Một ngày sau, Thiên Các của nước Bắc Thần hoàn toàn giải tán. 

Trừ mấy lão già cố chấp, không chịu rời đi Thiên Các. 

Gần như 99% người của Thiên Các đều xuống núi hết. 

Đối với điều này, cả nước Bắc Thần đều giữ im lặng. 

Bách tính bình thường của nước Bắc Thần không biết nội tình, căn bản không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì. 

Mà đám quan lớn như hoàng thất nước Bắc Thần biết rõ chuyện thì càng không dám ý kiến ý cò. 

Băng Thánh trấn thủ nước Bắc Thần cũng chết rồi, ai dám đi tìm Cửu Thiên chứ? 

Lục cả nước Bắc Thần, sợ rằng cũng không tìm được cường giả cực hạn thứ hai giống Băng Thánh. 

Cho dù ngộ nhỡ có thể tìm được, vậy cường giả cực hạn này là đồ ngốc sao mà dùng mạng của mình đi đấu với Cửu Thiên? 

Đã tu luyện tới cường giả cực hạn, sợ rằng đều không ngốc như vậy. 

Hai ngày sau, cường giả của các nước khác xác nhận Cửu Thiên đã hoàn toàn rời đi thì cũng lũ lượt rời khỏi nước Bắc Thần. 

Chuyến đi này của bọn họ thật sự xui xẻo, rõ ràng là nhận được lời mời của Thiên Các mà tới, chuẩn bị đi theo Băng Thánh làm chuyện lớn. 

Kết quả cái gì cũng chưa bàn xong thì Băng Thánh đã bị Cửu Thiên đột nhiên chui ra giết chết. 

Sau đó cả Thiên Các sụp đổ, sợ rằng không có ngày quật khởi. 

Những người như bọn họ cũng hoàn toàn không biết làm gì. Sự xuất hiện của Cửu Thiên cũng cho bọn họ một nhắc nhở. 

Thiên hạ này không chỉ đơn giản như những gì bọn họ nhìn thấy, nếu tùy tiện đi khắp nơi gây sự, có thể sẽ mất đi tính mạng. 

Vậy nên đám người này hùng hổ tới, cun cút chạy đi. Vô cùng nghiêm tổn, thậm chí không nói một lời. 

Lần này có thể giữ được mạng, thật sự là không tệ rồi. 

Lời mà Cửu Thiên nói đó, không ít người đã nghe vào. 

Tuy Cửu Thiên nói rất bình thường, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng đây là một lời uy hiếp. 

Hơn nữa, Cửu Thiên thật sự có lý do đầy đủ để uy hiếp bọn họ. 

Bọn họ không dám chạy trốn, cũng không thể quay về. 

Gần như không hẹn mà cùng xuất phát tới nước Đan Thánh. 

Cái chờ đợi bọn họ ở trong nước Đan Thánh là gì, không ai biết. Nhưng trong lòng mọi người thật sự vẫn có chút tính toán. 

Thực lực mạnh như Cửu Thiên tới nước Bắc Thần, vậy mà chỉ giết một mình Băng Thánh. Ngay cả người của Thiên Các cũng chỉ giết người dám ra tay với hắn. 

Chứng minh con người của Cửu Thiên là có thù báo thù, có oán báo oán, đối với kẻ địch giết không tha. 

Nếu hắn đã nói thả bọn họ đi, chắc chắn sẽ không giết bọn họ đi. 

Nếu không thì không cần thêm một hành vi kêu bọn họ tới nước Đan Thánh. 

Vì vậy, mọi người cảm thấy chỉ cần tính mạng an toàn không có vấn đề thì có thể tới nước Đan Thánh một chuyến. 

Nửa tháng sau, tin tức Cửu Thiên càn quét nước Bắc Thần đã theo sự khuếch tán của những người này, khiến cả Đông Giới ai cũng biết. 

Có lúc, tốc độ khuếch tán tin tức thật sự nhanh hơn cả phi thuyền hư không. 

Dù sao thủ đoạn truyền tin trongai thiên hạ này vẫn có không ít. 

Ngay lập tức, tất cả các nước trong Đông Giới đều biết trong nước Võ Đỉnh có một tồn tại không thể trêu chọc, hắn tên là Cửu Thiên! 

Tuy hắn không phải cường giả cực hạn nhưng thực lực đã không phải cường giả cực hạn bình thường có thể chiến thắng. 

Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy, đang ở thời kỳ đỉnh phong của tu luyện. Với tình hình hiện nay của hắn thì thấy, sau này bước vào cực hạn chắc là chuyện chắc như đinh đóng 

cột. 

Người như này, ai dám trêu chọc chứ. Chỉ cần nghe ngóng một chút các sự tích của Cửu Thiên thì có thể biết, tốc độ tu luyện khủng bố và tính cách to gan bằng trời của Cửu Thiên. 

Gần như trong Đông Giới, tất cả cường giả đều cho rằng Cửu Thiên chỉ cần không chết, sợ rằng có thể trở thành tồn tại giống tam thánh. 

Lê tông chủ ở nước Đan Thánh, cũng lập tức nhận được tin tức. 

Khi nghe thấy Cửu Thiên đã càn quét nước Bắc Thần, hơn nữa còn khiến không ít cường giả của các nước tới chỗ ông ta, Lê tông chủ thật sự cười tới méo miệng. 

“Giỏi, giỏi, giỏi. Cửu Thiên làm việc thật đáng tin. Trước tiên giết gà dọa khỉ, rồi lấy ơn báo oán, thuận tiện kéo cường giả qua đây. Thủ đoạn này, phải nói là đỉnh. 

Lê tông chủ vỗ đùi nói liên tiếp ba chữ giỏi. 

Ở bên cạnh, Lê Nhân Long rót một ly trà cho Lê tông chủ, thuận tiện đưa một ly cho Đan Thánh quốc chủ. 

Đan Thánh quốc chủ ở bên cạnh thản nhiên nói: “Cửu Thiên là đang tạo thế gi cho mình nhỉ? Hiện nay, trong Đông Giới, danh tiếng của cậu ta cũng sắp đuổi kịp tôi rồi, quả nhiên là dã tâm không nhỏ!” 

Lê tông chủ lắc đầu nói: “Đan Thánh quốc chủ, ông vẫn không quá hiểu con người của Cửu Thiên. Theo tôi thấy, con người của Cửu Thiên làm việc sẽ không suy nghĩ nhiều như tôi và ông. Cậu ta luôn là cảm thấy đúng thì sẽ làm. Nghĩ sao làm thế. Trước khi gặp chuyện, lên kế hoạch một chút, sau đó mọi thứ tùy cơ ứng biến, tùy tâm mà làm. Cuộc chiến ở nước Bắc Thần này, tôi thấy 80% là người của nước Bắc Thần tự tìm đánh, bắt nạt lên đầu của Cửu Thiên, vậy nên Cửu Thiên mới chạy đi tiêu diệt nó. Sau đó 

phát hiện tiêu diệt nó còn có không ít chỗ tốt, dứt khoát thu luôn. 

Lê tông chủ khẽ mỉm cười nói rõ suy nghĩ của Cửu Thiên. 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: “Lê tông chủ, vậy ông cho rằng cậu ta không có dã tâm thống nhất Đông Giới sao?” 

Lê tông chủ nói: “Cái này, không dễ nói. Có thể có, cũng có thể cậu ta chưa từng nghĩ tới. Không biết ông có nhìn ra tên nhóc Cửu Thiên này, thật ra không có chí lớn lắm không? Cậu ta luôn có cái kiểu đi một bước tính một bước. 

Đan Thánh quốc chủ bật cười nói: “Người không có chí lớn như này. Lê tông chủ còn định toàn lực ủng hộ cậu ta sao? Lê tông chủ, ông không cảm thấy, thật ra tôi làm chủ nhân của Đông Giới này, sau đó dẫn dắt cả Đông Giới đánh một trận tử chiến với ma tu, không phải càng tốt hơn sao?” 

Lê tông chủ lắc đầu nói: “Đan Thánh quốc chủ. Không phải tôi chưa từng nghĩme như vậy. Chỉ là loại chuyện này, tôi và ông đều không được. Thân phận của hai chúng ta đã cố định, ông là chủ nhân của nước Đan Thánh, trong tay lại nắm Đan Tháp, đại diện cho hai phương thế lực mạnh mẽ. Mà tôi là tông chủ của Ngự Thú trai, hai chúng ta bất cứ ai muốn làm chủ nhân của Đông Giới này hiệu quả đều không tốt. Bởi vì những người khác sẽ kiêng kỵ, thân phận chủ nhân của Đông Giới này, chỉ có thể tồn tại tạm thời, ông hiểu ý của tôi chứ?” 

eyJpdiI6ImNidUNpbHdJXC9nQ0Z0b1VyZEcxRkx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlQTzN0Umt4YkNaUW4ydlJMbmQ4cHZhYitSeGN4MU50Vzd5R3UyMk5kZXBmRkVadkVLb2VHakV3MDVnUlRUcmRQZ0RxYXUrOUcxTXZkT0pnUThSSXRIaG93bUQ1eDJraE14VGdBWEFRU3RVRFJORWZWcFNQaXY0TTU1VCtKR0poNFc2WXJSQ2lPc0ZHNWNMY1JHVHhMdElIN1Zmd1B0bXpcLzBSNmp1OTZJWHNWU20yMktVeFhUcmM4cWFkV0tyY3FwYlhzbEE4UUM3RExpbjBWWGcyYUljMUNOT1hVOEJmWWd0dGpuejBcL0xtR1l1XC93cjlCOU1XZmxZbWtDbXBMTHdYNVNyZkNzZ204WVlCNnM3MlcwQldhdlpJakFTcUJoTXFBOVBSZTUwcXVicUlTd0tYT1RRSnQ5WkRCQmxucFdjNGZHQzdcLzlKZnRlaFhVcWtRYVIzV2dyZlhnVkdoNHVhb0tKTU1WTVdtcGE3cnN4YmlFTVIxVDNLVXNkblZcL2pvd0pZa3FvazNCeUNjTGprSnYzSXhwSUpGTDdocGVEbFwvbzhocUY2S3FYZlwvdERlNDRaK1FZZElOS1FCdkdyN3NnSWJUSGExcHBnR3dJY1JwbGRoYVVBNVEzSG5JaVwvbjVHbHVLOEZTbGsySTB3TE8zeUpqUTFkWXl1d29LaHBtaE5LTWRYNkJaTjhxb0JFNlFDalQ5eVZNWjVwU2RzODlFWlpMMUhJMEZpWWgzYWI0ZDdsOE4xbHZsZ0puaUoxMUJXcFBuV2J4bDA0XC9WR2JIQU4rXC9OK2llT1gxWlhFMGZVaVlPYnQ4aGJpNnFhc2VleHY3MEFmSkZtUWZHQWkyaWFIeXNFZWtCYUptM0I2NXh3T1ZId05JS3RhVEVHY0RDdXhjYjdRS1J5S2czell1ZEhXNDhCeEVnZU9pZExrT0VqZVhQdkgrSHcyT1wvQXpneWZSMmhqc2Z5TTZNczM2bXhrQTgwTFFVYTdFcUFCeWlZQ3RCWmFzcW5oZnZrdFdTeWJlcEtmNzJWRUgzQ0NLRlp3TVZxSmJZZ29xbDRhdzgzaERQdHl3MlRRZDRFdjRDaUhWMjJ1dENCNHdMKzVHakp1TUw3QjZiaTJpaG5RdlI1NDlFdE5zRlNIRGhGOThnelBnV0dHSDRlZ0hLbEFCUzA2OENOOXlvYWRiNUhUd0tIUU1OdkZTVmx6Q2pNRFVwV1N5QXZ3TGxKb3IwYnZcL0VlVU13VTB6a0l3VnVSV1Jtc1QweFAzT1JxZ254a2U2MFdRWklEQmRjS1Z2NXdxRWo3XC9qbWxqNURjYVwvRkV2Y0g0ZjBKTzE5OFhNWlBzN2lXRk9NTFozdjBcL01sUG9Ob0FnM1NYdzFSN0N0c3JQaklUZU5pRWZLVFAyYUJzXC83XC9NSXp0ZmJjSVpDUXZVNFpETlJQMzJWVkljQ0syVVBMOW9GRDJyRkwyT3ZBbVVOY2dkXC9aQVY4Rk9cLytpTHpjVThiZEt0YUVQQ1pLdWVKWUs2SmF6Zzk3K1pwSENhSkQ1aXZPVEVadmxCcEVpdTRUZVZ5YUorXC9pOW1hRjA0WVFwU2NmQWFGTGorUnRKaHY3Vys3QjBqK1VkQWNyaGh1MldETXRpaW11VHdYTmJSMEhFTitwa1A2Qk5WRGxBdno4QTZicEhGV0hZTm8yWmhPZk4wOGZjdzljMzc2MVdhejF2dExxT2lVdXphZFJGak1jT3NaQ1FvNFdzbmhpNjB2TndwdXUxc29kSzdqVkRuWU0wSFI4aUpMeTRCaXFyejVWNm1TUDRTQUlqNUJxZ1hkbUZacUU4c2swRUNOUT09IiwibWFjIjoiYzkxYTkwMmViY2M0M2NhZDVkNjdjZDYxZGFlMTZkYmIzYzg1YmYyYzU3MzZkZGMzZTdiMmYxNjZiMTBmOWFhYyJ9
eyJpdiI6IjVTMk5sWFQ3UUdrT2t0eHViTGlGb2c9PSIsInZhbHVlIjoiSFBpZG81Vk5ONUp3K1NqbStwSUNkSFdPb05NdmNld1RwMGc5ZUlTVERtTHpsYmc4VnhSMkFXU1wveUNnUERpQ2JKM1I2RWJuVlVQNDExZ1lNenI1dlB4U1pQbEtcL3FTeExBelJnM1RPZmJFTndEMGpvYWp5ekJJbTB3dnNHbmFmTDZETXVGc1hEcFZmUWc2aXpwMENhZ3BPWlllS1BXYzlsbU9DdkY4ZVJPMm5HQW5nbmJNeEhqemd1SHgyZlAwRkhCZE9KVW5KMW9nU0lQUURCa2VhY01GSEtia0g5QXYrZkhiWjJZNWM5d29ldldHMytlWDNzdzRxRlNJYmI0UnpjY1UxWG1vWWd1dTg5cW9TRmZqTFBxRDQwVFJtbkpCMmJscDNuSzdsK2xPUjc3STZzdnVNVHA0RDhSblZUV3VwaTc0dFBTN3FvR2RzZmNsTXpYTmZOYnEydVRhUElnb0gxUEU0R2NURjBXdjlVWk9XQ1wvSUhCd1N6Tnl1MTVtVlMwWUViV3lsU2dlVWFMc2w2aUxOMFdzY1ZwZkc1ZkZlNFdIb2Ywa3FyZ284bVwvcTFoSXduR3NmaU90eFwvSmpXdUNHeHlRZ2Y2aUNGTGc1eDVXZWk2cWtUQjRtY1FRaWVJUXhVVDF2a3hPQmNNYzExN1lqM3N2RDluMVBYaUhTQ0dJWW1JNGI5MnpiK2RoSGZuR3pZYUhcL09YNnNKdkNEdVFzcFNWdmhZRGpaanNnQ0FwaG96RXVRMXMrZzZZNFpMR0RYR1ZnSkErRVduRGNcL0orNW9rUlwvT3hMY3VLb2FPV0F6UG5ibjg5OW1DRzFVeWZUYW95RXNhWXZ4c1VZUk40ZUFwOHNKMWJjakZ0ek5UOTk3UDN6T3NMeFNaTnhucCtcL0pLYjl3S1lzanYwRzVwcHhFZjlGV2VaT3E2aENLc0YzWHZ0VVdlY2lYZUJcL0pLdnp0anBoK3h5SWZ5NUlcLzB5bUdyWUJoTGtzNXpsTGJsZmtIcjY5Z1ZqT2FuRG5ZQXZVT01hcmlNYTg5MVBxdFA3QnRib1phUnp6anNoOXZuVDB6YmhxZ2cyTFp4VGdxbnQ4SVFoSDA5XC9KQyt2SGdHazFqalwvQlY2RGVIa1FyMFpvRnNQSnJDNUxyZXNSRmRNSjd4dHpsTEFaMklBc2JHdVFiejV0WGdkUGtBVHE2SlJmd2JuVDI3c1F5WVNpRmhQYkF3MVwvcjVHdDhrekhveEw3dmVLQWdlMm5md0tnV1RoWUV5WkZpdWJ2R0pOY2QzS3FYOFU5U2hRZWhLSnJHcGQxend3b3VreVZKcnZKY1JXK3hPdzAyNFJcL1FwcmZ1SFVLOW96OGhzUzhKVDFzY0pIZEtHRXFVTUpkcEpsc2NHYVlwY3kxYkZza0VkT3VveTduTDhEK1JQcnQxNit5RUhKWDdMaHc4RkluOVFGMWNMN2FtK3FYeTIwdkg4ak41RFMxa3hncVQ0Qzc1NWxsRkR1VU11d1VKQkt0YTF6cUpGZ3phVVc5dkVTUlV4ZVlaYVkrdENtNDJBZk9zNTU4S2lxU1VtU1RqVGk3YVViKzk0QmxXcDN1Z0JLaGRHVWJhSEJVRGZsdFROOGxLTFlEVVlWSGxtVVdSNG5kN0MwYUN5bjFadVp5WkcyQlBwblRNQmdsaFltME1QemI3UDBDMWJ3eWlueGdqV3I3RkNDWlRcL2NzaU15dHUzQklLNE5NWWRQRkNiTWtJcjB6OTNGSW1oSjRTTjBXWVFpWEdiWW1sZUdIOGFLclIwWWVrdUJLbzNMRXFrUyIsIm1hYyI6IjY5YzM5OGY0MTZkNTU0NmE5ODczMTE3NDI1NmE4MzE4ZTBkNTgyZGQ0M2ZhMjc4ODgxY2I3NjgyMTg0MThlNDUifQ==

Đan Thánh quốc chủ trầm mặc rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.

Ads
';
Advertisement
x