Biểu cảm của đại trưởng lão rất thú vị, dường như đang mỉa mai các vị trưởng lão. 

Bình thường khi tôi nói thì không ai tin. Bây giờ lại muốn tới hỏi? 

Nhị trưởng lão họ khẽ hai tiếng, mặt dày hỏi: “Đại trưởng lão. Phong Vô Danh này là ai. Tại sao Cửu Thiên cũng nhắc tới người này? Ngài quen biết Phong Vô Danh sao?” 

Đại trưởng lão cười nói: “Tôi đương nhiên là quen biết Phong Vô Danh. Có điều Cửu Thiên cậu ta có quen biết hay không, tôi không rõ. Cậu ta có thể nhắc tới ba từ Phong Vô Danh, chứng tỏ cậu ta và tôi có duyên!” 

Đại trưởng lão nói xong thì nhoẻn miệng cười, dáng vẻ đó vui như người bình thường nhặt được tiền. 

Nhị trưởng lão ngàn vạn lần không ngờ, hỏi rồi, còn hỏi ra kiểu “có duyên”. 

Đây là có ý gì? 

Đại trưởng lão thật sự có thiện cảm đối với Cửu Thiên ư? 

Vậy Đăng Thiên Cửu Nạn này bọn họ còn cần tiếp tục không? 

Lẽ nào thật sự để Cửu Thiên làm tông chủ cho rồi? 

Nhị trưởng lão có hơi hoảng. Cửu Thiên có thể vượt qua mấy ải, ông ta cũng không quá lo lắng. 

Bởi vì cho dù Cửu Thiên có lợi hại hơn nữa, đợi tới ải thứ tám, khi rơi vào trong tay ông ta, ông ta nhất định sẽ khiến Cửu Thiên có đi không về. 

Nhưng một khi đại trưởng lão có tâm tư khác, nhị trưởng lão không biết nên làm sao mới được. 

Để cậu ta qua ải cũng không được? Không qua ải cũng không được? 

Chỉ vì Cửu Thiên nói ra ba từ Phong Vô Danh ư? 

Dường như nhìn ra tâm tư của nhị trưởng lão, đại trưởng lão cười nói: “Không cần quan tâm lời tôi nói. Các người nên làm gì vẫn cứ làm nấy. Thất trưởng lão, ông có đặt viên đá tôi cho ông vào trong Vân Nhai thiên cung không?” 

Lúc này thất trưởng lão cũng đã ở trong sự sững sờ hoàn toàn. 

Cửu Thiên rõ ràng đã không được rồi, mắt thấy lực lượng trong Vân Nhai thiên cung sắp bị tiêu diệt hoàn toàn. 

Sao đột nhiên lại sống lại? 

Hơn nữa, đạo chi lực trong Vân Nhai thiên cung giống như trúng tà, cũng không công kích cậu ta nữa? 

Nhìn dáng vẻ thong dong của Cửu Thiên, thật sự giống như đi vào tham quan. 

Nghe thấy lời của đại trưởng lão, lúc này thất trưởng lão bỗng phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đại trưởng lão. Viên đá ngài cho tôi, tôi cảm thấy không dùng tới. Hơn nữa để ở trong Vân Nhai thiên cung, hình như sẽ khiến đạo chi lực ở bên trong hơi bài xích, vậy nên tôi không để vào!” 

Thất trưởng lão nói xong thì lấy viên đá từ trong tay áo ra, đưa trả lại đại trưởng lão. 

Đại trưởng lão khẽ lắc đầu, thu hồi nói: “Ngu xuẩn. Cho ông đá ông cũng không dùng. Để cho Cửu Thiên vượt qua ải này một cách dễ dàng. Ông giống Cửu trưởng lão và bát trưởng lão. Mục đích muốn chặn Cửu Thiên không những không thể đạt được, còn để cho Cửu Thiên gia tăng được thực lực. Nhìn xem, Cửu Thiên đã bắt đầu tham ngộ đạo chi lực ở bên trong rồi.” 

Đại trưởng lão nhấc tay chỉ, thất trưởng lão nhìn theo ánh mắt của đại trưởng lão. 

Quả nhiên, ở trong Cửu Thiên đã ngồi khoanh chân trước một chùm ánh sáng. 

Đây là cách tham ngộ rõ ràng. Hắn vậy mà coi Vân Nhai thiên cung thành chỗ tu luyện. 

Bên trong, Cửu Thiên thử dẫn động lực lượng của cơ thể. Hắn muốn cho canh khí của mình thôn phệ lực lượng mà Phong Vô Danh để lại cho hắn. 

Chỉ đáng tiếc, điều này còn khó làm hơn việc để canh khí thôn phệ thế giới chi lực của năm đó. 

Những lực lượng đó một khi đi vào trong cơ thể của hắn, dường như tản ra khắp tứ chi gân cốt, hoàn toàn không còn dấu vết. Cửu Thiên cũng không có cách nào với nó. 

Loại lực lượng không thể khống chế này, Cửu Thiên vẫn có chút lo lắng. 

Cho dù những lực lượng này dường như không có uy hiếp gì với hắn, còn giúp hắn vài lần vượt qua ải khó. 

Cửu Thiên nhìn một chùm ánh sáng trước mặt, vươn tay ra, để ngón tay vào trong ánh sáng, hoàn toàn lĩnh hội đạo chi lực ở bên trong. 

Hắn thật sự rất may mắn, trong Vân Nhai thiên cung này không có lực lượng đại đạo gì. Về cơ bản đều là lực lượng tiểu đạo. Nếu không cho dù có lực lượng Phong Vô Danh để lại hộ thể, sợ rằng cũng không thể ứng đối đơn giản như vậy. 

Có một số lúc, thành công là thực lực cộng vận may. 

Cửu Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, nếu đã tới một chuyến thì không nên lãng phí đạo chi lực ở đây, cố gắng tham ngộ một phen rồi tính tiếp. 

Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì bấy nhiêu. 

Cho dù không học được gì cả, ít nhất quen với đặc tính của những đạo chi lực này, cũng có ích lợi. 

Nếu sau này có gặp phải có người dùng những lực lượng tiểu đạo này, Cửu Thiên thật sự có thể dùng phương thức trực tiếp đơn giản nhất, xử lý bọn họ. “Như này thì vượt qua rồi sao?” 

“Như này cũng quá đơn giản rồi. Cảm thấy Cửu Thiên giống như diễn cho chúng ta xem, chỉ nôn ra ít máu, sau đó có thể ngồi xuống tham ngộ?” “Cái gì mà Vân Nhai thiên cung, thất trưởng lão không phải nhường đó chứ!” 

Các đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch lũ lượt kêu lên. 

Ở núi Đan Tiêu, khi thấy Cửu Thiên vượt qua Tiểu Huyễn Thiên, bọn họ rất nghi ngờ có phải là bát trưởng lão nhường không. 

Bây giờ rõ ràng Vân Nhai thiên cung có thể giết chết Cửu Thiên, 1366 loại đạo vậy mà để Cửu Thiên dẹp. 

Nếu không phải có người cố ý, vậy thì thật sự gần như kỳ tích. 

Đáng tiếc, những người trẻ tuổi này về cơ bản đều không muốn tin là kỳ tích. 

Bọn họ càng nguyện ý tin là bát trưởng lão và thất trưởng lão thả hơn. 

Lần đầu tiên bát trưởng lão làm như vậy, bọn họ còn không kêu lên như vậy. Nhưng bây giờ rõ ràng đã không nhịn được rồi. 

Một đám đệ tử lớn giọng gọi thất trưởng lão. 

Sắc mặt của thất trưởng lão càng lúc càng khó coi, càng lúc càng đen xì. 

Ông ta thật sự rất muốn nói, chuyện này là ông ta nhường. 

Bởi vì nếu thật sự nhờ vào việc ông ta đã nhường mới khiến Cửu Thiên qua ải, như thế còn tốt. Nhưng sự thật là không phải! 

Gì mà hàng nghìn đạo chi lực, căn bản không có tác dụng giết Cửu Thiên. 

Bản thân thất trưởng lão cũng không hiểu sao Cửu Thiên làm được, ông ta nên giải thích thế nào với các đệ tử khác. 

Ngay cả đệ tử của núi Lãng Tiêu bọn họ, ánh mắt nhìn sang thất trưởng lão cũng trở nên có chút u ám, có hơi tức giận. 

Chuyện liên quan tới vinh dự của Thần Hoàng nhất mạch, những trưởng lão này sao có thể làm như vậy. 

Bọn họ suýt nữa tập thể kêu những trưởng lão này cút xéo! 

Đông mập cười nói: "Cửu Thiên, người sáng tạo kỳ tích. Cậu ta lại thắng rồi, thắng một cách kỳ quặc. Ta cũng không hiểu!” 

Phong Tuấn Kiệt đang chuẩn bị hỏi Đông mập chuyện này là sao thì nghe thấy lời của Đông mập, Phong Tuấn Kiệt kinh ngạc nói: “Sư thúc, người cũng không hiểu sao?” 

eyJpdiI6Ik9OK09PXC9NRStMUGV2MjRwU0RERDNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFZRG1wZG9zcm1hTzRcL0VtMTRcL2JFYWRSMGRKQTJIQ0NUMVRhRlN4MFBhajltQ3BXSFBqV1FkZndhMEp1TnlTR0hVTXJFN2pUa1lRZmpUYkVTZmJSZHRvNHZCUWhBeXVIMXppVFlTK3o4SFwvYU5OSUFwTlhkZXRUa0ZJMWFmd0VxWnBUeXBLNFRpVzdka2VSOFBQS1EraXdoTmNJcFwvY3JuUW1BOWQzY3ByQUVSRnBFNElmRDhoNlA4a0xcL0JXNFg5NUl1OU1OcUloS21jdEFoQVUzN2t0ZTQxRk1nSUFuYllyTTk5a0lLdWN6Q2NRNTIrNHZJT1N4TE5xWk5cL0xUVnRyWDJycExld1Rhd09GTFQ2eXhvdjRVUVZBRVlUTkRxeXFQWTIxVE55ZUtCSmFNUE85YkZBWWVmcEZUbDZlaFk0SEJUaFRMdVlYUnVqVjVyVnpUd0VHSWlEU2NBV1ozSkkzUk4rU0hibnVYM1d1dzJnNmhnV0ZWNmFjZVhMTFl1TVwvUnA5ZFBob200QzVtRHk2Umh5OGRwNFZPdXZvOVQ5NW9sTnJTWTFWRWpveGJ1Z0tlUmthR08zSEJKMStiQlAxVTAxanJTVjdwOEU1bWtpT1FVb3ZIMTRcL1V1UGl5U0tGM1BuNG9Pd3NzT1JyXC8xOEpMaU5kUGV0RFRBdUFUUE5TYk1BTGxWYjRDTTI3UGdTK2V4YlU0RVJFY3dTOFRvZEc3eU1maGtvQWR4YVRuZGRMeFhcL0ZTRHZsWStkUGtPY1lDVlhhZ0xRQm9lVlY4cXdCUWlOXC8xakdPZlJNb3BJM1pRTlVzbG1lbHcxWkFPZXdpK0RkaE9CNHM2eTQzZUROTDNKRmVMbHBpc3pDNWdmTENKYU8wY3F2UWYxOWFya2JpeklKNlpFcFFKXC9kXC9YSEtMTkxnMm03K2Jqd2RGcEoyTzJidGF0MFN3dk1WXC9OVXAza05RaE9JWUtWYWRiTDh4cEVDNU0zME8zeXF3b1dvUmF1SkhjdlY5T2l4dzNIcVwvd3lqT1VDUE10NHZTbVNBTWxvajJiNndWSnNDc3hFU0kzeEloVGd3XC85bXZOZEdMTDlZMVJBZDVCWDFuMVk4bW9NV0FCckVcL1JhaUVcL1NhZkxqUWRZeDJnPT0iLCJtYWMiOiJjMDA2OTc3YjdjNTc1ZGIzNWQ5MTI0YjI1ZTE4Nzc5ZjI3NjQ5Y2JhN2ZlNzNiNjZkMzhkOGIyYzU4NTg3MmI2In0=
eyJpdiI6ImtjM2RqeUZcL3pPTGl4V29pdUhpSlRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlcL3Y1YjN0Z21KZU9lR0J4cjh1ZmQrYlwvOWFtSExYN0J4MmRHRFZNZUc1Y0ZpN1RHXC85dFhkZ1J4TjNNVitYMUUrZXEwMXBJbVFCMkNiaU4xV2tvWnNlR3hJYWJHT3ZuN243cWh1bmZSbm5ZT2pBMmJ1NXAzeGVZN3BXRG1IbDRJdTdEOGZ4cHRBN2NzVUVKTFBzYUtIMW5ZcHBcL2lSWG9rY1EwSHdURmRpbXNkSnlwbjhjc2x3R29uZjdrWkJOSW4yNVhVbDkxTnN0N0JPWTljaU10QTNIT0R4SlFYS04rRmYxTTZrcWtua3dBQ3Vndk9ObThCM212XC82enhicVdXXC9UZU1Ea2ZWQ1JvaW5rWVRRM3o5Q3F5aWtocFY5KzNtZTBWWmorcWVSMjJvZjZVTjBIejhETDhzZkMyN1lyNllHZ3NOaWdheklBQzlnYXZjSUJoa1RzaVltUThWSmpJTHp4Nm56cU9hbEgrc1RDNW9wR04rMG5peXNiN2xRc1wvclQ4aERUVHRlXC9Kd1RZT3N6T0RQU1ltZXphMmhDcHRvWXVjcHVyQTlBb1pvN1FIVTcwRXV6OVdDUVo5TTlwZGJ5MHRJSG5JOXF0ZFNUQVNBT1hFSVRkU0pmWWg0TW5rd3FzWVBpdVRxWm9JRXZ1QkU1a3pDU3k0MFB3Mm5yWGtQKzdFWllOXC80WTRBamhcL3UrQjVmQ1A4QmE2TytqWmJZQ0wrSkZMZFRkdmIwSDV4SCszMmc0ODZ1KzZsNTNaRE9jRE1LWEpZOWUrUzRYWjhhWEc2cGdtWElRaXlTckFmYnVuYjdzN0tlMmdxS0tBYUJ0NjN5Z1NFMmRFWFp5OFBVc3FkNmFOMVcyM0tDYWJ0eWpIaWNzN2VcLzhKTkVYZUwzWFBiSVFaNFlBa09cL1B4YjY5Y2JxWkhJZDVKckZWUDB5OWZBMWM4QjhKUW9pdzVtTzEwTG8yVjBwUld4ekNXbHMxQjFrazBreFlnNUlyM2hFUWtrVDBtM0ZFdDcwNkZIOWtWMHZXaVwvTFZuZGNCRVg4V01Ua0NlaDZRPT0iLCJtYWMiOiIzZTNjZGI3YWUxMDhiNGZiMDE4YzdmNjMxODk2ZmU2NTRlMzZjNTk4NDEyMDBjMjgwYTllMzI2Mzg5MjhiMTIxIn0=

Phong Tuấn Kiệt lẩm bẩm nói: “Xem ra, vẫn là anh làm tông chủ thì tốt hơn.

Ads
';
Advertisement
x