Một giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử mặc váy gấm màu xanh trắng chậm rãi bước vào.
Hào phóng, thanh nhã, xinh đẹp, mang theo vài phần tiên khí như thể chưa từng dính khói lửa trần gian.
Nữ tử đi tới trước mặt Thái hậu, khom lưng thi lễ với nụ cười mỉm trên môi, hai lúm đồng tiền trên má thêm phần xinh xắn đáng yêu.
"Mẫu hậu an khang"
"Mau đứng lên đi!" Vừa nhìn thấy Dạ Linh Nhi, Thái hậu lập tức vui vẻ đỡ nàng ấy dậy, nắm lấy tay nàng ấy: "Ở đây gió lớn, sức khoẻ con không tốt, sao không ở trong phòng của mình đi?"
"Nhi thần nghe nói mẫu hậu tổ chức tiệc ngắm hoa cúc, Linh Nhi thấy buồn nên cũng đi góp vui ạ!"
Dạ Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, sau đó đột nhiên nhìn về phía Sở Kiều Tịnh nháy mắt: "Tiểu Tịnh Nhi lại đây ngồi cạnh ta này"
Tôn Nhã Tịnh nghe vậy bèn tiến lên hai bước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Dạ Linh Nhi, nàng ta không thể không dừng lại, nhìn Sở Kiều Tịnh bước tới trước mặt Dạ Linh
Nhi.
"Tiểu Tịnh Nhi, con lại xinh đẹp hơn rồi."
Nếu là người khác, Sở Kiều Tịnh nhất định sẽ cho rằng người này đang chế nhạo mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong trẻo chân thành của Dạ Linh Nhi, nàng bật cười. "Cảm ơn, người cũng vậy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người trò chuyện, bất giác nhìn sang Sở Kiều Tịnh, chợt cảm thấy trán khẽ giật.
Đúng là một người dám khen, một người dám nhận!
Thần Vương phi không biết mình trông ra sao ư? Còn nữ tử đang cười tươi rói trước mặt này nữa, có phải vị Trưởng Công chúa lạnh lùng, thích yên tĩnh đó không?
"Đúng rồi mẫu hậu, sao cây trâm này lại ở chỗ người thế?" Hình như nhìn thấy thứ gì đó, Dạ Linh Nhi cầm lấy cây trâm cài ngắm nghía.
Thấy vậy, Tưởng Nhã Linh lập tức bước lên: "Tiểu cô cô, cây trâm này do nàng ta mang tới đây, còn nói là được người tặng. Chắc người này đã lợi dụng lúc người không ở phòng mà lấy trộm rồi"
Mặc dù nàng ta không biết Sở Kiều Tịnh quen Trưởng Công chúa khi nào, nhưng cây trâm này là món quà cập kê mà đương kim Hoàng thượng đã tự tay chế tạo cho nàng ấy, làm sao có thể tuỳ tiện tặng cho người khác được chứ!
Vì thế, theo nàng ta, cây trâm này chắc chắn do Sở Kiều Tịnh trộm!
Khi nhìn về phía Tưởng Nhã Linh, đôi mắt vốn chứa đựng ý cười của Dạ Linh Nhi trở nên lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm: "Ngươi là ai?"
"Bẩm tiểu cô cô, con là Chính phi của Hiên Vương, Tưởng Nhã Linh ạ"
"Ta và ngươi thân lắm sao? Ta già đến thế à?" Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Linh Nhi nhìn thẳng vào Tưởng Nhã Linh, khiến nàng ta không khỏi sững sờ. Vừa định lên tiếng, Dạ Linh Nhi đã thay đổi sắc mặt, cười tự nhiên nhìn Sở Kiều Tịnh: "Bổn cung tặng trâm cho con, sao con không cài?"
Nói xong, nàng ấy cầm cây trâm tự tay cài lên tóc Sở Kiều Tịnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh ngạc trợn to mắt.
"Cây trâm này do Trưởng Công chúa tặng thật à?"
"Trời ạ, không ngờ Trưởng Công chúa lại tự tay cài trâm cho nàng ta, hơn nữa Thần Vương phi còn tỏ ra rất thản nhiên"
"Nhưng mà Thần Vương phi quen Trưởng Công chúa từ khi nào thế? Quan hệ tốt thật đó, làm người ta hâm mộ quá đi.
Mọi người giật mình, nhiều nhất vẫn là hâm mộ.
Ở Bất Dạ Thành, trừ Thái hậu ra thì Trưởng Công chúa là cao quý nhất, ngay cả Hoàng hậu cũng không bằng.
Tiên hoàng đến hơn năm mươi tuổi mới có nữ nhi duy nhất là Dạ Linh Nhi này. Lúc ông ấy còn trị vì, nàng ấy được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Sau này khi đương kim Hoàng thượng lên ngôi, ông càng thêm yêu thương người muội muội duy nhất này, gần như là muốn gì được nấy.
Trước sau đều được cả hai vị Hoàng thượng cưng chiều, có thể nói là muôn vàn yêu thương dồn vào một người.
Nhìn thấy hành động của Dạ Linh Nhi, Thái hậu ở bên cạnh cũng ngạc nhiên: "Linh Nhi quen nha đầu này từ khi nào thế?"
Dạ Linh Nhi ngoái đầu lại nhìn Thái hậu với nụ cười thật tươi trên môi: "Bí mật. Đây là bí mật giữa nhi thần và Tiểu Tịnh Nhi, không thể nói đâu ạ"
Dứt lời, nàng ấy lại dí dỏm nháy mắt với Sở Kiều Tịnh.
Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của nàng ấy, Sở Kiều Tịnh buồn cười, không kìm được mà xoa đầu nàng ấy.
Những người xung quanh đều nín thở, kinh ngạc nhìn nàng.
Người này to gan thế nhỉ, lại dám coi Trưởng Công chúa như trẻ con mà xoa đầu?
Dạ Linh Nhi cũng ngây người, nhìn Sở Kiều Tịnh tít mắt, nàng ấy lập tức cười rạng rỡ, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Nhìn thấy cảnh này, Thái hậu cũng kinh ngạc suýt rớt cằm. Mặc dù bình thường Dạ Linh Nhi nói chuyện với người quen có lẽ cũng sẽ cười, nhưng sẽ không thân mật với người khác đến thế. Nàng ấy cực kỳ kiêu ngạo, càng không bao giờ cho phép người khác xoa đầu mình.
Nhưng bây giờ... nàng ấy lại đối xử khác biệt như thế với Sở Kiều Tịnh?
Chẳng lẽ... Sở Kiều Tịnh thật sự biết cách mê hoặc lòng người? Nếu không thì lúc trước trong buổi lễ hiến tế, cớ sao Dạ Chí Thần luôn lạnh lùng lại chống đối người Hoàng tổ mẫu mà hắn hết sức kính trọng này chứ?
Nghĩ tới đây, Thái hậu bèn nhíu mày.
Hoàng thượng cũng thật là, nhân lúc bà ta không có ở đây mà lập tai họa này làm Chính phi của Thần Nhi, đáng thương cho Tịnh Nhi của bà.
Thái hậu ngước lên nhìn Tôn Nhã Tịnh, khẽ thở dài một hơi, nhưng ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn.
Tịnh Nhi nhà bà xuất sắc như thế, nhất định phải đứng bên cạnh Thần Nhi mới được.
Dường như thấy được ánh mắt của Thái hậu, Dạ Linh Nhi hơi lo lắng, nhưng nàng ấy vẫn nắm chặt tay Sở Kiều Tịnh: "Tiểu Tịnh Nhi, lát nữa con theo bổn cung về Xương Linh cung đi. Bổn cung có rất nhiều điều muốn nói với con"
"Vâng!" Sở Kiều Tịnh gật đầu, nhưng nàng bỗng dời mắt sang chỗ khác, nói tiếp: "Có điều... bây giờ con cần phải giải quyết một chuyện."
Dứt lời, nàng quay phắt sang nhìn Tưởng Nhã Linh, trong mắt đầy lạnh lẽo: "Chẳng phải ngươi đã nói, chỉ cần cây trâm do Trưởng Công chúa tặng, ngươi sẵn sàng chịu bị đánh sao? Bây giờ Thái hậu có thể cho người thi hành rồi đó ạ."
"Ngươi... Bổn vương phi.." Trên mặt Tưởng Nhã Linh có vẻ hơi mất tự nhiên, nói chuyện cũng bắt đầu ấp a ấp úng.
Dù sao khi nàng ta nói lời này, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy. Nếu là trước đó, nàng ta còn có thể dựa vào uy danh lừa dối cho qua, nhưng bây giờ Trưởng Công chúa đã đích thân tới làm chứng, hơn nữa nàng ấy còn tỏ thái độ thân thiết với Sở Kiều Tịnh như vậy, sao mọi người có thể vì nàng ta mà đắc tội Sở Kiều Tịnh chứ?
"Ngươi... Ngươi cố ý chứ gì, trước đó ngươi không hề nói rằng mình và Trưởng Công chúa thân nhau đến vậy. Ngươi nói là được một người lạ tặng cơ mà!"
Tưởng Nhã Linh nhấn mạnh những từ sau cùng, rõ ràng là đang nói cho Dạ Linh Nhi nghe. Nếu người bình thường nghe vậy chắc chắn sẽ cảm thấy Sở Kiều Tịnh coi mình như người lạ, không được tôn trọng, ít nhiều gì cũng thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng Dạ Linh Nhi lại mỉm cười: "Tiểu Tịnh Nhi nhà ta vẫn thông minh như vậy!"
Sở Kiều Tịnh nhìn dáng vẻ tức giận của nàng ta, bèn nhướng mày, giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng: "Cho nên không quan trọng là có cố ý hay không, quan trọng là nếu Trưởng Công chúa không đến, người bị đánh sẽ là bổn vương phi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất