Ngẩng đầu nhìn tia sáng này, Cửu Thiên gật đầu nói: "Chùm sáng ba màu ngũ hành, có thể thông qua thiên địa chi lực truyền tin tức ra bên ngoài, trong nháy mắt có thể đi xa ngàn dặm, là thứ tốt. Thần Hoàng nhất mạch các người cũng có luyện khí sĩ lợi hại như vậy!"
Thủ lĩnh vệ binh hơi sửng sốt một chút, sau đó nuốt ngụm máu tươi trong miệng, nói: "Anh xem hiểu sao? Anh cũng là luyện khí sĩ?"
Cửu Thiên gật đầu nói: "Cũng tính là một nửa đi. Với tốc độ truyền bá của tin tức này, chắc hẳn cao thủ Thần Hoàng nhất mạch của các người sắp đến rồi. Nói cho tôi biết, người đến có thể là ai, tu vi như thế nào?"
Thủ lĩnh vệ binh hừ lạnh một tiếng nói: "Người đến nhất định là Cổ An võ tôn, một trong mười đại lãnh sự. Tiểu tử của Cửu Tiêu nhất mạch, anh nhất định sẽ gặp phiền phức lớn, đi đến Thần Hoàng nhất mạch, còn dám hành động kiêu ngạo như vậy. Anh cho rằng mình là tông chủ của Cửu Tiêu môn sao?"
Cửu Thiên cười nói: "Anh nói không sai. Võ tôn à, ôi, có chút yếu đó. Hy vọng lúc bắt đầu chiến đấu thì hắn ta cũng sẽ không làm tôi thất vọng quá nhiều."
Thủ lĩnh vệ binh nhất thời không hiểu lời nói của Cửu Thiên.
Nói đúng là có ý gì? Hắn ta chỉ thuận miệng nói bừa, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là tông chủ của Cửu Tiêu môn sao?
Thủ lĩnh vệ binh đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết, tông chủ của Cửu Tiêu môn vẫn luôn do Cửu Tiêu nhất mạch kế vị. Chẳng qua Cửu Tiêu nhất mạch đã hoàn toàn tàn lụi, cũng không biết còn sót lại ai hay không.
Mà tiểu tử này chính là người của Cửu Tiêu nhất mạch.
Chẳng lẽ hắn thật sự là...
Thủ lĩnh vệ binh há to miệng, không nói nên lời.
Cho nên hắn ta căn bản không có thời gian suy nghĩ đến lời nói “Cổ An võ tôn có chút yếu” của Cửu Thiên, mấy câu này nghe xong chỉ khiến người ta cảm thấy người nói chắc
vô cùng kiêu ngạo.
Cửu Thiên tiếp tục ngồi ở chỗ này chờ đợi, nhưng hai bên đường phố đã gần như vắng bóng người đi đường.
Đám người vừa định chế giễu Cửu Thiên, đệ tử của Cửu Tiêu nhất mạch, giờ phút này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trẻ tuổi như thế, thật rất cường đại.
Tu vi ít nhất phải là võ tôn trở lên! Nếu không thì không có khả năng mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả trong Thần Hoàng nhất mạch của bọn họ cũng chỉ có một số ít người lợi hại đến thế thôi.
Bất kể bọn họ có cái nhìn như thế nào đối với Cửu Tiêu nhất mạch, nhưng ít nhất sức mạnh của Cửu Thiên đã thuyết phục được không ít người.
Một cường giả, cho dù đi đến đâu cũng sẽ nhận được sự tôn kính của mọi người.
Những thứ như thân phận này đó chỉ là vấn đề thứ yếu mà thôi.
Một luồng sáng đột nhiên từ trên trời bắn ra, Cổ An võ tôn không để Cửu Thiên chờ lâu, rất nhanh đã xuất hiện trên bầu trời.
Một bộ võ bào đen trắng có in long văn hổ ấn, trên ngực còn khắc hai chữ “Cổ An”, như thể những người khác không nhớ rõ tên của hắn ta.
Sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể có vẻ gầy yếu. Nhưng một thân tu vi quả thực rất vô song, âm dương kình trên người tương đối nồng đậm.
Đi theo sau Cổ An còn có một số cường giả. Mỗi một người đều có tu vi ít nhất ngang với Thiên Canh, hình như đều là thị vệ của Cổ An.
"Thế nào, đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột sử dụng Quang Thúc Tinh như vậy. Chẳng lẽ là hỗn độn thú liên hợp lại cùng xông vào bên trong thành sao?"
Sắc mặt Cổ An có chút khó coi, khuyu quần áo còn chưa cài xong, nhìn như thể có người đang quấy rầy chuyện tốt nào đó.
Cổ An nhanh chóng bước đến trước mặt thủ lĩnh đội vệ binh, trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh vệ binh này.
Thủ lĩnh vệ binh chỉ vào Cửu Thiên nói: "Võ tôn đại nhân, chính là hắn, một tiểu tử tự xưng là Cửu Tiêu nhất mạch đang gây rối trong thành. Không chỉ đả thương người khác mà còn muốn đánh ngã tất cả đám vệ binh chúng ta."
"Cửu Tiêu nhất mạch!"
Vẻ mặt Cổ An hơi dâng lên mấy phần khác thường, lông mày nhướng lên, một đôi mắt tam giác nheo lại.
Hắn ta quan sát Cửu Thiên từ trên xuống dưới, ước chừng nhìn khoảng thập tức thì Cổ An nói: "Anh thật sự là người của Cửu Tiêu nhất mạch?"
Cửu Thiên cười nói: "Chắc chắn là thật"
Cổ An đột nhiên bật cười thành tiếng nói: "Người của Cửu Tiêu nhất mạch đến nơi này làm gì? Không biết Thần Hoàng nhất mạch chúng ta đã hoàn toàn tách biệt với Cửu Tiêu nhất mạch của các người rồi sao? Anh đến tìm người thân hay đến gây sự vậy!"
Nói xong, Cổ An nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Nhìn giống như anh thật sự đến gây sự thì đúng hơn"
Cửu Thiên nói: "Nếu tôi muốn gây sự thì những người này sẽ không sống nổi. Anh tên là Cổ An phải không? Thế nào, định đến bắt tôi hay muốn so mấy chiêu với tôi đây? Thần Hoàng nhất mạch các người giống như có chút thành kiến với Cửu Tiêu nhất mạch, từ lúc tiến vào nơi này, mỗi người đều muốn đánh một trận với tôi!"
Cổ An vỗ tay cười nói: "Đương nhiên rồi. Ai bảo Cửu Tiêu nhất mạch các người lại bất tài vô dụng như vậy. Không chỉ làm hại Cửu Tiêu môn tan rã mà còn thích chiếm lấy vị trí tông chủ không chịu nhường lại. Hãy nhìn Thần Hoàng nhất mạch của chúng ta ngày hôm nay đi, đây mới chính là Cửu Tiêu môn chính thống. Nếu như anh biết tông chủ Cửu Tiêu môn đương nhiệm thì hãy giúp tôi chuyển lời đến hắn, mau chóng nhường lại vị trí tông chủ đi. Bằng không chờ chúng ta thoát khỏi Hỗn Độn, đi tìm được hắn thì đừng trách người của Thần Hoàng nhất mạch chúng ta không niệm tình xưa"
Nụ cười trên mặt của Cửu Thiên hơi thu liễm, trong mắt có thêm chút lạnh lùng.
Nghe xong lời này, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao người của Thần Hoàng nhất mạch lại có thái độ thù địch như vậy khi nghe được bốn chữ “Cửu Tiêu nhất mạch”. Cửu Thiên gật đầu nói: "Tôi sẽ giúp anh chuyển lời. Nhưng chỉ sợ các người cũng không thể tiếp nhận được vị trí tông chủ trong tay hắn"
Cổ An nhẹ giọng nói: "Sao anh biết chúng tôi không làm được?"
Nói xong, Cổ An lại khẽ cười mấy tiếng, vỗ tay một cái, Cổ An làm một động tác “xin mời” với Cửu Thiên và nói: "Vị đồng môn của Cửu Tiêu nhất mạch này, đi thôi. Tôi dẫn anh đến núi Thần Hoàng, gặp mặt các vị trưởng lão. Nếu là cố nhân từ phương xa tới thì hãy để chúng tôi tiếp đãi anh thật tốt. Tránh cho anh nghĩ rằng người của Thần Hoàng nhất mạch không hiểu quy củ!"
Cửu Thiên cười nhạt nói: "Ồ? Còn có những quy tắc cho chuyện này à? Tôi còn tưởng rằng cái gọi là quy tắc chính là chúng ta vừa gặp mặt đã đấu một trận chứ!"
Trong mắt Cổ An có ánh sáng lóe lên, nói: "Yên tâm, sẽ có cơ hội. Vị đồng môn này, anh tên gì? Trước hết có thể báo danh tính của anh cho tôi biết được không?"
Cửu Thiên lãnh đạm nói: "Hai chữ, Cửu Thiên.
Cổ An cau mày nói: "Cái tên bình thường như vậy, chỉ sợ tôi sẽ không nhớ được. Nếu như tôi nửa đường lại quên mất thì mong Cửu huynh đừng trách tôi"
Cửu Thiên nghe được trong lời nói của Cổ An có chút chế nhạo, nhưng hắn chỉ khẽ cười nói: "Yên tâm, anh sẽ nhớ rõ cái tên này. Hơn nữa, sau này anh có muốn quên tên của tôi thì cũng khó có thể quên được!"
Nói xong, Cửu Thiên đứng dậy đi về phía trước, theo sau là Cổ An đang bay lên.
Cổ An mỉm cười liếc nhìn Cửu Thiên mấy lần, sau đó vung tay lên, một thanh trường kiếm đột nhiên biến lớn, mọi người đều phi thân đứng lên trên đó.
Trên trường kiếm còn có chỗ ngồi, không nhận ra đây là một là vật thể bay.
Cổ An hướng về phía Cửu Thiên nói: "Cửu huynh, xin mời, xin mời ngồi!"
Cửu Thiên mỉm cười một tiếng, không trả lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất