“Tên mù thối, ăn, ăn, ăn, ông chỉ biết ăn. Chúng ta khi nào tới khu vực hỗn loạn một chuyến?”
Núi Cửu Tiêu, ở núi sau.
Đại trưởng lão Lương Long nhìn một ông lão mù một mình ăn hết đồ ăn trên bàn, có chút không vui.
Tên mù thối này đừng thấy mắt không mở nhưng tay chân thật sự không phải nhanh bình thường đâu, người bình thường ăn cơm, căn bản không tranh được với ông ta. Ông lão mù cười nói: “Đừng vội. Đăng Thiên Cửu Nạn này của Cửu Thiên không phải còn chưa xong hay sao? Đợi sau khi cậu ta làm xong, chúng ta cùng đi
Đại trưởng lão nghe vậy thì sửng sốt nói: “Khoan đã, ông nói cái gì. Cùng đi? Ông không phải là định để Cửu Thiên đi cùng với chúng ta đấy chứ? Chút thực lực đó của cậu ta, cậu ta đi chúng ta không bảo vệ được! Không dễ gì tìm được một người truyền thừa, đừng tùy tiện giết.
Ông lão mù chỉ vào mình, nói: “Cậu ta cũng là tôi tìm được. Sau này gặp chủ nhân, công lao tính cho tôi. Yên tâm, có tôi ở đây, bảo đảm cậu ta không sao. Ông phải nghĩ như này, nếu chúng ta thật sự có thể tìm được, vậy thì lập tức có thể để cậu ta giải quyết truyền thừa còn lại. Như vậy tốt hơn bất cứ cái gì!”
Đại trưởng lão nói: “Vậy cũng không được. Tôi đi nhiều lần như vậy cũng không tìm được. Đâu thể cậu ta vừa đi thì thật sự tìm được, để cậu ta đợi là được.
Ông lão mù lắc đầu nói: “Tùy ông. Chỗ này là địa bàn của ông, ông quyết!”
Đại trưởng lão cười he he, sau đó đưa tay ra với ông lão mù, nói: “Được rồi, lấy đồ ra đi. Có chỗ tốt đừng ăn mảnh”
Lão mù bỗng sửng sốt, lập tức ôm túi của mình: “Ông đang nói gì?”
Đại trưởng lão khinh thường nhìn ông ta, nói: “Sao hả, còn giả bộ với tôi. Mấy ngày nay ông biến mất đã đi đâu? Chắc chắn là tự mình chạy tới nơi sâu trong Hỗn Độn tìm đồ tốt rồi. Lão mù như ông mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, phân thân vô tận. Gặp khó sẽ chạy ngay. Chắc chắn là để ông tìm được không ít đồ tốt. Mau lấy ra, mọi người chia nhau, đừng làm mất hòa khí!”
Giọng của ông lão mù cũng trở nên sắc bén, nói: “Đồ tôi tìm, việc gì phải chia cho ông!”
Đại trưởng lão khẽ vung tay, một thanh trường thương kề vào yết hầu của ông lão mù, nói: “Ông cũng nói rồi, nơi này là địa bàn của tôi. Kiếm đồ trên địa bàn của tôi, còn không chia cho tôi. Cẩn thận tôi đánh tan từng cái phân thân đó của ông. Để ông quay về ngủ một trăm năm!”
Ông lão mù mặt mày bất lực, không tình nguyện lấy ra một đống đồ tốt.
Có dược liệu, có binh khí, có áo giáp, có sách. Các loại đồ nhìn một cái thì biết rất bất phàm. Nhìn trông ít nhất cũng là thần vật có tuổi đời.
Đại trưởng lão liếc nhìn, nói: “Đều là đồ của thần sứ. Tôi nhận ra mấy cái này, đây đều là người tôi giết. Một thương một người, đâm thủng tim của bọn họ, đánh tan thần hồn của bọn họ. Khiến bọn họ không thể luân hồi chuyển sinh. Mấy thứ này chắc là chủ nhân giết. Chậc chậc, thiết nghĩ năm đó đi theo chủ nhân, một đường từ mặt đất giết lên hư không, rồi giết tới Hỗn Độn, thật là kinh tâm động phách.
Ông lão mù cũng có vẻ khát vọng, nói: “Phải. Quãng thời gian của năm đó thật khó quên. Chỉ đáng tiếc, chủ nhân đồng quy vu tận với những thần linh kia, nếu không chúng ta nói không chừng có thể phá thế giới này, đi ra bên ngoài xem thử.
Đại trưởng lão vừa nhét đồ tốt bên trong vào trong lòng mình, vừa nói tiếp: “Phải, nếu có thể ra ngoài nhìn một cái, đời này cũng đáng rồi. Thật sự không được, để chúng ta sống ở trung tâm của thiên địa đó cũng không tệ. Thế giới thay đổi theo ý nghĩ, bất tử bất diệt, vĩnh hằng vô tận!”
Ông lão mù bấm ngón tay tính: “Tuổi thọ của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ còn hơn một nghìn năm. Lực lượng mà chủ nhân cho năm đó cũng sắp tiêu hao hết rồi, thật tệ!” Đại trưởng lão cười nói: “Thì ra ông cũng chưa sống đủ, tôi còn tưởng ông thật sự không để ý sống chết của mình cơ!”
Ông lão mù nói: “Nếu là vì chủ nhân mà chiến tử, vậy tôi không sợ. Chiến tử vì quê nhà, dũng cảm mà chết. Vốn chính là chốn về của cường giả. Tốt nhất là chết do tranh với trời, chết trong tay thiên địa thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng tôi không thể chấp nhận mình từ từ chết già. Từng chút mất đi lực lượng, tuổi thọ cạn kiệt, giống như người bình thường hóa thành cát bụi”
Đại trưởng lão nói: “Nói rất hay. Nhưng điều này không liên quan tới tôi. Tôi không muốn chết, tôi tình nguyện sống thêm mười nghìn năm, hai mươi nghìn năm nữa, tốt nhất
thọ ngang trời đất. Tên mù thối, thứ này tôi muốn. Một trong những Hỗn Độn Lục Đạo châu, Mộng Nguyên châu. Thứ này có thể khiến tôi sống thêm mấy năm!”
Ông lão mù cướp lấy viên ngọc trong suốt đó, nói: “Thứ này tôi không dễ gì mới kiếm được, có quỷ mới cho ông. Tôi còn muốn gom gủ sáu viên ngọc, lấy ra đại đạo thiên địa chí cao vô thượng ở bên trong đó. Như vậy không chừng tôi cũng có thể đạt tới mức độ như chủ nhân năm đó.
Đại trưởng lão nghe vậy thì cười ha ha, nói: “Dựa vào ông còn muốn đạt tới mức độ của chủ nhân năm đó. Ông nhiều nhất cũng chỉ trở thành Tả thần sứ của năm đó thôi. Mơ mộng hão huyền, lục đạo tề tụ, chẳng qua chỉ là cát bụi thôi.
Ông lão mù lười để ý ông ta, cất viên ngọc ở bên người, nói: “Ông đố kị chứ gì. Ông là không có!”
Đại trưởng lão mở miệng nói: “Có tôi cũng không nói cho ông. Sáu viên ngọc này, trừ Sinh Chi châu và Mộng Chi châu, những viên ngọc khác không có tác dụng đối với tôi. Tôi muốn nó làm gì! He he, nếu ông muốn gom đủ, tôi khuyên ông vẫn nên nịnh tôi đi. Bởi vì tôi biết có mấy viên đang ở đâu?
Ông lão mù khẽ cười nói: “Muốn kêu tôi cầu xin ông chứ? Tôi không biết tự tìm à. Không gom đủ thì như nào. Tôi cũng không quá thiếu. Lục đạo tề tụ cũng chỉ cho tôi một chút cơ hội đột phá mà thôi”
Đại trưởng lão có dáng vẻ lười nói thêm với ông, khẽ lắc đầu, không nói nhiều nữa.
Lúc này, một đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch rảo bước đi tới, cúi người nói: “Đại trưởng lão, các vị trưởng lão cầu kiến
Đại trưởng lão xua tay nói: “Kêu bọn họ tới đây. Tên mù thổi, ông có thể đi rồi. Trông xấu xí như vậy, không gặp được người khác.
Ông lão mù quét sạch đồ trên bàn, xua tay nói: “Vậy tôi tiếp tục tới Hỗn Độn đi dạo. Khi nào Cửu Thiên qua hết chín ải thì tôi quay lại. Ông nhớ lấy, tuyệt đối đừng để cậu ta biết ông định làm gì. Người ta có nguyện ý làm người truyền thừa này không còn chưa biết!”
Đại trưởng lão cười nói: “Cậu ta còn có lựa chọn chắc? Có điều tôi sẽ bàn điều kiện với cậu ta. Nếu cậu ta bằng lòng, tôi có thể tặng cho cậu ta một ít đồ.”
Ông lão mù lắc đầu nói: “Đồ vắt cổ chày ra nước, không có lòng tốt! Tôi đi đây, ông từ từ chơi!”
Đại trưởng lão nói mà không ngoảnh đầu lại: “Chuyện cớ gì đâu. Cậu ta ta muốn chơi như thế thì để cậu ta chơi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất