu Hạo Nhiên rồi nói: "Cất đi, con không muốn nhìn thấy nó nữa. Nếu có một ngày Linh Bối quay lại thì cũng đừng đưa cho cô ấy”
Cửu Hạo Nhiên gật đầu rồi cất lá thư vào hộc. Ánh mắt ông ta hơi loé lên: "Cửu Thiên, những chuyện kia đều từng xảy ra sao? Linh Bối thật sự đâm con một nhát à?” Cửu Thiên cắn răng nói: "Ông đừng hỏi nữa. Con biết phải làm thế nào.”
Cửu Hạo Nhiên lắc đầu: "Không, Cửu Thiên. Ta không muốn con tin mấy chuyện đó. Ta chỉ muốn nói có thể Tiền bà bà đã nói sai rồi.
Cửu Thiên quay đầu nhìn Cửu Hạo Nhiên: “Ý của ông là?”
Cửu Hạo Nhiên cười đáp: "Thiên mệnh? Tương lai? Ta thấy mấy thứ này có thể đều chỉ là ảo vọng. Những gì bà ta vừa cho con xem, có thể sẽ xảy ra nhưng cũng có thể chỉ là vọng tưởng. Vì mọi chuyện đều có thể thay đổi, con người cũng có thể thay đổi. Nếu mọi thứ đều đã được quyết định từ trước thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Ánh mắt Cửu Thiên khẽ động, hắn suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Là do con cố chấp. Ông nói đúng. Không thể nào nhàm chán như vậy! Mọi thứ đều có thể thay đổi. Nếu bây giờ con tự sát thì chẳng phải những cảnh vừa rồi đều là trò cười sao.
Cửu Hạo Nhiên nói: "Suy nghĩ này rất đúng nhưng đừng có làm thật đấy”
Hai người liếc nhau, sau đó bật cười...
Cửu Hạo Nhiên nói: "Con đừng suy nghĩ nhiều, nên làm gì thì làm đi, đừng vì một bà lão tin vào thiên mệnh mà thay đổi suy nghĩ của mình. Ta đã biết quá nhiều người tin vào vào số mệnh rồi, tất cả chỉ là thứ lừa mình dối người mà thôi. Tuy tu vi của ta không bằng con, cũng không bằng lão thái bà này nhưng ít nhất ta biết rằng, mạng của mình là
do bản thân quyết định chứ không phải ông trời.”
Cửu Hạo Nhiên vỗ vai Cửu Thiên rồi nói: "Suy nghĩ thật kỹ đi.
Sau đó, Cửu Hạo Nhiên sải bước rời đi.
Cửu Thiên đứng yên nhìn theo Cửu Hạo Nhiên, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Hắn từ từ lấy một cái hà bao trong thắt lưng ra.
Bên trên có vài chỗ bị hư, Cửu Thiên đã cố sửa lại nhưng nhìn vẫn hơi xấu.
Trong hà bao là toàn bộ bảo vật của Linh Bối.
Cửu Thiên biết gần hết mọi thứ bên trong, mỗi đồ vật đều tràn đầy ký ức.
Cửu Thiên thì thầm: “Dù em có ở nơi nào thì anh cũng sẽ đưa em trở về, Linh Bối!”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, gió đưa khe khẽ, mặt trời vẫn đang chiếu sáng rực rỡ.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Tại Đông giới, nước Đan Thánh.
Khung cảnh đổ nát, ánh sáng không ngừng loé lên, tiếng nổ vang lên không dứt.
Tâm trạng của Lê Hi tông chủ không tốt lắm, thấy mọi người điên cuồng chiến đấu, Lê Hi tông chủ khẽ xoa đầu.
Kể từ ngày bọn họ đến nước Đan Thánh, cuộc chiến vẫn chưa từng ngừng lại.
Tâm tình vui vẻ sau khi thoát khỏi Bắc Cương, thoát khỏi nước Kình Thiên đều bị hiện thực đập nát.
Đập vào mắt ông ta là chiến trường rực lửa.
Đủ loại cờ của các quốc gia, đủ loại ánh sáng chớp loé liên tục.
Bên trong nước Đan Thánh cũng không còn bình yên nữa, thay vào đó là khung cảnh hỗn loạn.
“Nước Đan Thánh, ngày tàn của các ngươi đã tới rồi.
“Hừ, nhanh mang toàn bộ dược liệu của các ngươi ra đây. Nếu không nước Đan Thánh sẽ bị xoá tên khỏi Đông giới.
“Ha ha, đường đường là nước Đan Thánh cũng chỉ tới thế thôi, đúng là khiến người khác cười rụng răng!”
Đủ loại trào phúng, đủ tiếng nổ vang lên.
Nếu những lời này là do bọn ma tu nói thì thôi.
Nhưng điều khiến mọi người phẫn nộ là, những kẻ đến nước Đan Thánh gây sự, thậm chí còn tuyên bố muốn xoá sổ nước Đan Thánh đều không phải là ma tu!
Đúng vậy, những kẻ này đều là cường giả đến từ các quốc gia khác.
Bọn họ liên quân lấy danh nghĩa thảo phạt để tấn công nước Đan Thánh.
Dẫn đầu chính là mấy quốc gia tầm thường trong Đông Giới.
Những quốc gia còn chẳng bằng nước Võ Đỉnh lại bắt tay nhau rồi xông vào nước Đan Thánh như lũ cường đạo.
Khiến quốc chủ nước Đan Thánh vừa mới quay về phải tức tới nổ phổi.
“Lê tông chủ, nếu ông lại cản tôi thì đừng trách tôi không khách khí!”
Quốc chủ nước Đan Thánh vô cùng tức giận, ông ta đã nhịn lâu lắm rồi nhưng Lê Hi tông chủ cứ liên tục khuyên can không cho mình ra tay.
Lê tông chủ cũng rất đau đầu, đây rõ ràng là mưu kế của ma tu.
Chắc chắn chiêu ly gián của ma tu hòng làm tiêu hao lực lượng của Đông Giới.
Nhưng ông ta cũng hết lý do để ngăn quốc chủ nước Đan Thánh rồi.
Lê Hi tông chủ không thể dự đoán được chuyện này.
Ông ta cảm thấy rất đau đầu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Lê Hi tông chủ bất lực nói: "Xem ra, hỗn loạn sắp tới rồi. Chiêu này của ma tu ác thật!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất