Phân đường thứ 47? Công lao lớn? Cực Hạn Võ Tôn?
Nghe thấy những từ khóa này, sắc mặt của Cửu Thiên bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì những cái này đều không nên là lời mà đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch có thể nói ra.
Cửu Thiên lập tức khuếch đại một vòng phạm vi trò xét của lực lượng thần hồn. Lúc này phạm vi hắn có thể dò xét đã hơn trăm dặm.
Cũng chỉ có sự tồn tại từng luyện Hồn Đạo, hơn nữa lực lượng thần hồn hãi người như hắn có thể nghe trộm người ở bên ngoài trăm dặm, đang nói cái gì.
Cho dù đổi lại người khác, cho dù là cường giả cực hạn, cũng chưa chắc có thể có thính lực tốt như Cửu Thiên.
Ai kêu hắn là người khí – võ song tu, chỉ cần là pháp quyết luyện khí sĩ nên hiểu, Cửu Thiên thật sự về cơ bản không sót cái gì.
Dựa vào thủ đoạn mà người khác không ngờ tới, lúc này Cửu Thiên nghe thấy những tiếng nói chuyện kỳ lạ, cái nghĩ tới đầu tiên trong đầu chính là hai chữ ma tu.
Không sai, chỉ có ma tu mới sống phân đường số bao nhiêu, cũng mới nói cảm thấy Cửu Thiên hắn là một công lao to lớn.
Cũng mới gọi chính xác danh hiệu Cực Hạn Võ Tôn này.
Nói như vậy, cho dù ở trong nơi tránh nạn, trong Thần Hoàng nhất mạch, vậy mà cũng có người của ma tu.
Cửu Thiên không biết chín đại trưởng lão có biết những người này không, nếu không biết còn tốt. Nếu biết lại để mặc không quản, vậy chỉ có thể nói Thần Hoàng nhất mạch cũng giống như nước Kình Thiên lúc đầu, tràn ngập nguy hiểm. Ma tu có phải sớm đã ra tay với Thần Hoàng nhất mạch không.
Thần Hoàng nhất mạch của hiện nay thật sự bình yên như vẻ ngoài sao?
Tất cả chuyện này, Cửu Thiên đều không quá rõ, hắn vẫn cần tìm hiểu nhiều hơn.
Vậy nên Cửu Thiên định án binh bất động, xem mấy ma tu này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đợi rất lâu, những ma tu này đợi tới khi đêm khuya gió lớn, trăng bị mây đen che phủ, lúc này mới từ từ lại gần Cửu Thiên trong trăm trượng.
Khoảng cách này Cửu Thiên cảm thấy chỉ cần đạo vực của mình phóng thích ra thì có thể bao trùm đám người này.
Quyền sinh sát nằm trong một ý nghĩ của hắn.
Gần tới, người tới càng tới gần hơn.
Tuy là đêm khuya, nhưng những người này ở trong mắt Cửu Thiên lại sáng như đuốc.
Đêm tối không thể giúp bọn họ che đậy bao nhiêu cả.
“Đi chậm, mọi người chuẩn bị. Chúng ta chỉ có một cơ hội này, làm theo quy tắc cũ, một kích không trúng thì trốn xa nghìn dặm, nếu không giết được, lập tức rời đi, tuyệt đối đừng có bất kỳ do dự nào. Tên Cửu Thiên này tuy tu vi cảnh giới nhìn trông chỉ có tu vi khoảng Võ Tôn cảnh, nhưng sức chiến đấu thật sự của hắn lại có thể tương đương với cường giả cực hạn. Tất cả các người tuyệt đối không được sơ ý! Bất cứ sự khinh địch này có khả năng khiến các người lập tức chết ở trong tay hắn.
Cao thủ cầm đầu thông qua truyền âm cảnh cáo tất cả mọi người ở xung quanh.
Cửu Thiên thông qua thần hồn của mình mà quét qua, tổng cộng mười người. Mỗi người đều mặc quần áo của Thần Hoàng nhất mạch, tu vi cũng không tệ, chỉ là trong tay đều cầm lấy đoản đao.
Mà người cầm đầu đó thì trên tay cầm một đoản kiếm.
Kiếm tốt chứ không phải kiếm thường, chỉ là cầm trong tay dường như khiến lực lượng thiên địa ở xung quanh bắt đầu quấy động một cách quỷ dị.
Mà cầm kiếm này trong tay, bọn họ dường như được thêm tự tin không ít. Cửu Thiên bỗng cảm nhận được những tia sát khí khó thể phát giác nhìn chằm chằm hắn.
Quả nhiên người tới là sát thủ tinh anh của phân đường 47 thuộc ma tu. Nếu Cửu Thiên không nhớ sai, phân đường 47 cũng thuộc Ma Sát Đường nổi tiếng trong ma tu. Mà phân đường 47 lại được gọi là Sát Thủ Đường”
Người cầm đầu đó đã trốn ở trên một cái cây cao, với vị trí của hắn ta, chỉ cần nhảy xuống từ trên cành cây thì có thể thi triển một kích trí mạng đối với Cửu Thiên.
“Các vị chú ý, tu vi của Cửu Thiên cao siêu, tất cả mọi người nếu ai để xảy ra sai sót. Sau khi quay về thì xử lý theo quy định của phân đường,
Khựng lại một chút, người cầm đầu đó nói tiếp: “Nghe nói Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên thiên tư đáng sợ, tu vi kinh người. Là người xếp trên cùng trong danh sách phải chết của Đạo Tâm Ma Tông chúng ta. Bây giờ là cơ hội tốt nhất của chúng ta, Cửu Thiên vừa hoàn thành ải thứ nhất trong Đăng Thiên Cửu Nạn. Tuy nhìn trông Cửu Thiên bị thương gì
nhưng tôi dám chắc chắn, sự tiêu hao của Cửu Thiên nhất định không ít. Vậy nên các vị, cơ hội chỉ một lần này, nghe khẩu lệnh của tôi, một hai ba, ra tay.
Sau một tiếng hét cuối cùng của người cầm đầu đó, mười sát thủ cùng lúc giết về phía Cửu Thiên.
Canh khí trên người bọn họ cũng được, nguyên khí cũng được, vậy mà vào khoảnh khắc xuyên ra thì nối thành một trận phải giết phối hợp như này, nếu là người bình thường, cho dù tới một trăm lần cũng chưa chắc làm hoàn mỹ như vậy.
Nhưng mười người bọn họ lại thành công một lần, động tác dứt khoát, vô cùng tiêu sái. Như này cần luyện bao lâu, mười người mới có sự hiểu ý ngầm như này.
Khoảnh khắc sát chiêu xuất hiện, Cửu Thiên bỗng mở hai mắt ra.
Đoạt Hồn Diệt Phách!
Vào lúc Cửu Thiên mở mắt, mấy sát thủ lao về phía trước hắn trực tiếp đứng ngây tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết, cho dù là đối phó ma tu cũng vẫn hữu dụng.
Người còn lại, nhất là người cầm đầu tay cầm đảo kiếm đó, đánh thẳng về phía mi tâm của Cửu Thiên.
Cửu Thiên không thèm nhìn, vung tay cho một chưởng.
Chấp Chưởng Thiên Hạ!
Người tới lao tới một nửa thì bị lực lượng của Cửu Thiên tác động, cũng đứng bất động tại chỗ.
Mười người lao tới trước mặt Cửu Thiên, nhưng không ai có thể chạm vào vạt áo Cửu Thiên.
Tất cả đều dừng lại khi cách Cửu Thiên ít nhất khoảng mấy thước, Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, lẩm bẩm cười nói: “Ma tu, các người thật sự là âm hồn bất tán!”
Mười ma tu đều căng thẳng không nói ra lời, lúc này bọn họ mới phát hiện, bị Cửu Thiên chơi xỏ rồi.
Cửu Thiên căn bản không có giống như những gì mà người cầm đầu nói, không có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Đây rõ ràng cũng không phải cơ hội tốt nhất để giết Cửu Thiên.
Người cầm đầu trợn to mắt, nhìn chằm chằm Cửu Thiên.
Có thể là vì trên đài cao hôm qua không thể hiện sự mạnh mẽ về canh khí của mình. Vì vậy những con chuột ẩn nấp ở trong Thần Hoàng nhất mạch này vậy mà tự chui ra. Tay cầm một thanh đoản đao rách, lại muốn giết hắn.
Đây mới là không biết sống chết thật sự, Cửu Thiên ngay cả đạo vực cũng không phóng thích, bèn chế ngự mười người bọn họ!
Cửu Thiên trực tiếp đi tới trước mặt người cầm đầu, giật vũ khí của hắn ta đi.
Cửu Thiên đanh giọng nhìn bọn họ nói: “Phân đường 47 của ma tu, lai lịch thật lớn. Nói, ở trong núi Thần Hoàng còn bao nhiêu người giống như các người?”
Mười người đều đang liều mạng giãy dụa, không ai để ý câu hỏi của Cửu Thiên.
Cửu Thiên dí một ngón tay vào mi tâm của người cầm đầu.
Sau đó Cửu Thiên nói: “Nói, nói cho tôi. Mục đích các người tới Thần Hoàng nhất mạch là cái gì, các người rốt cuộc mai phục ở đây bao lâu rồi?”
Câu hỏi đanh thép của Cửu Thiên không có ai trả lời hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất