"Vậy ngươi gọi người tặng trâm cho ngươi ra đây làm chứng xem." Tưởng Nhã Linh bỗng dưng hơi sợ, nhưng ngẫm nghĩ một thoáng, nàng ta lại không quan tâm gì nữa cả, hùng hồn nói. 

"Bổn vương phi nói rồi, ta không quen người đó, càng không biết có thân phận gì, có điều người đó tên là Linh Nhi!" 

"Linh Nhi?" Tưởng Nhã Linh lẩm nhẩm, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lên: "Ngươi nói bậy! Sao tự nhiên Trưởng Công chúa lại tặng trâm cho ngươi được chứ" 

Mọi người nghe xong cũng thấy buồn cười, lần lượt hùa theo. 

"Tên thật của Xương Nhạc Công chúa đúng là Dạ Linh Nhi, ý Thần Vương phi là Trưởng Công chúa đã tặng trâm cho nàng ta à?" 

"Sao có chuyện này được, Trưởng Công chúa cao quý nhường nào. Người ấy là nữ nhi duy nhất của Tiên hoàng, cũng là nữ nhi nhỏ nhất, muội muội của Hoàng thượng. Sao người ấy có thể tuỳ tiện tặng chiếc trâm quý giá như thế cho một người lạ chứ!" 

"Ta nghĩ là do Thần Vương phi cố ý viện cớ thôi!" 

Mọi người lần lượt hùa theo, Tưởng Nhã Linh tỏ ra đắc ý. 

Lệ phi ở bên cạnh thoáng nhìn Sở Kiều Tịnh đang vô cùng thờ ơ, lời chất vấn nhục nhã vốn đã lên tới bên miệng lại cố nuốt xuống bụng, không thể không phản bác một câu. "Nhìn dáng vẻ của Thần Vương phi không giống như nói dối, có thể là được Trưởng Công chúa tặng thật đấy!" 

Nghe vậy, Tưởng Nhã Linh lập tức bất mãn: "Lệ phi nói thế, Trưởng Công chúa cao quý biết bao, sao có thể.." 

Nói rồi, nàng ta khinh bỉ liếc nhìn Sở Kiều Tịnh, tiếp tục nói với vẻ mặt ghét bỏ: "Sao có thể quen biết hạng người như nàng ta" 

"Còn về chuyện nàng ta nói một cách thản nhiên như thế, bổn vương phi nghĩ tám mươi phần trăm là do biết Xương Nhạc Công chúa có sức khoẻ yếu, chưa bao giờ ra ngoài, 

càng không thể vào cung của người ấy, nên mới không sợ hãi chứ gì." 

Tưởng Nhã Linh nói vậy làm mọi người cảm thấy có lý, thế là lại bắt đầu thêm một lượt chửi bới Sở Kiều Tịnh mới. 

Thái hậu nhìn Sở Kiều Tịnh giữa đám đông, chỉ thấy nàng đứng ở đó, từ đầu đến cuối không hề tức giận, mặt không cảm xúc, nhưng chính vì vậy cũng có thể khiến cho không một ai có thể coi thường, như thể khí chất và sự hờ hững này đều là bẩm sinh. 

Có điều... Thái hậu nhìn cây trâm cài trên tóc Sở Kiều Tịnh, cũng thấy hơi nghi hoặc. 

Mặc dù nha đầu Linh Nhi đó không phải con ruột của bà ta, nhưng cũng lớn lên dưới sự dõi theo của bà ta. Bà ta coi con bé như con ruột của mình, thương yêu vô cùng, cũng hiểu rõ tính tình của con bé, nó sẽ không thân cận với người lạ quá nhanh. 

"Mắt ai gia không tốt, nhưng ai gia cũng biết cây trâm của nha đầu Linh Nhi. Lại gần hơn đi, để ai gia xem nào" 

Sở Kiều Tịnh nhìn Thái hậu bằng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, sau đó từ từ tiến lên, gỡ cây trâm xuống. 

Thái hậu nhận lấy trâm cài, kiểm tra một hồi rồi nhíu mày: "Đúng là trâm của nha đầu Linh Nhi rồi, trên cây trâm này còn khắc một chữ Linh, Hoàng thượng đã tìm người làm cho con bé vào lễ cập kê." 

Sở Kiều Tịnh ngẩn ra, lễ cập kê? Nữ tử xinh xắn hoạt bát đó là Trưởng Công chúa thật ư? 

Nhưng chẳng phải họ bảo Trưởng Công chúa thích yên tĩnh, thường xuyên ở nhà không ra ngoài sao? 

Tại sao ngày hôm đó lại xuất hiện ở cổng Thái Y viện, còn ở trên cành cây? Dáng vẻ đó không giống sức khoẻ yếu ớt, dịu dàng thanh lịch chút nào cả. 

Nghe vậy, Tưởng Nhã Linh lập tức vui vẻ, quay sang nhìn Sở Kiều Tịnh: "Bây giờ ngươi còn lời nào để nói nữa không, cây trâm này chính là của Trưởng Công chúa. 

Nói xong, Tưởng Nhã Linh tỏ vẻ oai phong lẫm liệt nhìn về phía Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, Thần Vương phi ăn cắp trâm cài của Trưởng Công chúa, nên lôi kẻ trộm này ra ngoài đánh bằng roi đi ạ!" 

"Đúng thế, Thần Vương phi quá to gan, không ngờ lại dám cài thứ lấy của người khác lên tóc mình, thật càn rỡ!" 

"Phải đó, nếu là như vậy thì đánh mấy chục hèo cũng không đủ" 

Nhìn mọi người cứ ngươi một câu, ta một câu, Sở Kiều Tịnh cau mày, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tưởng Nhã Linh. 

"Hiên Vương phi có biết tội vu oan vừa nhẹ mà lại vừa nặng không hả!" 

"Đương nhiên là biết, nhưng chẳng lẽ lời bổn vương phi nói không phải sự thật? Nếu không phải ngươi trộm, tại sao trâm cài của Trưởng Công chúa lại ở trong tay ngươi? Trong cung ra vào đều có ghi chép, ta chưa nghe nói ngươi đến Xương Linh cung bao giờ!" 

Dứt lời, Tưởng Nhã Linh lại hùng hồn nói tiếp: "Cùng là người của Hoàng gia, đáng lẽ phải làm gương, nhưng ngươi là Vương phi mà lại làm ra chuyện cướp gà trộm chó này, nên xoá tên ngươi khỏi gia phả Hoàng thất mới đúng!" 

"Hiên Vương phi to gan thật đấy, Thái hậu còn đang ở đây, từ khi nào mà gia phả Hoàng thất lại đến lượt người quyết định thế!" Sở Kiều Tịnh đột nhiên cất cao giọng, nghiêm nghị uy hiếp Tưởng Nhã Linh: "Hơn nữa chuyện này cũng không có bằng chứng, ngươi nói bừa như thế, đến lúc đó người bị đánh sẽ là ngươi đấy!" 

Tưởng Nhã Linh hốt hoảng nhìn thoáng qua Thái hậu, thấy sắc mặt bà ta bình thường thì mới khinh khỉnh nhìn Sở Kiều Tịnh: "Ngươi á, chẳng qua chỉ giỏi nói suông thôi. Cây trâm này chính là vật chứng, ngươi nghĩ mọi người ở đây đều là trẻ con ba tuổi sao? Trưởng Công chúa tự dưng lại tặng cây trâm mình thích nhất cho ngươi?" 

Tưởng Nhã Linh nói xong, xung quanh chỉ toàn những tiếng cười nhạo, chỉ trỏ Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh nhìn nàng ta với vẻ mặt bình thản: "Nếu như cây trâm này là Trưởng Công chúa tặng cho bổn vương phi, Hiên Vương phi có sẵn sàng chịu đánh không?" 

"Nếu thật sự là thế, bổn vương phi sẽ chịu, nhưng lời ngươi nói tuyệt đối không có khả năng! Chỉ cần đến lúc đó ngươi đừng nói lung tung nữa là được!" 

"Nói nhảm nhiều thật đấy!" Sở Kiều Tịnh liếc Tưởng Nhã Linh, tỏ vẻ khinh thường. 

Khi Tưởng Nhã Linh sắp nổi cáu, Sở Kiều Tịnh lại lên tiếng: "Hi vọng các vị ở đây sẽ làm chứng cho." 

Dứt lời, Sở Kiều Tịnh lại nhìn về phía Thái hậu, hơi khom lưng: "Mong Thái hậu có thể mời Trưởng Công chúa đến đây" 

"Gì cơ? Mời Trưởng Công chúa?" 

"Có bao giờ Trưởng Công chúa tham gia những bữa tiệc kiểu này đâu? Với lại Thái hậu luôn yêu thương Trưởng Công chúa, càng không thể bắt người ấy làm mấy chuyện không thích thế này" 

"Đúng vậy, nghe nói Trưởng Công chúa không khoẻ, làm sao Thái hậu đành lòng bắt người ấy đi ra ngoài hóng gió chứ." 

"Chắc Thần Vương phi đang mơ mộng hão huyền rồi, hay là nàng ta biết rõ Trưởng Công chúa sẽ không đến, thế nên mới cố tình nói như vậy để che giấu mình chột dạ. "Ta thì nghĩ khác, dẫu sao Trưởng Công chúa không thể tới cũng đâu có nghĩa là người khác không thể tới" 

Thái hậu nhìn thoáng qua Sở Kiều Tịnh, không vui cho lắm. 

Biết rõ sức khoẻ Linh Nhi không tốt mà còn muốn gọi con bé đến, không hiểu chuyện như thế, thực sự không hiểu vì sao Hoàng thượng lại nhất quyết muốn gả nàng ta cho Thần Nhi nữa. 

Tôn Nhã Tịnh ngồi ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Thái hậu, bèn nhẹ nhàng nâng cánh tay bà ta, mỉm cười nói: "Thần Vương phi có điều không biết rồi, từ nhỏ sức khoẻ của biểu cô cô đã không tốt nên không thường ra ngoài, càng không thể trúng gió, bởi vậy e là không thể mời đến" 

"Có điều... vẫn có thể đem cây trâm qua đó để biểu cô cô xác nhận cũng được" Nói rồi, Tôn Nhã Tịnh lại nhìn sang Thái hậu: "Cô tổ mẫu, người nói xem có được không ạ?" "Được, cứ làm vậy đi" Thái hậu vỗ tay Tôn Nhã Tịnh, tỏ ra hài lòng. 

eyJpdiI6Ikw2VktLenpsVXM2Z3Z5ODhuVVFrVXc9PSIsInZhbHVlIjoiUEowSWNWeFhiZ0FwVldkT2duS3RMb2xXNkJyTFpwYzNCS3JkblFcL3JiNjJqSWg3WTljV2s2cGlOMW5yaHM1N05BbGg4bGM2aWtVT0ZxWU1qWmR1V043U241TDdnam15bG1neDBHQ3B1OGdaRGQxZGRqZWNNYVhhYk9QUEZQbEIwS1FxKzNTelpxRm5hOVcxZDJSYkVMM1dBUGhUbzJJdnJhYTJXM2VQMXVHTT0iLCJtYWMiOiI3YmE2ZGI5NjIzMzM1Y2UyMWFmMjNmOTliYmMzZjgxYmM4NzI0MGU5NmRiYjY4MmE3YWJiNGNhN2YwYThmOTAyIn0=
eyJpdiI6IjUwOEY3UFhaYkw5UlA2TzRjck1jWmc9PSIsInZhbHVlIjoibVdxbVczazlxejRHeFpwSnlTOUt5Rjk4UytMVlBVVnVZVUZVZFU2K2hldno4NlE0ZkRrQjBVMTBJekxVVGhUSjZJaXFNUzkrV1dCa3ZNciswZG1YY2Z5WEN2dWlJY1BhRVpEd25MVjEyXC92RExvcnRrNUVcL1d1OFo5WkhhXC85Qnc4M1FsYWYzUk5HQUxhYUpYUm4wbEphbUtyU1NxSWJqZkY2aFJ4SzExOTVxbTVYN0wzWlhnaWdxVXBET2NDY3hsaG5Cd0pTeG0wYkJXSllqXC9va2E2VVwvS1llNitDR1BlMlA4Q2JOODRFYm9QZVwvSXFEK1dtMXVcL1h0MkVORjNPZFFZNmpURFRDNG9leDlxaWxsN2hFdkZ6ZXlXUmV5ejFTXC95Q3lvVDVQZjVMaU9GSmFINUYwRnltVzkrV09iQUQ5T0wya3hMRzNodzBYRDVJOGJRU3VDbHc9PSIsIm1hYyI6IjFjNjUwNjU0MjE3YzQ3NDYzYWIyMTFkOGE1NmQzMzdjZDNlZDY0MWU1MWZiZTE3NWVhYmU3YjdmZjk4NjRkMjkifQ==

"Thứ gì mà cần đem đến chỗ bổn cung thế?"

Ads
';
Advertisement
x