Mấy ngày sau, nước Đan Thánh ở Đông Giới.
Lê tông chủ cũng nhận được thư.
Có điều bức thư này không phải bức thư Cửu Thiên nhận được, mà là thư Bát Phương Tiền Thánh viết riêng cho Lê tông chủ.
Nội dung không có thay đổi quá lớn. Chỉ là giọng điệu dịu đi một chút.
Đối đãi với Cửu Thiên, Bát Phương Tiền Thánh ở trong thư nói thẳng oắt con Cửu Thiên, giọng điệu ngông cuồng, tràn ngập sự khinh thường. Nhưng đối với Lê tông chủ, tuy lời nói trong thư mạnh mẽ nhưng vẫn coi như quy củ.
“Người đâu, thu thập rồi viết lại chuyện xảy ra dạo gần đây trong Bắc Cương thành sổ, tổng hợp xong thì đặt ở phòng của tôi. Buổi tối tôi muốn xem đám người Bát Phương Tiền Thánh rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhíu mày, Lê tông chủ có hơi lo lắng.
Đặt thư ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn Đan Thánh quốc chủ ngồi ở đối diện ông ta, cười khổ không thôi.
“Bắc Cương đã sập!”
Đan Thánh quốc chủ không trả lời, chỉ khế phất tay, khiến tất cả hoa liễu ngập trời bay ở xung quanh đều dừng ở trên không.
Trong lương đình, một đan đỉnh nhỏ bỗng bốc khói trắng.
Đan Thánh quốc chủ mở đỉnh nhỏ ra, lấy ra đan dược, đưa cho Lê tông chủ, nói: “Đan này có thể kéo dài ba năm tuổi thọ của ông”
Lê tông chủ nhận lấy đan dược, giao nó cho Lê Nhân Long rót trà cho ông ta ở bên cạnh.
Tư thái tùy ý đó dường như căn bản coi đan dược kéo dài sinh mệnh ra gì.
Lê tông chủ mỉm cười, nói: “Mới ba năm, tôi tưởng Đan Thánh quốc chủ ra tay, ít nhất có thể kéo cho tôi mười năm tuổi thọ!”
Đan Thánh quốc chủ liếc nhìn Lê tông chủ, nói: “Ông nên chết từ lâu rồi. Nếu không phải trong nước Đan Thánh có đủ thần dược, ông sẽ chết càng sớm hơn. Ba năm đã không ít rồi!”
Lê tông chủ gật đầu nói: “Đúng thế, ba năm đủ để làm rất nhiều chuyện. Đan Thánh quốc chủ, ông cảm thấy lần này chúng ta nên ra tay không? Đám người Bát Phương Tiền Thánh thua nhanh hơn chúng ta nghĩ. Xem ra sự chuẩn bị của ma tu vô cùng đầy đủ. Phiền phức càng lớn rồi!”
Đan Thánh quốc chủ nói: “Lớn thì lớn. Dù sao các ma tu một chốc một lát cũng không giết được tới Đông Giới. Đợi tới khi đám người Bát Phương Tiền Thánh thua gần hoàn toàn, chúng ta ra mặt thu dọn tàn cục sau.
Lê tông chủ cười nói: “Đan Thánh quốc chủ rất có lòng tin, đây cũng là một cách. Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, thứ nhất là đi giúp đám người Bát Phương Tiền Thánh, thứ hai là án binh bất động, xem tình hình.
“Án binh bất động! Thu thập tàn binh!”
Đan Thánh quốc chủ không chút do dự chọn cách thứ hai.
Hắn ta đối với Bát Phương Tiền Thánh, đối với ma tu đều không có thiện cảm gì, để hai đám người này chết hết là tốt nhất.
Lê tông chủ suy nghĩ thì lắc đầu nói: “Suy nghĩ tôi khác với ông, tôi cảm thấy lúc này, vẫn nên giúp đám Bát Phương Tiền Thánh một chút, không thể để bọn họ thua quá nhanh. Nếu không thế lực ma tu quá lớn, Đông Giới thật sự sẽ nguy hiểm. Một khi ma tu cảm thấy mình đủ mạnh, bắt đầu xuất binh tác chiến về hai phía Tây Lĩnh và Đông Giới, vậy thì không dễ xử lý! Chúng ta vẫn quá yếu!”
Lê tông chủ cầm ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Đan Thánh quốc chủ lắc đầu nói: “Không được, bây giờ quyết đối không thể chiến đấu. Bây giờ chúng ta không đủ tự tin, còn đánh cái gì mà đánh, ông trông mong vào đám
tán binh này ư?”
Lời của Đan Thánh quốc chủ khiến Lê tông chủ cười.
Khoảng thời gian này, cao thủ của Đông Giới dưới sự triệu hiệu của bọn họ, lục đục tới nước Đan Thánh và nước Võ Đỉnh.
Tình hình cơ bản của cả Đông Giới, Lê tông chủ đều thấy rõ.
Nói thật, tình hình không tốt như Lê tông chủ nghĩ. Trong Đông Giới, cao thủ thật sự có thể ra tay thật sự quá ít.
Xét riêng cường giả đã bước vào cực hạn, cả Đông Giới, vậy mà không gom được mười người. Hơn nữa về cơ bản đều chưa thoát khỏi sự áp chế của thiên địa, cường giả cực hạn sức chiến đấu có hạn, ví dụ như Thú Thánh của nước Thú Tây Lương.
Còn lại, cao thủ từ Võ Tôn cảnh hoặc Tôn Giả trở lên, số lượng cũng không nhiều. Hơn nữa đều có tâm tư riêng, không biết đang nghĩ gì.
Những người này, có người có thể dùng, có người không thể dùng, rất phiền phức.
Lê tông chủ muốn ngưng tụ sức chiến đấu này cũng không dễ.
Có điều Lê tông chủ cũng có suy nghĩ của mình, nhấp ngụm trà, nói: “Ông sai rồi, Đan Thánh quốc chủ. Thật ra tôi cảm thấy thật sự để một bộ phận ma tu giết vào Đông Giới còn là chuyện tốt. Bởi vì trong Đông Giới, thật ra có rất nhiều cao thủ ẩn nấp. So với Tây Lĩnh, Nam Vực và Bắc Cương, cao thủ ẩn nấp trong Đông Giới chắc chắn là nhiều nhất. Chỉ là những người này rất khó để chúng ta sử dụng, nhưng chỉ cần các ma tu giết vào thì bọn họ có khả năng ra tay”
Đan Thánh quốc chủ nghe vậy thì sửng sốt nói: “Còn có cách này ư? Trong Đông Giới có nhiều cao thủ ẩn nấp?”
Lê tông chủ nói: “Đan Thánh quốc chủ không biết chuyện này ư? Đông Giới từng là chiến trường viễn cổ, mấy trăm năm trước cũng là nơi chính tà giao chiến. Nơi này có nhiều cao thủ chết nhất, bảo tàng để lại nhiều nhất, truyền thừa nhiều nhất. Cộng thêm một vài nhân tố linh tinh không nói rõ được, thật ra Đông Giới là nơi mà tất cả cường giả khi đạt tới cảnh giới nhất định đều nguyện ý tới đây tìm sự đột phá. Nếu để những cao thủ này tìm một nơi ẩn nấp, bọn họ nhất định sẽ không chọn Nam Vực và Bắc Cương, chắc chắn sẽ tới Đông Giới”
Đan Thánh quốc chủ nhướn mày nói: “Tôi sống ở Đông Giới lâu như vậy, sao tôi chưa từng nghe có loại chuyện như này”
Lê tông chủ nói: “Đó là vì Đan Thánh quốc chủ ông không quá thích ra ngoài, cũng không muốn nghiên cứu những chuyện này thôi. Con người tôi tuy tu vi gần như không có nhưng những chuyện thú vị này thì đều thích nghiên cứu. Vậy nên biết nhiều một chút. Ví dụ, bây giờ tôi ít nhất biết rõ, trong Đông Giới còn có hai vị cao thủ chưa xuất hiện, nếu có thể ép bọn họ ra, phần thắng của chúng ta có thể gia tăng không ít.
Đan Thánh quốc chủ nhíu mày, nói: “Người mà ông nói là ai?”
Lê tông chủ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, nói: “Quỷ Nhãn Thông Thiên, La mù. Thiên Cơ Thần Toán, Tiền bà tử”
Đồng tử của Đan Thánh quốc chủ hơi co rút, tên của hai người này, hắn ta rõ ràng từng nghe nói.
Suy nghĩ một lát, Đan Thánh quốc chủ nói: “Hai người này không dễ tìm!”
Lê tông chủ nói: “Nếu dễ tìm thì không cần ông nói rồi. Với năng lực của Ngự Thú trai tôi, tôi chỉ biết bọn họ đã tới Đông Giới. Nhưng cụ thể đang ở đâu thì không thể biết. Hai người này đều là người mang theo đại năng, tùy tiện tìm một người cũng có tác dụng vào lúc mấu chốt trong trận chiến cái thế này”
Đan Thánh quốc chủ nói: “Phải, một người có thể xem bói, dự đoán tương lai. Một người nhắm mắt lại thì có thể nhìn thiên hạ, xem khí vận mạnh yếu. Có hai người này tọa trấn thì sẽ ở đứng ở thế bất bại. Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi phái người đi tìm. Nhưng về vấn đề của Bát Phương Tiền Thánh, tôi vẫn cho rằng nên án binh bất động”
Lê tông chủ lật tay lấy ra sóc chuột hư không, nói: “Đi đi, đi tìm Cửu Thiên. Xem dạo này cậu ta đang làm gì, người cũng không thấy đâu rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất