“Vỡ rồi?”
Cả người ngũ trưởng lão cứng đờ.
Quầng sáng vỡ nát, chứng tỏ sức mạnh đang bay lên từ giữa sông Tinh Thần đã vượt xa phù ấn và trận pháp mà ông ta bố trí.
Hơn nữa, nó còn vỡ vì dư chấn. Điều đó có nghĩa là, đòn vừa rồi của Cửu Thiên có uy lực khủng khiếp khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng mới chỉ qua mười ngày, thế mà ngũ trưởng lão cảm thấy, Cửu Thiên đã mạnh hơn lúc hắn mới vào núi Thần Hoàng rất nhiều.
Không chỉ vì đã học được công pháp của Đạo Diệt, mà có vẻ kể cả ngộ đạo hay tu vi cảnh giới của hắn đều tăng lên ít nhiều.
Đây chẳng lẽ chính là càng đánh càng mạnh trong truyền thuyết. Chỉ cần hắn không bị đánh chết, tất cả đều sẽ trở thành tảng đá dưới chân, giúp hắn tăng tu vi và sức mạnh.
Loại người này, e rằng một tỷ người mới có một.
Ngũ trưởng lão phục hoàn toàn, có vẻ cửa ải này của ông ta, có thiết lập hay không cũng chẳng khác gì nhau. Có khi còn giúp cho Cửu Thiên tăng thêm tu vi!
Ầm!
Bỗng sau núi Thanh Tiêu phát ra tiếng nổ lớn.
Cả núi Thanh Tiêu như rung chuyển.
Tất cả các đệ tử thuộc Thần Hoàng nhất mạch đều liên tục lui về phía sau. Mặt đất bên dưới đã bắt đầu nứt toác, đủ để chứng minh rằng, tiếng nổ mạnh ban nãy có uy lực khủng khiếp thế nào.
Cũng may bên ngoài chín ngọn núi chính của Thần Hoàng nhất mạch đều được trang bị thêm trận pháp. Nếu là ngọn núi khác, có khi vừa phát ra tiếng nổ, nó đã bị nổ tung!
Bỗng dưng có một cột sáng bắn lên từ sau núi.
Mọi người tập trung quan sát, chỉ thấy trên cột sáng có hai màu đỏ đen. Cột sáng lao thẳng lên bầu trời, khiến phong vân thay màu.
Sau khi nhìn kỹ, màu đen kia rõ ràng là màu của nước sông Tinh Thần.
Còn ánh sáng đỏ là sức mạnh của Cửu Thiên.
Hai luồng sức mạnh đan xen, không thể phân biệt nổi cao thấp.
Tứ trưởng lão vỗ vai ngũ trưởng lão nói: “Chẳng phải ông nói có Thời Không Đại Đạo à? Sao vẫn chưa thấy đâu?”
Ngũ trưởng lão nói: “Tôi cũng không biết!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Ánh sáng đỏ đen nổ mạnh trên trời. Lúc này, cả bầu trời đều bị nhuộm thành hai màu đỏ đen.
Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy một bóng người che khuất bầu trời xuất hiện trong ánh sáng.
Bóng dáng lớn như núi kia đang cầm một thanh kiếm hỏa diệm, trên người là Lân Long giáp. Đây không phải Cửu Thiên thì là ai?
Cửu Thiên cầm ba viên Hỗn Độn Lục Đạo châu và một viên pháp châu Hư Vô, khinh thường nhìn nước sông Tinh Thần.
Có Hỗn Độn Lục Đạo châu ở đây, sức mạnh đại đạo có thể làm gì được hắn?
Sinh Tử Chi Đạo di chuyển vòng quanh người Cửu Thiên, nên hắn thật sự không sợ Thời Không Chi Đạo. Khi mới bước vào, suýt chút nữa hắn đã bị Thời Không Chi Đạo cản bên ngoài.
Nhưng ngay sau đó, Nguyên Lực châu và Tử Linh châu trong tay Cửu Thiên bắt đầu phản công.
Tất cả sức mạnh ngăn cản, đều bị Cửu Thiên gạt bỏ.
Không chỉ vậy, Cửu Thiên còn có thể phóng ra pháp châu Hư Vô của mình. Điều này khiến hắn cảm thấy tinh thần hăng hái, nên đã cắn nuốt rất nhiều sức mạnh trong sông Tinh Thần.
Pháp châu Hư Vô trong tay hắn phát ra ánh sáng óng ánh.
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên cảm nhận được, hình như viên pháp châu Hư Vô của hắn chật ních. Có vẻ sức mạnh của Thời Không Chi Đạo cũng không tệ.
Cửu Thiên lại chém một nhát lên không trung, thanh kiếm hỏa diệm khổng lồ ẩn chứa sinh tử chi lực, vẽ một đường rất dài trên bầu trời.
Phong vân xoay chuyển, dòng nước đen lùi lại.
Cả người Cửu Thiên nhanh chóng thu nhỏ. Hắn xoay người rơi xuống.
Phập!
Trọng kiếm Vô Phong đi trước một bước, cắm vào núi Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, Cửu Thiên dẫm chính xác lên chuôi của trọng kiếm Vô Phong.
Cửu Thiên cất ba viên Hỗn Độn Lục Đạo châu lại, rồi giơ pháp châu Hư Vô lên cao, trong đó sức mạnh thời không đạo chi lực cuồn cuộn. pháp châu Hư Vô không thể liên tục cung cấp sức mạnh cho Cửu Thiên giống như Hỗn Độn Lục Đạo châu, sức mạnh này chỉ có thể dùng một lần. Nếu không, viên pháp châu Hư Vô này của Cửu Thiên sẽ vô cùng mạnh mẽ.
“Sông Tinh Thần, Thời Không Chỉ Đạo. Xin hỏi những ngôi sao nơi đây, tôi có được qua hay không?”
Cửu Thiên cất giọng hỏi, cái gọi là trích tinh ở đây, tám phần là tinh luyện Thời Không Chi Đạo trong đó.
Điều này cũng gần giống suy đoán của hắn!
Chẳng qua, Cửu Thiên không có thời gian bình tĩnh ngồi tu luyện ở sông Tinh Thần, rồi tìm hiểu cặn kẽ Thời Không Chi Đạo. Vậy nên hắn chỉ có thể dùng cách, cố nhét Thời Không Chi Đạo vào trong pháp châu Hư Vô của mình.
Cách làm đó khiến cho sông Tinh Thần phản kháng mãnh liệt.
Cũng may tu vi của Cửu Thiên đủ mạnh, Hỗn Độn Lục Đạo châu cũng chẳng phải dạng vừa. Hơn nữa, gần đây hắn bắt đầu có thể điều khiển được sức mạnh trong Tử Linh châu. Lúc này mới có thể thoát chết trong gang tấc!
Nhưng với các đệ tử Thần Hoàng nhất mạch khác, hành động ban nãy của Cửu Thiên, quả thật giống như thiên thần hạ phàm.
Đạo chi lực mạnh như vậy cũng không thể khiến hắn bị thương.
Thân hóa thiên địa, nhất kiếm phá thương khung.
Lúc này vài đệ tử trong Thần Hoàng nhất mạch đã nhìn Cửu Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngũ trưởng lão im lặng một lúc lâu vẫn không thể nói gì, bàn tay hơi run rẩy.
Đến khi bị tứ trưởng lão vỗ vai, ông ta mới chợt bừng tỉnh, không tình nguyện nói: “Coi như cậu đã qua ải thứ năm”
Cửu Thiên cười gật đầu, qua ải này còn đơn giản hơn hẳn nghĩ.
Quan trọng là từ khi bắt đầu, Cửu Thiên đã không định nương tay. Có bao nhiêu sức mạnh thì dùng bấy nhiêu, Hỗn Độn Lục Đạo châu, Cửu Long Huyền Cung Tháp, và cả thế giới chi lực mà hắn đã gần nắm giữ. Cửu Thiên định bắt đầu dùng tất cả. Hắn muốn nhanh chóng vượt qua mấy cửa ải tiếp theo.
Có cửa ải nào trên thế gian mà con người không thể vượt qua?
Kể cả có là thần linh vô địch, thì chẳng phải vẫn có những kẻ nghịch thần đó sao?
Cửu Thiên lại nhảy lên, hắn dẫm lên trọng kiếm Vô Phong, bay đến ngọn núi kế tiếp.
Tất cả đệ tử Thần Hoàng nhất mạch, có người lập tức đuổi kịp, định đến gần quan sát Cửu Thiên vượt ải, có người đứng đó, định quan sát qua màn sáng. Tuy rất có thể lát nữa màn sáng này sẽ vỡ nát.
Tứ trưởng lão đứng dậy nói: “Tôi đi xem Cửu Thiên vượt qua ải mà tôi thiết kế kiểu gì!”
Rõ ràng, tứ trưởng lão cũng đứng ngồi không yên.
Nếu để ông ta tiếp tục ngồi đây quan sát, chẳng khác nào đang tra tấn ông ta.
Ông ta cần phải đến gần, nhìn tận mắt hành động của Cửu Thiên. Dù Cửu Thiên có vượt qua hay không, ông ta cũng phải quan sát cẩn thận.
Bây giờ còn ai dám nói Cửu Thiên không thể vượt qua Đăng Thiên Cửu Nạn? Cũng chẳng ai biết, ải tiếp theo thật sự có thể ngăn cản nổi Cửu Thiên hay không?
Kể cả nhị trưởng lão từng vô cùng tự tin cũng không dám chắc. Ông ta hơi vân về ngón tay dưới ống tay áo, cứ như đang tính toán điều gì đó.
Đại trưởng lão thấy hành động của nhị trưởng lão, cười nói: “Không cần tính. Thiên cơ khó dò, huống chi, ông cũng không tính chuẩn!”
Nhị trưởng lão nói: “Không phải tôi muốn tính xem Cửu Thiên có qua Đăng Thiên Cửu Nạn hay không. Mà tôi định tính, nếu đệ tử Thần Hoàng nhất mạch nhận Cửu Thiên làm tông chủ, liệu có gặp kiếp nạn nào hay không?
Đại trưởng lão cười nói: “Nếu có kiếp nạn thì cũng chẳng tránh được, kể cả có tính ra thì sao? Chẳng lẽ cả đời đệ tử Thần Hoàng không bước ra ngoài? Đi theo ai mà chẳng giống nhau, nhỡ đệ tử thuộc Thần Hoàng nhất mạch làm tông chủ thì thế nào? Cần gì phải tính nó?”
Nhị trưởng lão thở dài nói: “Tính để an tâm thôi!”
Lúc này, lục trưởng lão cũng quay lại, nói thầm với bát trưởng lão và cửu trưởng lão: “Hai vị trưởng lão. Giờ hai người vẫn cảm thấy, chọn Cửu Thiên làm tông chủ là một sai lầm hay sao?”
Cửu trưởng lão im lặng không nói gì, dáng vẻ tâm trạng nặng nề, không muốn nói chuyện.
Bát trưởng lão thở dài nói: “Đúng thì sao? Sai thì thế nào? Nếu Cửu Thiên có thể vượt qua Đăng Thiên Cửu Nạn, kể cả chúng ta không muốn cũng phải nhận. Còn giả dụ hắn không qua được, thì chúng ta vẫn có thể bàn tiếp.
Lục trưởng lão cười nói: “Nói cách khác, bát trưởng lão không phản đối Cửu Thiên làm tông chủ đúng không?”
Vẻ mặt bát trưởng lão phức tạp: “Không biết. Tôi cũng không biết mình nghĩ thế nào. Cửu Thiên này đúng là rất phi thường, tôi thấy Đăng Thiên Cửu Nạn không thể ngăn cản hắn”
Lục trưởng lão nói: "Tôi cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên nếu giờ chọn ủng hộ hắn, có khi sau này...Thôi, đừng nói nhiều vô ích. Cứ nghe theo đại trưởng lão đi
Bát trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe đại trưởng lão. Tôi không có ý kiến!”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, Cửu trưởng lão bỗng nói nhỏ: “Hai vị trưởng lão, tôi cảm thấy trong người hơi không khoẻ. Xin phép về trước!”
Nói xong, cửu trưởng lão chẳng đợi những người khác lên tiếng ngăn cản, đã lập tức phi thân rời đi.
Thấy vậy, Nhị trưởng lão lắc đầu nói: "Cửu trưởng lão đã cảm thấy sợ hãi. Sợ là ông ta đã đắc tội với Cửu Thiên, còn từng âm mưu một cách độc ác. Đại trưởng lão cười nói: “Cứ để ông ta suy nghĩ cẩn thận đi
Núi Bích Tiêu, cửu trưởng lão hóa thành một tia sáng, bay về điện Kim Châu.
Lúc này điện Kim Châu đã được trùng tu, nên đã khôi phục được vài phần.
Cửu trưởng lão suy sụp, ông ta nói vọng ra ngoài điện: “Cổ An đâu? Gọi Cổ An ra đây!”
Cổ An nhanh chóng chạy đến, vết thương trên người hắn ta chưa khỏi hẳn, đành phải nhờ hai đệ tử khiêng đến đó.
“Ông nội, có chuyện gì mà gấp vậy?”
Cổ An yếu ớt nói.
Cửu trưởng lão nhìn Cổ An nói: “Cháu trai à, đi thôi. Rời khỏi núi Thần Hoàng, rời khỏi Hỗn Độn, tránh mặt Cửu Thiên. Xem ra chuyện ngày ấy, chúng ta làm sai thật rồi.”
Cổ An duỗi thẳng lưng, nói: “Ông nội, ông nói gì cơ? Rời khỏi núi Thần Hoàng?”
Cửu trưởng lão nói: “Đúng vậy. Chạy trốn là cách tốt nhất. Nếu không, nhất định Cửu Thiên sẽ trả thù, chúng ta đều sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu. Đợi khi Cửu Thiên bước lên vị trí tông chủ, ông cũng sẽ từ bỏ thân phận trưởng lão, mong có thể làm nguôi bớt cơn oán giận trong lòng hắn. Đừng phản đối, đi ngay đi. Các người đưa nó đi!”
Nghe vậy, Cổ An đau khổ nhắm mắt, cuối cùng nói: “Vâng, cháu đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất