Cơ thể hóa thành bột băng tinh, rơi từ trên trời xuống.
Đối với cường giả cực hạn mà nói, tử vong không thể để lại nhục thân lắm. Bởi vì chỉ cần còn một chút huyết dịch sót lại, đối với cường giả cực hạn mà nói phục sinh lần nữa cũng không phải chuyện gì khó.
Muốn giết chết một cường giả cực hạn thì buộc phải khiến sinh cơ của đối phương mất đi, không còn khả năng sống lại. Vì vậy, cường giả cực hạn một khi tử vong thì sẽ hoàn toàn biến mất.
Bột bay theo gió, không còn dấu tích, hóa thành những hạt bụi.
Đây chắc cũng là cái giá mà cường giả buộc phải trả, bọn họ muốn để lại thi thể cho hậu nhân thờ phụng, thật sự rất khó.
Băng Thánh không phải là cường giả cực hạn đầu tiên chết trong tay Cửu Thiên, cũng chắc chắn sẽ không phải người cuối cùng.
Ở bên dưới, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Băng Thánh chết như vậy sao?
Không lâu trước đó, những cường giả của các nước khác, bọn họ hổ báo cáo chồn chuẩn bị cùng với Băng Thánh đi đánh một trận to.
Quậy đục nước trong Đông Giới, hơn nữa thuận tiện tiêu diệt nước Võ Đỉnh.
Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy chân của mình cũng đang run rẩy.
Sự mạnh mẽ của Cửu Thiên đã giống như một thần linh, đột nhiên chặn ở trước mặt bọn họ, nói cho bọn họ “đừng nằm mơ nữa, mau về nhà ngủ đi. Còn dám gây chuyện, cẩn thận một quyền đánh chết ông!”
Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.
Cửu Thiên làm xong tất cả chuyện này, hắn từ trên không đáp xuống đất.
Người ở xung quanh vội vàng né ra, căn bản không dám lại gần Cửu Thiên nửa bước.
Chỉ có Tiểu Hắc thì há to miệng đi tới bên cạnh Cửu Thiên, nhảy lên vai của Cửu Thiên.
Ánh mắt quét qua mặt của tất cả mọi người, biểu cảm như này, Cửu Thiên thật sự thấy nhiều rồi.
Cất bước đi về phía trước, bất luận người của Thiên Các hay cường giả của những nước khác, tất cả đều tự nhường đường cho hắn.
“Đứng lại!”
Vào lúc này, ở đằng sau vang lên một tiếng gọi.
Cửu Thiên dừng bước quay đầu nhìn, hắn nhìn thấy một thiếu niên chỉ khoảng 15-16 tuổi, trên người mặc áo mỏng, trợn mắt tức giận, tay trái cầm xẻng sắt, tay phải cầm dao
thái rau nhìn Cửu Thiên.
Hô hấp của hắn ta không ổn định, cơ thể đang run rẩy, nhưng hắn ta vẫn rất can đảm đứng ra.
Thiếu niên nhìn Cửu Thiên, lớn giọng nói: “Anh đã giết người mà muốn rời đi như vậy ư? Nơi này là Thiên Các!”
Thiếu niên rít gầm lên, sau đó cầm dao lao về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta, lập tức thiếu niên dừng tại chỗ, cả người giống như có dây thừng được ngưng tụ từ vô số lực lượng thiên địa trói lấy hắn ta, khiến hắn ta không thể cử động.
Thiếu niên tiếp tục hét to: “Cho dù anh giết tôi, cũng không thể đi như vậy. Giết người đền mạng, anh đã giết các chủ của Thiên Các!”
Trong mắt của thiếu niên có nước mắt chảy ra. Cửu Thiên nhìn hắn ta, ánh mắt có chúy mê ly, trong ngỡ ngàng, hắn dường như nhìn thấy bản thân của năm đó.
Không phải là thiếu niên này trông giống hắn, mà là sự kiên định trong mắt thiếu niên, ánh sáng tới chết không đổi, khiến trái tim của Cửu Thiên rung lên.
Cửu Thiên vốn đã chuẩn bị rời đi nhưng lại có vài phần hứng thú với thiếu niên.
“Cậu là người của Thiên Các ư?”
Thiếu niên đanh giọng nói: “Tôi là học đồ ngoại môn của Thiên Các, Vương Mãnh!”
Cửu Thiên nhìn hắn ta lại không khỏi mỉm cười, nói: “Cậu là học đồ ư? Chỉ là một học đồ? Ngay cả đệ tử chính thức cũng không phải?”
Vương Mãnh dường như bị nói trúng cái gì đó, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng sau đó hắn ta lại ngẩng đầu lớn giọng gào lên: “Tôi còn là đầu bếp của Thiên Các, thì sao? Tôi tự hào!”
Cửu Thiên cười vui vẻ hơn, nhìn sang xung quanh nói: “Thiên Các to lớn, vậy mà chỉ có một đầu bếp cuối cùng dám đứng ra cản tôi. Xem ra Thiên Các này của các người, không cần cũng được.
Cửu Thiên nói xong thì rút trọng kiếm Vô Phong của mình ra, vung tay chém một kiếm về phía tháp Tiếp Thiên.
Không có kiêm quang, chỉ có thiên địa dao động, ở trong mắt mọi người, chỉ thấy tháp Tiếp Thiên lập tức bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó ầm một tiếng, tháp Tiếp Thiên nổ tung.
Đá vụn bay ra, khi rơi xuống đất đã hóa thành bột.
Tất cả mọi thứ trong tháp đều bị hủy diệt bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cửu Thiên đanh giọng nói: “Người của Thiên Các nước Bắc Thần nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, Thiên Các không còn tồn tại nữa, các người có thể tìm con đường khác rồi. Tôi chỉ cho các người thời gian một ngày để rời khỏi Thiên Các, nếu không hậu quả tự chịu!”
Mặt mày của đám người Thiên Các lại thay đổi, nhưng không ai dám phản bác.
Với thực lực hiện nay của Cửu Thiên, lúc này cho dù giết cả Thiên Các, thậm chí cả nước Bắc Thần, e rằng cũng không ai có thể ngăn cản hắn.
Nhưng Cửu Thiên chỉ muốn diệt Thiên Các, nói từ phương diện nào đó, hắn đã rất nhân từ.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận kết quả này.
Vương Mãnh rít gào lên: “Thiên Các không thể vong, cũng sẽ không vong! Anh si tâm vọng tưởng! Ê! Các người đừng đi, các người làm gì thế, các người đều là người của Thiên Các!”
Cửu Thiên vừa dứt lời thì đã bắt đầu có người của Thiên Các lặng lẽ rời đi.
Ai cũng nhìn ra, sau khi Băng Thánh chết, Thiên Các đã chỉ còn cái vỏ. Cho dù không có kẻ địch đáng sợ như Cửu Thiên ở đây, ngày tháng sau này của Thiên Các cũng sẽ không được sống tốt.
Một môn phái không có chiến lực đỉnh phong, rất dễ bị môn phái khác thay thế. Một đất nước không có cao thủ có thể chống trận, địa vị của nó không biết sẽ tụt đi bao
nhiêu.
Không phải ai cũng như Vương Mãnh, trung thành với Thiên Các.
Nhìn thấy thực lực của Cửu Thiên, lúc này bọn họ vội vàng rời đi, bảo vệ tính mạng của mình mới là suy nghĩ đầu tiên.
Mấy trưởng lão của Thiên Các đang thở dài, bọn họ có người buồn bã chầm chậm rời đi, có người miệng phun máu không ngừng, cuối cùng tự kết liễu tại chỗ, cùng sống cùng chết với Thiên Các.
Còn có người muốn ra tay với Cửu Thiên nhưng giữa chừng thì cơ thể bị bốc lửa.
Đối phó kẻ địch, Cửu Thiên chưa từng nương tay.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là chuyện hắn biết từ rất lâu trước đây.
Chỉ là Vương Mãnh trước mặt, Cửu Thiên không biết có nên giết hay không.
Thực lực của người này thấp tới mức có thể bỏ qua luôn, chắc cũng chỉ vừa luyện ra canh kình. Nhưng hắn ta lại một lòng một dạ cho rằng mình là người của Thiên Các, hơn nữa trong mắt lộ ra hận ý đối với Cửu Thiên, thật sự nhìn một cái hiểu ngay.
Cửu Thiên bỗng mỉm cười, bỏ đi, giữ lại người này thì có sao?
Hắn không phải tam thánh, đối với người có uy hiếp mình thì buộc phải diệt từ trong trứng nước, vội vàng giết đi.
Tấm lòng của hắn bao la hơn tam thánh, Cửu Thiên đi tới trước mặt Vương Mãnh, khẽ nói: “Nhớ tên của tôi, tôi tên Cửu Thiên. Nếu cậu có một ngày có thể trở nên mạnh mẽ, có thể tới tìm tôi báo thù. Khi nào cũng được!”
Cửu Thiên vỗ mặt của Vương Mãnh, cuối cùng nói với những người khác: “Các người có thể đi rồi, có điều tôi có thể cho các người một kiến nghị, tất cả tới nước Đan Thánh đi. Báo tên của tôi, nước Đan Thánh sẽ thu nạp các người. Thay vì gây sự ở bên ngoài, không bằng tìm chút chuyện chính xác. Nhớ lấy, đây chỉ là kiến nghị của tôi”
Cửu Thiên cười nhưng không nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất