Ải Đăng Thiên thứ tư kết thúc, đám người tản ra, mọi thứ rơi vào trong im ắng. 

Ải Đăng Thiên thứ năm này, hình như phải mười ngày nữa mới có thể tiếp tục. 

Cách làm như vậy, đương nhiên không phải là điều Cửu Thiên muốn. Hắn hận không thể trong một ngày hôm nay vượt hết mấy ải còn lại. 

Nhưng các vị trưởng lão có được Hỗn Độn Thiên Lan hình như không quá vội về mấy ải tiếp theo. 

Bọn họ dường như có chuyện quan trọng hơn để làm, ba ngày sau bắt đầu ải Đăng Thiên thứ năm đã nói vậy mà trực tiếp biến thành mười ngày sau. 

Vì vậy, đại trưởng lão cũng không nói gì, chỉ cho Cửu Thiên một thân phận có thể tùy ý ra vào núi Thần Hoàng. 

Sau đó thì để Cửu Thiên tự do hoạt động ở núi Thần Hoàng, không hỏi nhiều nữa. 

Vì vậy Cửu Thiên cũng rất buồn bực nhưng lại không làm được gì. 

Bởi vì bây giờ dù sao hắn không phải là tông chủ mà Thần Hoàng nhất mạch thừa nhận. 

Quyết định người ta đưa ra, hắn cũng chỉ có thể tuân thủ. 

Dưới núi Thần Hoàng, trong thành trấn. 

Trong một quán rượu nổi tiếng, nhã gian tầng hai, món ngon đầy bàn. 

“Nào, anh Cửu Thiên. Tôi kính anh một ly, vượt qua thêm mấy ải, anh thật sự có thể trở thành tông chủ đầu tiên được Thần Hoàng nhất mạch chúng tôi thừa nhận trong nhiều năm nay. Anh là định dẫn chúng tôi ra khỏi Hỗn Độn đi đấu với ma tu hay là định coi Thần Hoàng nhất mạch chúng tôi thành tấm chắn cuối cùng, di chuyển thứ quan trọng vào?” 

Phong Tuấn Kiệt ngồi ở đối diện, vừa kính rượu Cửu Thiên vừa lên tiếng hỏi. 

Ở bên cạnh, Đông mập há miệng uống rượu, cười rất vui vẻ. 

Cửu Thiên vừa ăn đồ ăn vừa nghịch mấy viên ngọc trong tay, nói: “Những điều này đều phải xem tình hình bên ngoài ra sao rồi tính. Ý nguyện của cá nhân vẫn là muốn đánh một trận với các ma tu. Tôi không có thế lực của mình, nếu tôi có thể trở thành tông chủ được Thần Hoàng nhất mạch thừa nhận thì tôi coi như có một phần lực lượng thuộc về mình. Tới lúc đó, bất luận tiến lùi, đều tiện hơn rất nhiều” 

Đông mập cười nói: “Không chỉ là như vậy. Cửu Thiên, nói ra suy nghĩ của cậu đi. Bây giờ chỉ có ba người chúng ta thôi. Cậu nói rõ cho chúng tôi cũng không sao, dù sao sau khi vượt qua Đăng Thiên Cửu Nạn thì Thần Hoàng nhất mạch sẽ hoàn toàn đi theo cậu. Cậu nói trước, chúng tôi cũng tiện có tính toán trong lòng” 

Cửu Thiên mỉm cười, trầm mặc một lúc, gật đầu nói: “Được rồi. Tôi nói cho hai người suy nghĩ của tôi. Tôi xuất thân từ nước nhỏ, lực lượng của nước Võ Đỉnh chắc chắn phớt lờ không tính. Người đi theo bên cạnh tôi chỉ có mấy sư huynh và mấy người bạn của sư phụ tôi. Những người này cộng lại, còn không bằng một tiểu đội thú hoang của đám người Lê tông chủ. Từ phương diện lực lượng mà nói, thực lực của tôi cũng chỉ có thể nói tạm được, không thể tính là quá mạnh. Nhưng cho dù là như vậy, Lê tông chủ vẫn định đẩy tôi ở đằng trước. Hai người biết tại sao không?” 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Rất đơn giản. Anh khí – võ song tu, lại là truyền nhân của Cửu Tiêu môn, còn có thiên tư trác tuyệt, chiến tích bất phàm. Lê tông chủ là định bồi dưỡng cậu thành một anh hùng, phò tá thiên hạ, cứu vớt tứ giới!” 

Phong Tuấn Kiệt vừa nói xong, Đông mập khẽ cười. 

Tiếng cười ít nhiều mang theo vài phần mỉa mai, Đông mập vừa cười vừa lắc đầu nói: “Phong Tuấn Kiệt à, con nhìn sự việc quá đơn giản rồi. Vẫn là để Cửu Thiên giải thích cho con đi.” 

Cửu Thiên cười nói: “Anh Phong. Những điều anh nói không có sai, nhưng đây không phải tất cả. Tôi nghĩ Lê tông chủ có ý tứ sâu hơn, còn là định biến tôi thành một tấm khiên. Dùng danh nghĩa của tôi xây dựng lực lượng, sau đó tranh phong với ma tu trong thiên hạ. 

Phong Tuấn Kiệt để đũa xuống, nói: “Điều này không phải giống như tôi nói hay sao?” 

Cửu Thiên nói: “Không giống, hoàn toàn không giống. Dựa theo những gì anh nói, đám người Lê tông chủ là định bồi dưỡng tôi, để tôi trở thành cường giả một thế hệ, dẫn dắt mọi người đi tới thắng lợi, thật sự coi tôi là chúa cứu rỗi mà đối đãi. Nhưng điều này có thể không? Người thông minh như Lê tông chủ sẽ tin lời nói hoang đường như chúa cứu rỗi ư? Ông ta sẽ tin một người trẻ như tôi có thể dẫn mọi người đi tới thắng lợi sao? Không phải, ông ta chỉ muốn núp đằng sau thao túng mọi thứ mà thôi. Tôi là người mà ông ta sắp xếp đứng ở trước sân khấu, tôi có danh tiếng mà ông ta cần, nhất là thân phận xuất thân từ Đông Giới của tôi. Dựa vào điều này, ông ta có thể tổng hợp tất cả lực lượng của Đông Giới, sau đó mưu tính cái khác. 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Nếu chỉ là như vậy. Tìm Đan Thánh quốc chủ không phải tốt hơn sao? Nếu lợi dụng cũng là Đan Thánh quốc chủ có giá trị lợi dụng hơn chứ!” 

Cửu Thiên nhíu mày: “Đây chính là chỗ cao minh của Lê Cửu trưởng lão. Đan Thánh quốc chủ ra mặt tuy tốt nhưng Đan Thánh quốc chủ một khi đắc thế, ông ta không thể khống chế. Bởi vì dưới trướng Đan Thánh quốc chủ có sự ủng hộ của cả nước Đan Thánh. Hắn không sợ Ngự Thú trai, cũng không sợ Lê tông chủ. Đó là người mà Lê tông chủ không thể khống chế!” 

Đông mập cắt ngang lời của Cửu Thiên, nói: “Còn cả thế lực của Đan Tháp, cái này tuyệt đối không thể quên. Đợi tới một ngày, thật sự ma tu đánh vào Đông Giới, Đan Thánh quốc chủ dùng danh nghĩa của Đan Tháp hiệu triệu luyện khí sĩ trong thiên hạ. Tới lúc đó các người sẽ phát hiện, thật ra nước Đan Thánh nằm trong hàng ngũ chín đại cường quốc là có lý do. 

Cửu Thiên gật đầu, tiếp tục nói: “Không sai, vậy nên Đan Thánh quốc chủ không phải người được ông ta chọn. Mà tôi thì khác, tôi một mình, xuất thân từ nước nhỏ, lại tuổi trẻ nhiệt huyết. Ông ta chắc chắn sẽ cảm thấy tôi dễ lợi dụng hơn. Có lẽ đợi tới một ngày, sau khi tôi bị lợi dụng xong, ông ta sẽ làm chút chuyện gì đó với tôi. Đương nhiên, tôi hy vọng đây chỉ là tôi lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử” 

Phong Tuấn Kiệt mặt mày sững sờ, há miệng nói: “Không phải chứ. Cửu Thiên, sao anh nghĩ vấn đề tệ như vậy. Lê tông chủ đó rõ ràng là người tốt!” 

Cửu Thiên cười nói: “Chỉ là suy đoán mà thôi. Để phòng ngừa, vậy nên tôi rất cần sự ủng hộ của Thần Hoàng nhất mạch. Có thể lực của mình ở đó, tôi mới không sợ bất cứ biến cố gì!” 

“Nói rất hay!” 

Ba người đang nói chuyện, bỗng một giọng nói vang lên từ bên ngoài. 

Cửu Thiên lập tức nhíu mày, vung tay đánh cửa lớn của sương phòng ra, nhìn ra bên ngoài. 

Đập vào mắt là một ông cụ. 

“Ông là ai? 

Người này Cửu Thiên không quen biết. 

Nhưng ông lão lại lấy ra một bức thư đưa cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên công tử, đây là thư mà chủ nhân nhà tôi kêu tôi giao cho cậu, mong công tử nhận lấy!” 

Ông lão cung kính để bức thư lên bàn, Cửu Thiên nhìn bức thư, lại liếc nhìn quần áo trên người ông lão, bỗng nhíu mày nói: “Ông là người của Bát Phương Tiền Trang!” 

Ông lão gật đầu nói: “Phải. Trong thiên hạ có chỗ nào không có Bát Phương Tiền Trang chúng tôi chứ. Cửu Thiên công tử, tôi đã đưa thư tới. Mời cậu xem!” 

Dứt lời, ông lão cúi người lui ra! 

Cửu Thiên cầm bức thư lên, không hiểu mà nói: “Bát Phương Tiền Trang, có ý gì?” 

Cửu Thiên bóc thư ra, lập tức cái đầu tiên đập vào mắt chính là một cỗ khí tức mạnh mẽ ập tới. 

“Bát Phương Tiền Thánh!” 

eyJpdiI6IlFYdHdHNE1STjNDdUhyXC9yTWlZMyt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlPTVZGTUcrS2R2VmNzcmRkRytiaEFFVkNUSE00UUFocnJiSzliOGxZM0dUMEZQaDkrRE1SXC9ycTdnTEM5aWdMQmdybis1MzRjWXc2Y0Uyc0RLeERENTlGTFkxQ3BvTFhXNFIxQU92SjJnQjN2MVZkV1dEb09leU0wMDFScDFUdmJaYzJScnd1emw5TTBNRFUxS1Z2VWhBOWRWZTlibFVcLzZaY3RsZytRYmU4QStLdmk2Y0F4WEN2QVJ3U3IxM21LNnpuTlg2SmdHeStsVURJYTZTTjZcLzF2VW4wbU1zN0dDYWpoSDV0K24wakUwNWNWRkhLbHl1NlA4TGJscHBNXC8xdXNOUzB0XC9GRks0UitrOHhYRCtBNkI4QlV3UG9aR3dDSEh5V2VaKzlkSmZsSDlpR29neXpQa2dvakVRTUV1M3hwQkxvV3Jsc2JadEdJQ1wva0M2OWhGZnNcL3VaWitVVHdWRFdFVWswWW9UYkhNNnE3Y3c4TFcreXBPUVYwUk1UdStKUFdEVHdoSmxGeUR2NGdLc0F3ckFIeExpdmVGVmtRcGtUZGplUDNSa3BRNmxKWU05M2NVZzNzbEpOSXFXNHJXaGt2Sjd5K1FIQlcycWZhNCtVcXByOW1xTjFSZ1FsMEJUWnZ4RWU5eEFYNm9UYnRzTlJDODBVdGp5UklaWXhXckVsUHNwdFd3U1RQTElWaXhsNTR4NmhjTUhncU9NNGFRdERaUFh4VVc0NjA9IiwibWFjIjoiMzA4N2I3MGZhOGJhMTllOTVkMmM3ZTMxNTE5MDk0NTI5ZWViMzU0YjY3OWRhNmE5NTRhMTExOTAyNDU0YzIzZSJ9
eyJpdiI6ImNZQm5cLzB4OFMwdkc4NisxT0xlaENnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijc2OFZrU1pnMzVINWNwTWMrWk8wSWc2XC9USjdENm5yQUV0VkpMemgyZktvelNTV3luemdsV29iTXVJaForaU9MeXJKZUlzYzIyTlwvZ0dGTVo5dUFiWTRXQkp6V3VwcG40R1YxYUtpZnlMRlRxdU9YVWdLWU1UYWgwUHlHMTl2M2FLbUxVZnVSZ1NzbzhNSWlcL0tyNHJ4NDM3bEppait1YlVYXC94Q1dnRDI5TUtzUlIwUmZHcGhpUTE4bkR3RVF2S3VyV2xJSmYyekl5dG9oc1hmY1VZNFB3PT0iLCJtYWMiOiJjNGQ0MTI5NjU5ZmZjYmQ1Y2E1YTRlNTI2ZWQxYzY0NTdhYzMyZWI4NDc2MGI2ODgyYjE0NzQ1ZjZhMTU1NzdlIn0=

“Cửu Thiên, ở Hỗn Độn chơi vui không?”

Ads
';
Advertisement
x