Cửu Thiên khẽ cười thành tiếng, Bát Phương Tiền Thánh này đang khoe khoang một cách trần trụi với hắn! 

Chỉ là cách làm này có ý nghĩa gì chứ? 

Hơn nữa Bát Phương Tiền Thánh vậy mà truyền tin tới Hỗn Độn, xem ra chuyện của Thần Hoàng nhất mạch, Bát Phương Tiền Thánh chắc chắn cũng biết. 

Ân oán của ông ta và Cửu Tiêu môn thật sự quá lớn, Thần Hoàng nhất mạch vậy mà chấp nhận Bát Phương Tiền Trang vậy ư? 

Điều này thật sự khó thể tưởng tượng. 

Chỉ là trong nháy mắt, trong đầu Cửu Thiên truyền tới vô số ý nghĩ. 

Đọc tiếp xuống dưới, giọng điệu của Bát Phương Tiền Thánh càng thêm ngông cuồng. 

“Nhóc con Cửu Thiên, cậu đừng tưởng tìm được một chút lực lượng cuối cùng của Cửu Tiêu môn các người thì có thể như nào. Thật ra động thái của cậu, mọi thứ của cậu đều nằm trong sự khống chế của tôi. Hiện nay thiên hạ đại loạn, tôi và Hoàn Vũ Thiên Thánh tạm thời không có sức quản cậu. Cậu lại tự đi trước một bước trốn tới Hỗn Độn thật là khiến người ta thấy nực cười. Đường đường là Cực Hạn Võ Tôn – Cửu Thiên, đối đầu với ma tu lại sợ thành như này. Đáng buồn, đáng thương!” 

Cửu Thiên chỉ vào bức thư, nói với Đông mập và Phong Tuấn Kiệt: “Xem ra Bát Phương Tiền Thánh không trụ được rồi, vậy mà viết loại thư này để kích tôi. Ông ta cho rằng như vậy thì có thể khiến tôi dẫn người đi liều mạng với ma tu vào lúc này ư? Cười chết tôi!” 

Phong Tuấn Kiệt ghé qua, xem xong thì nhíu mày nói: “Cửu Thiên, anh từ đâu nhìn ra, đám người Bát Phương Tiền Thánh không chống được nữa!” 

Cửu Thiên chỉ vào một đoạn này, nói: “Chính là ở đây. Ông ta đường đường là Bát Phương Tiền Thánh, lại rảnh rỗi viết thư tới mỉa mai tôi ư? Chắc chắn là ông ta giao chiến trực diện với ma tu đã xảy ra vấn đề lớn. Tám chín phần là không chống đỡ được nữa. Vừa rút vừa muốn kêu tôi ra tay để làm dịu thế thua của bọn họ! Chuyện viết thư này đúng là làm khó cho Bát Phương Tiền Thánh rồi, một bức thư cầu chi viện, còn viết đầy khí thế như này 

Ánh mắt của Đông mập hơi nheo lại, lúc này ánh mắt của ông ta nhìn Cửu Thiên lại có vài phần khác. 

Ông ta vốn tưởng Cửu Thiên chỉ là một người trẻ tuổi dũng mãnh, to gan tỉ mỉ mà thôi. 

Nếu nói về phương diện mưu tính, chắc chắn không thể bằng với lão hồ ly như Lê tông chủ. 

Nhưng bây giờ Đông mập lại ở trên người Cửu Thiên, thật sự nhìn thấy vài phần mưu tính thâm sâu. 

Đổi lại người trẻ tuổi như Phong Tuấn Kiệt, đọc bức thư này, chắc chắn là tức tới giậm chân. 

Nhưng Cửu Thiên vậy mà có thể lập tức phân tích từ trong thư ra tình hình hiện nay của đám người Bát Phương Tiền Thánh. Loại năng lực này có lúc thật sự quan trọng hơn 

tu vi. 

Đây mới là người có thể làm tông chủ! 

Cửu Thiên họ khẽ hai tiếng, sau đó đọc tiếp: “Oắt con Cửu Thiên. Hiện nay cục diện thua của ma tu đã định. Tôi và Hoàn Vũ Thiên Thánh đã hoàn toàn áp chế ma tu ở Bắc Cương, một tháng sau, chúng tôi sẽ phát động tổng tấn công đối với ma tu, nếu cậu còn muốn chứng minh, cậu không phải là kẻ nhát gan sợ chuyện. Để người trong thiên hạ nhìn thấy cậu không phải là một kẻ vô dụng, tốt nhất dẫn người tới, cùng với chúng tôi đánh ma tu. Như vậy có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng chuyện năm đó. Cậu dù sao không phải tiền bối của cậu, không thù không oán với chúng tôi. Chúng ta có lẽ có thể đạt được một vài giao dịch. Nói hết tại đây, đừng để người trong thiên hạ thất vọng!” 

Cửu Thiên cười không ngừng được, để bức thư lên bàn. 

Mười ngón tay đan vào nhau, Cửu Thiên trầm ngâm một lúc thì nói với Phong Tuấn Kiệt: “Anh Phong. Mong anh tìm người giúp tôi phái người đưa bức thư này cho Đan Thánh quốc chủ và Lê tông chủ, bây giờ bọn họ đều ở trong nước Đan Thánh. Còn nữa, thuận tiện cũng để đại trưởng lão xem một chút. Để bọn họ cũng biết tình hình ở bên ngoài. Xem ra sự việc càng ngày càng cấp bách rồi. 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu hiểu ý, cất bức thư đi. 

Đông mập mỉm cười hỏi: “Sao lại cấp bách? Tôi không nghe ra. 

Cửu Thiên nói: “Như vậy còn không nghe ra sao? Lời mà Bát Phương Tiền Thánh nói là phải hiểu ngược lại. Ông ta nói đã hoàn toàn áp chế được ma tu ở Bắc Cương. Tôi thấy là ma tu đã gần như chiếm toàn diện cả Bắc Cương, hơn nữa còn tới Tây Lĩnh thậm chí tới Đông Giới của tôi. Cái gì mà một tháng sau phát động tổng tấn công đối với ma tu, tôi thấy là bọn họ nhiều nhất chỉ chống đỡ được một tháng. Thế lực của ma tu càng lúc càng khổng lồ! Hừ, vừa đấm vừa xoa. Còn ngồi xuống bàn chuyện với tôi ư? Nếu bọn họ thật sự chiếm thế thượng phong, cần bàn bạc gì với tôi? Sau khi tiêu diệt ma tu, quay đầu lại, giết tôi không phải là được rồi hay sao. Ông ta tốn hết tâm cơ tìm ra tôi ở đâu, còn cần thiết ngồi xuống thương lượng với tôi ư?” 

Cửu Thiên lắc đầu liên tục, hắn thật sự không ngờ đám người Bát Phương Tiền Thánh lại thua nhanh như vậy. 

Dựa theo dự tính ban đầu của hắn và Lê tông chủ, đám người Bát Phương Tiền Thánh có vô dụng thế nào đi nữa, có yếu hơn nữa, trong Bắc Cương còn nhiều nước như vậy, nhiều cao thủ như thế. Ít nhiều cũng có thể chống đỡ một tới hai năm mới đúng, sao bây giờ lại thua thảm như này. 

Cửu Thiên quyết định nói sự việc cho đám người Lê tông chủ trước, xem thử bọn họ tính như nào. 

Cửu Thiên nói xong thì khựng lại, rồi lại nói với Phong Tuấn Kiệt: “Giúp tôi chuyển thêm một câu cho Lê tông chủ” 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Câu nói?" 

Cửu Thiên nói: “Cứu được thì cứu 

Phong Tuấn Kiệt nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì? Cửu Thiên, anh không phải nói đám người Bát Phương Tiền Thánh đã binh bại như núi đổ rồi hay sao? Sao còn định cứu ông 

ta?" 

Đông mập vỗ một cái vào đầu Phong Tuấn Kiệt, nói: “Ngu xuẩn, nếu đám người Bát Phương Tiền Thánh thật sự chết đi, vậy sự việc thật sự không thể cứu vãn rồi. Tôi thấy, mọi thứ cứ để đám người Lê tông chủ xem rồi làm là được. Cửu Thiên, bây giờ cậu tốt nhất đừng lên tiếng” 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý. Hắn biết Đông mập có ý gì. 

Bây giờ hắn đối với đám người Lê tông chủ mà nói chỉ là một cái khiên thôi. Mọi quyết định, thật ra vẫn do lê tông chủ và Đan Thánh quốc chủ quyết. 

Loại chuyện lớn như này, hắn lên tiếng, nếu đúng, Lê tông chủ sẽ nghe, hơn nữa sẽ dùng danh nghĩa của hắn để tuyên truyền. 

Nhưng nếu Lê tông chủ cảm thấy quyết định của hắn là sai, vậy sự việc không dễ làm. Như vậy thì không bằng không nói thì hơn, để Lê tông chủ xem rồi làm. 

Cửu Thiên nói với Phong Tuấn Kiệt: “Vậy nên lời này chỉ có thể phái người mật báo trực diện với Lê tông chủ, đừng để người khác biết. Tôi cũng sẽ không giữ lại thư, anh Phong nhất định giúp tôi chọn kỹ người đưa thư” 

Phong Tuấn Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Vậy không bằng để tôi đi đi. Tôi chưa từng tới nước Đan Thánh. 

Hai mắt Đông mập sáng lên, nói: “Được, Phong Tuấn Kiệt, vậy con đi đi. Nhớ kỹ, sau khi tới đó, nhất định phải kêu Lê tông chủ sắp xếp một vị trí cho con, không thể cứ chỉ làm khách quý!” 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu đáp ứng, cầm thư nói: “Vậy tôi đi gặp đại trưởng lão trước, sau đó thì xuất phát. 

Cửu Thiên đứng dậy đưa Phong Tuấn Kiệt rời đi, nhìn Phong Tuấn Kiệt rảo bước rời khỏi quán rượu, Cửu Thiên nói: “Tiền bối, ngài định để Phong Tuấn Kiệt đi chiếm một vị trí trước ư?” 

Đông mập cười nói: “Phải. Cửu Thiên, cậu không phải thật sự chỉ muốn làm một tấm khiên chứ. Đây là cơ hội của cậu, cũng là cơ hội của Cửu Tiêu môn. Chúng ta cũng nên chuẩn bị từ sớm. 

eyJpdiI6ImFGUlwvUVNjOWY5aWJNalRXR1NieHNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilh1dEJuZ0pxNXJaMW50U3FlSDZzZjJqd21CbXg0a284MjlzNUdHY0FSUjJqS3QrYXg0eHZjOTFNZU5LU3BaRUtCTElYUzRPZm1TYVhFck9nZVIzWXhXMWlKc3oxa3ppMk5FWWQzOCtLUVA1VmhEYTAwaFFEcExwUGZVRVQ4U29YaGdtM25OenpQam1NalpVUGdGSXdKVTJoYmI3MVo1TkZORGJXa0dsckYzQmdwWWFkTFJGVnhLaEQ5YmxVMHluSXpnXC9ka0phNnN1b2t6OGxuMit2N01QYzlaYWM3akpTVXh1dWFHbVJUbXEwUXJyMFlYc1ZMNytpcjJRd21TVklUN0JQOUVLYUxqUWw5N2lYQTlkcmpCYVpKcEwxb0J4cmY3YmZpbEFEbFVhRGIycjBjRWU5UE1lNUpKZDkwRHNFdUlOVzBiSlRETDZYNHE2YjQwZU1tT3F5V0YwMFN4d0hlYUFqbmM1b0RtYkZkU3hWYnl2U0JmTjFjdHdEQ2dDUnFYamthMitac0JWWWtcL1hYbzY5dWhVSkJUdjJlQ2drazZ0UkZyUWwybDF6UlwveXVieFllODU5b3l4dElrOHI1NGU0c2pXaVNFUXcreFprdjJHTlh0YzFUaGVvNlJpSmhOMFFpVUtPdWhsNlAxY1p5b0NFa25SQU1CRDdRcUd2dFpPZmh4VVpPeHJrUEJPQ0w4M2hKaE5VR2d2c2plUVQ0ZmRudDBlZzcyQUFycTg2eitWeTNwWVwvVnJIYnY1cGwxeHBuaUFDQUlUYXc2bUIwMFRTbVN2R0p4QVlOUmdPNGZDRFwvWTNqRkU5WlpFaG40TlZsNFQrbmFvbUoxbE9xYzA2ZCIsIm1hYyI6IjQ2YTEwNDM4ZGVhYmY5MmQ1Y2YwMWU0ZGMyMWFhMDkxMjI5MzFmNmE2MDIzZmRiZmYxZDZlYTAyMWM4MTQ0NTAifQ==
eyJpdiI6IitOVjg0SEU2UHBTaUh1cFJBekRpNWc9PSIsInZhbHVlIjoieEMwZGVpQzBsQzlrXC9sbENyWHdwdkltaEZPbUN5a3E4Z1RreDBacDV2ZDNIN1JqMVlkU3k1dkNLOVpjV3p6Skt2U3U2SWlPMmlIcUdOVEc3eUl2OVQyUEwwWFNLVDc1Y3dQcGhaNVpnTm5kdE9Udm96bnBPbXA0dmd0K3FEbHJ1ZHZQZjJ2RlRwOUFtelY0eDdZbmo1ZklnWjVMRFhFeGRtUkZrSEYreVlRbytvZFZ0NkRCV0tUSEJSWm1QRnpxTyIsIm1hYyI6IjNmYTAwMjIwYzA4MDQwZTBlYjk3NGRmMTNjNzQ4ZWU3ZDEwZTc1MWRkZDFmMDJjNjVlMDIzMDE1YjYzMzY4YmYifQ==

Cửu Thiên thở dài nói: “Thời gian không đợi người!”

Ads
';
Advertisement
x