Vô số ánh mắt tò mò đều hướng về phía Cửu Thiên, tương tự, Cửu Thiên cũng thích thú nhìn bọn họ.
Nhìn từ bên ngoài, nơi gọi là chỗ tránh nạn này, chỉ là một thành trì nho nhỏ. Nhưng sau khi đi vào, Cửu Thiên phải nói bên trong thật sự có càn khôn.
Trong nháy mắt, quầng sáng hoàn toàn biến mất, chỉ có thiên địa giống nước Võ Đỉnh. Thiên địa chi lực dồi dào, đạo chi lực tuôn trào. Mặt trời và mặt trăng treo cao, những bầu trời đầy sao, và tất cả chúng đều treo trên bầu trời.
Nhìn xa xa, xuyên qua ngàn bóng người, Cửu Thiên vẫn có thể nhìn thấy sức mạnh hùng vĩ của thiên địa trôi theo gió, hắn cũng không biết trôi đi đâu.
Cửu Thiên thấy, chỗ lánh nạn này ít nhất phải to bằng châu Đông Hoa.
Có lẽ nó lớn bằng cả nước Võ Đỉnh. Bởi vì rõ ràng nơi này được đã biến đổi theo cách của không gian.
Người đã cải tạo chỗ tránh nạn này đúng là, thật là cao thủ trong cao thủ. Nếu cải tạo lại tiểu thế giới của mình, có khi hắn cũng có thể có một thế giới, nhất diệp nhất càn khôn.
Cửu Thiên không thể đánh giá chính xác kích thước của nơi lánh nạn này, nhưng những gì hắn có thể thấy là thực sự có khá nhiều người ở đây.
Cất bước, Cửu Thiên đi về phía trước, giọng nói của Đông mập cuối cùng cũng vang lên bên tai.
“Tất cả đều tùy thuộc vào khả năng của cậu, Cửu Thiên. Tùy thuộc vào cậu làm đến đâu, chúng tôi chỉ có thể giúp cậu khi ván đã đóng thuyền. Cậu tự xử lý đi!”
Nói xong, Cửu Thiên không còn tìm được bóng dáng của Đông mập và Phong Tuấn Kiệt nữa.
Hai người hoàn toàn biến mất trong đám người.
Bên trong Hỗn Độn, rõ ràng Cửu Thiên cảm giác được canh khí của mình đã bị áp chế nặng nề.
Ngay cả việc thả canh khí ra bên ngoài hắn cũng thấy khó mà làm được. Nếu muốn đuổi kịp Đông mập, người đã thích nghi với hỗn độn trong nhiều năm, rõ ràng là không thể nào.
Cửu Thiên lập tước từ bỏ ý định theo kịp đám người Đông mập, nếu đã đến thì cứ đi một bước xem một bước đi.
Đám đông hai bên bàn tán xôn xao, bọn họ đều chỉ trỏ Cửu Thiên.
Có thể xem ra, tu vi của những người này là rất tốt.
Cửu Thiên nhìn lướt qua, thậm chí hắn không tìm được ai có tu vi thấp hơn Nguyên Canh cảnh.
Hơn nữa hắn cảm thấy thần hồn của họ đều dày đặc, trong người ẩn chứa khí Hỗn Độn
Không thể không nói, tu luyện trong Hỗn Độn quả thực tốt hơn nhiều so với bên ngoài.
Khó trách trong truyền thuyết những người tung hoành khắp thiên hạ đều bước ra từ Hỗn Độn.
Không có gì ngạc nhiên khi vô số người muốn tiến vào Hỗn Độn, nếu bỏ qua các nguy hiểm trong Hỗn Độn, đây thực sự là nơi tốt nhất để tu luyện.
Nụ cười trên mặt Cửu Thiên càng lúc càng rõ, dường như hắn thật sự đã đến đúng nơi.
Đến cảnh giới này rồi, muốn tìm được một nơi nào có thể gây sức ép được cho hắn thực sự không dễ dàng.
Cửu Thiên cảm thấy mình có thể ở đây, nâng cao thực lực thêm một chút..
“Xin hỏi, tôi muốn gặp đại trưởng lão thì phải đến đâu?”
Cửu Thiên đi đến ngã tư, tùy tiện hỏi một cô gái nhỏ trông khá tốt bụng ở bên đường.
Cô gái nhỏ lập tức lè lưỡi với Cửu Thiên, nói với vẻ khinh thường: “Hừ, đồ đần đến từ Cửu Tiêu nhất mạch, không biết đường, còn muốn gặp đại trưởng lão, đừng hòng tôi nói cho anh!”
Cửu Thiên há miệng, hắn thật sự không ngờ phản ứng của tiểu cô nương lại như vậy.
Có vẻ như những người Thần Hoàng nhất mạch không chào đón hắn lắm.
Cửu Thiên không nhớ nổi lúc anh bị ghét bỏ như vậy là năm nào rồi.
Cửu Thiên cười khẽ, đành phải tiếp tục bước đi, hỏi người khác.
Hắn hỏi mười mấy người cũng như vậy.
Không ai sẵn sàng chỉ đường cho Cửu Thiên, nửa số người nhìn mặt Cửu Thiên như đang nhìn kẻ thù. Một nửa số người muốn chỉ đường cho Cửu Thiên, nhưng họ sợ điều gì đó, nói rằng họ không biết, rồi ngay lập tức bỏ đi.
Cửu Thiên sờ mũi, không sao, hắn tự tìm được.
Dù sao lúc hắn mới vào, cũng có người nói ra thân phận của hắn. Vậy nên, cho dù hắn không tìm kiếm, bên kia cũng sẽ cử người đi tìm hắn.
Nghĩ đến đây, Cửu Thiên quyết định tìm một chỗ nghỉ tạm.
Vừa nãy, Cửu Thiên nhìn thoáng qua một quán trà bên đường. Nên nhanh chóng đến đó.
Cửu Thiên ném ra một viên đan dược, nói to: “Một ly trà ngon.
Hắn không biết ở chỗ tránh nạn này dùng gì để thanh toán, nhưng chắc chắn ai cũng muốn mấy thứ như đan dược.
Cửu Thiên giàu có, hắn không quan tâm lãng phí như thế nào, mà chỉ ném xuống. Sau khi nói xong, hắn định ngồi xuống luôn.
Nhưng đúng lúc này, một cái chân chắn ngang chiếc ghế Cửu Thiên định ngồi.
Một người đại hán lộ ngực, ngồi uống trà bên cạnh, lớn tiếng nói: “Thằng nhãi của Cửu Tiêu nhất mạch à? Đây không phải là nơi cậu được ngồi, nếu muốn uống trà, thì ngồi trong góc tường đi”
Ngay lập tức, nhiều người xung quanh bật cười.
Các cô gái và phụ nữ ở bên đường đều lần lượt dừng lại, trông giống họ như đang xem một vở kịch.
Cửu Thiên cũng mỉm cười, quả nhiên, nơi nào có người, ở đó có tranh đấu. Ngay cả là Thần Hoàng nhất mạch đã bị cô lập với thế giới trong nhiều năm, cũng như vậy. Cửu Thiên thờ ơ nói: “Nếu tôi muốn ngồi ở đây thì sao?”
Đại hán một cắm trường đao lên bàn, chỉ vào vết máu trên cây đao: “Thấy không, đây là máu mà tôi vừa dính vào khi cắt hỗn độn kim tì, cậu nghĩ da cậu dày hơn da của hỗn độn kim tì sao?”
Đại hán khoe khoang sức mạnh của mình. Hắn ta nghĩ rằng sau khi nói điều này, Cửu Thiên sẽ biết khó mà lui.
Nhưng không ngờ, sau khi nghe xong lời hắn nói, nụ cười trên mặt Cửu Thiên chẳng những không tắt mà còn trở nên xán lạn hơn. Cửu Thiên không biết hỗn độn kim tì là cái gì, nhưng hắn biết đại hán này chỉ có thực lực Địa Canh đỉnh phong.
Đổi lại ở ngoài Hỗn Độn, những người có thực lực này, nghe được tên Cửu Thiên, chỉ sợ đều bị dọa đến không đi nổi.
Cửu Thiên hoàn toàn không thèm để ý, ngồi thẳng xuống chân hắn.
Một tiếng động giòn vang lên, sắc mặt đại hán lập tức trắng bệch.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy, Cửu Thiên đè chân đại hán thành tờ giấy. Khi thấy máu sắp chảy, Cửu Thiên vung tay, đại hán lập tức bay đi ra ngoài, đập mạnh vào bức tường cách đó mười trượng.
Cửu Thiên thong thả ung dung ngồi xong, nói với ông chủ quán trà: “Còn chưa rót trà sao?”
Ông chủ quán trà vốn định ở bên cạnh tiếp tục xem kịch vui, không ngờ ngay sau đó, đại hán định sỉ nhục Cửu Thiên lại bị hất bay.
Đại hán chính là cường giả nổi tiếng trong Thần Hoàng nhất mạch của họ, được gọi là Cung Thần Đoạn Hải đao.
Sao trước mặt thằng nhãi này, hắn ta lại yếu ớt như một tờ giấy vậy? Ông chủ quán trà run rẩy mang trà cho Cửu Thiên, rồi vội vàng trốn đến một bên.
Ngay lập tức, trên đường cũng vang lên những tiếng cảm thán.
Cửu Thiên thờ ơ nhìn họ, nhấp một ngụm trà: “Muốn ra tay thì ra tay đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Điều đó sẽ chỉ khiến các người trông yếu ớt mà thôi. Các người lên hết đi, nhớ dốc hết sức đấy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất