Doanh Vương phủ. 

Bóng chiều tà ngả xuống, đèn lồng trong Vương phủ đã sáng lên. 

Hôm nay Tần Thục Trinh bị thương không nhẹ. 

Nàng ta được nuông chiều từ bé, trưởng thành trong sự chăm bẵm của Tần Thừa tướng. Hôm nay là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua của nàng ta, càng là lần đầu tiên phải chịu nỗi uất nhục lớn đến vậy! 

Nàng ta bị thương không nhẹ. 

Nhưng lại ngại thể diện nên không thể mời Thái y hoặc đại phu tới chữa trị được. 

Thế là chỉ sai Tử Y Thần đi tới hiệu thuốc mua thuốc mỡ về. 

Lúc này vừa mới đổi thuốc xong, nàng ta nằm xuống giường quý phi với vẻ mệt mỏi. 

Nàng ta và Mặc Nghị Minh có hai nữ nhi, bây giờ đại nữ nhi đã được Hoàng hậu nương nương đón vào cung rồi, tiểu nữ nhi thì mới hơn một tuổi, giờ nhũ mẫu vẫn còn bồng bế. 

Tần Thục Trinh chống thái dương, mày liễu nhíu chặt. 

Chốc lát sau, Tử Y Thần bưng chén thuốc vào: "Vương phi, tới giờ uống thuốc rồi ạ" 

"Sao Tiểu Ấn Tử đi lâu vậy rồi còn chưa về nữa?" 

Tiểu Ấn Tử chính là gia đình làm việc cho nàng ta. 

"Tiểu Ấn Tử đi lâu như vậy, đúng thật là cũng nên về rồi" 

Tử Y Thần bưng thuốc lên, cẩn thận hỏi: "Hay là tô tỳ phái người đi xem thử nhé?" 

Chỉ sợ Tiểu Ấn Tử đã bị Mặc Nghị Minh phát hiện, có khi nào bị đánh chết rồi không... Nghĩ đến đây, Tần Thục Trinh gật đầu: "Sắp xếp người đáng tin đi đi, đừng để Vương gia phát hiện." 

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị gõ vang. 

Tử Y Thần đi tới mở cửa, chỉ thấy Tiểu Ấn Tử đang cảnh giác nhìn xung quanh. 

"Tử Y Thần tỷ tỷ, Vương phi đã nghỉ ngơi chưa?" 

Sắc mặt hắn ta hoảng loạn, trông cứ như đã xảy ra chuyện lớn. 

"Vẫn chưa, ban nãy Vương phi còn nhắc tới ngươi đấy! Mau vào bẩm báo đi" 

Tử Y Thần nghiêng người để hắn ta đi vào, vừa đóng cửa vừa nén giọng khiển trách: "Sao mà đi lâu thế? Có biết Vương phi lo muốn chết không?" 

Tiểu Ấn Tử đi được hai bước. 

Nghe thấy Tử Y Thần nói như vậy, vội vàng quay người lại đè thấp giọng nói: "Tử Y Thần tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!" 

Tử Y Thần còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy bên trong vang lên giọng của Tần Thục Trinh: "Xảy ra chuyện lớn gì rồi?!" 

Giọng điệu hơi nghiêm nghị, có thể thấy được sắc mặt lúc này của nàng ta nghiêm túc tới mức nào. 

Tiểu Ấn Tử chẳng còn hơi đâu mà nói chuyện với Tử Y Thần nữa, vội vàng khom người đi vào. 

Đi tới trước ghế quý phi, hắn ta quỳ một gối xuống, mặt tái mét: "Vương phi đoán không sai, Vương gia, Vương gia... đúng thật là có người bên ngoài rồi!" 

"Cái gì?!" 

Tân Thục Trinh cả kinh, buông tay xuống. 

Nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Ấn Tử: "Rốt cuộc là sao, nói đúng sự thật đi!" 

Đương nhiên Tiểu Ấn Tử không dám che giấu. 

Chỗ dựa của hắn ta ở Doanh Vương phủ là Tần Thục Trinh, nếu nàng ta đổ, sợ là hắn ta cũng chẳng được sống yên ổn. 

Giữa Vương gia và Vương phi, thế nào rồi hắn ta cũng phải dựa vào một người. Nếu sau này Vương gia biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho hắn ta, cho nên cái cây đại thụ là Vương phi này phải vững vàng thì hắn ta mới được sống yên ổn. 

Thế là Tiểu Ấn Tử vội vàng nói đúng sự thật. 

"Tiểu nhân tới Tân Nguyệt Lâu, quả nhiên thấy thị vệ của Vương gia đang canh giữ ở bên ngoài" 

Hắn ta rụt cổ, nhớ tới những gì tai nghe mắt thấy trong Tân Nguyệt Lâu, dè dặt nói rằng: "Sau đó, sau đó tiểu nhân còn nhìn thấy, Vương gia và.." 

Hắn ta không dám nói tiếp. 

Hai tay Tần Thục Trinh bóp chặt thành giường quý phi, nghiến răng nghiến lợi quát: "Nói!" 

"Vương gia và ai?" 

"Là, là Vân nhị tiểu thư của Ứng Quốc công phủ!" 

Nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ của Tần Thục Trinh bỗng chốc tái mét! 

Sau khi vẻ khiếp sợ thoáng qua trong mắt, thì là niềm bị thương "quả nhiên là vậy". 

Tuy nàng ta đã đoán được từ lâu, chắc chắn Mặc Nghị Minh có người ở ngoài rồi, cho nên mới nói mãi tới chuyện muốn nạp thiếp. Tình cảm phu thê của bọn họ cũng lạnh nhạt hơn trước nhiều. 

Nhưng nàng ta không ngờ được rằng, người này lại là Vân Mỹ Tú! 

"Hay cho Vân Mỹ Tú nhà ngươi! Ngoài mặt thì diễn tỷ muội tình thâm với bổn vương phi" 

Khuôn mặt Tần Thục Trinh dần trở nên vặn vẹo: "Vậy mà dám cướp nam nhân với bổn vương phi!" 

Những năm qua, vì Vân Thi Nhã mà Vân Mỹ Tú cố ý tiếp cận nàng ta, hai người cùng đối phó Vân Thi Nhã. 

Nàng ta đề phòng tiện nhân Vân Thi Nhã nhiều năm như vậy, lại không ngờ rằng kẻ đâm nàng ta một nhát dao tàn nhẫn nhất, lại là tiện nhân Vân Mỹ Tú này! "Vương gia cũng chẳng sợ để nàng ta phải chịu uất ức nhỉ." 

Tần Thục Trinh cười khẩy: "Vậy mà lại để đường đường là nhị tiểu như nhà Ứng Quốc công phủ đi làm thiếp của hắn!" 

"Dù thế nào cũng nên làm trắc phi chứ?" 

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Tử Y Thần và Tiểu Ấn Tử nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Vương phi, lẽ nào người không tức giận sao ạ?" 

Không tức giận ư? 

Nàng ta sắp tới tới mức nổ tung rồi có được không? 

Thế nhưng, Tần Thục Trinh vẫn gắng nhịn, tức đến mức bật cười: "Có gì mà phải tức giận? Bây giờ Vân nhị tiểu thư này rõ ràng đã là báo bối trong tim Vương gia rồi" "Sao bổn vương phi lại không biết điều mà đối đầu với nàng ta chứ?" 

"Vậy Vương phi, người định làm thế nào đây ạ?" 

Tử Y Thần thăm dò hỏi. 

"Nếu nàng ta đã là bảo bối trong tim Vương gia, đương nhiên bổn vương phi sẽ đối xử thật tốt với nàng ta. Biết đâu nàng ta vào Vương phủ, sau này cũng nể tình hôm nay ta tốt với nàng ta mà nói tốt vài câu trước mặt Vương gia giúp ta thì sao" 

Sắc mặt Tần Thục Trinh thay đổi khó đoán, nhìn không ra vui giận. 

Lời này, cũng không nghe ra được rốt cuộc có ý gì. 

Tử Y Thần không kìm được mà nhíu mày: "Vương phi, người thực sự muốn đối xử tốt với nàng ta sao ạ?" 

Tần Thục Trinh chậm rãi đứng dậy: "Lời bổn vương phi nói, lẽ nào còn là giả được sao?" 

Quãng thời gian này Vân Thi Nhã cũng không nhàn rỗi. 

Một là tiếp tục tra tung tích của Du Nhị. 

Hai là còn phải theo dõi Tần Thục Trinh và Vân Mỹ Tú. 

Ba là còn phải giúp đỡ Thần Cơ Doanh của Mặc Thiên Lăng hoạt động bình thường, được Hoàng thượng trọng dụng, bày mưu tính kế giúp hắn, giải quyết Mặc Nghị Minh âm thầm ngáng chân. 

Đồng thời còn phải ứng phó với Đức phi nương nương hay tới tận phủ gây khó dễ... 

Vào đêm Tân Thục Trinh biết quan hệ giữa Vân Mỹ Tú và Mặc Nghị Minh, Vân Thi Nhã đã phái người truyền tin cho Vân Mỹ Tú. 

Nói với nàng ta rằng, Tân Thục Trinh đã nghi ngờ quan hệ của nàng ta với Mặc Nghị Minh rồi. 

Cho nên mấy ngày nay, sợ là nàng ta sẽ sống trong nơm nớp lo sợ, cứ lo không biết Tần Thục Trinh có tìm tới tận nhà hay không. 

Nhưng mấy ngày liên tiếp cũng không thấy hai người họ có hành động gì... Vân Thi Nhã không nhịn được mà chống cằm suy nghĩ: Lẽ nào còn phải đút thêm đống củi nữa, để đám lửa này cháy càng to hơn à? 

Nói làm là làm ngay. 

Nàng nhân lúc Mặc Thiên Lăng ra ngoài, chuẩn bị một phần lễ mọn, về Ứng Quốc công phủ một chuyến. 

Nhưng hôm nay không khéo, Trần Thị có việc ra ngoài rồi, Vân Thiệu Khiêm thì vẫn còn ở trong cung chưa về, chỉ có một mình Vân Mỹ Tú ở trong phủ. 

Biết tin Vân Thi Nhã tới đây, nàng ta nhíu chặt mày. 

Chợt có một dự cảm không lành dâng lên từ đáy lòng. 

"Nàng ta tới làm gì?" 

Đầu óc Vân Mỹ Tú xoay chuyển rất nhanh, đang suy nghĩ xem có nên giả bệnh nằm trên giường không. 

Thì đã nghe thấy giọng nói của Vân Thi Nhã vang lên bên ngoài cửa: "Nhị muội muội à" 

Bất đắc dĩ, nàng ta chỉ đành ra cửa đón tiếp. 

Nụ cười Vân Thi Nhã ôn hòa, còn màng theo quà, "trò chuyện vui vẻ" với Vân Mỹ Tú. 

Vào đêm hôm đó, nàng vừa về tới Minh Vương phủ thì có tin nhị tiểu thư Vân gia trúng độc hôn mê bất tỉnh. 

eyJpdiI6IkMxVVJaMEJaaGJGditkSDAzUk14THc9PSIsInZhbHVlIjoidVY0UXI2NU5VV3ZSajFubHkyVWFlNEN4SnMyMTNHYzFqOHZyN09QQ0lWTElCNDRVallUUXl0RU1FWGdhZ1VlbGFFUUduVWQrbmx6amVzUUVrSVwvRHZBbWdtRDJ1eFBOazU1djVLZkw2djV5bnRyN0JKWkh4aDdtQ25vZlluanRGQXFNaWFSVDV2alJsSjI0SU5kWm1xUEJ5TjZPSVwvS2M2XC8zRVJ1dUpZNWFjPSIsIm1hYyI6IjlkOWFiNzNiZDUyYWRkNWFhNTM4OTE3M2I2NWRjNWRhNzU5YmI0ZjA4MzQ2Y2FkMmUzNGIwNWYyOGJiYzUyMzAifQ==
eyJpdiI6IjUyakV6VG5PTVlcL1JHd0FldGhLVER3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhTdURlbUlvK2VIV1RESG1yOTBlOXNuRUJrajZxaGlzWXVIU0Ywdmk4RWhsQ21vR3haMVd2Y1E5K3h4XC91V3NYTDZKYzd3b3dmb2FxQ3ZPNXp2NlJjRTdqaE1OQXFvaUxkXC9aWTkwcHZHZ0FFN29Wc091MHEydGl1WTh5Z1k3T0pad1YyQW03cGF0MXU1cTBFaUI0N3ZKZkdzZ3RjcFQ3VVpVdm9qOWo5Q1NyK0FEWW5jcEdmdmVFRklCdVlLNlZvUlwvQVwvemxZV0NPU3Y5cHM1MEhkQzNQbWhTM3RxSGdxNnZ5M3ltRXZoTWFaS3hIUjJLSWhZempmbDRNZGJlUFBJOGFZa3lKcEpLaHYwZEJIRUJIMjh5OVE2QkJJUDlRdmZjQlFZeW5VYzJXRjJJV3MyWkNLN1JoWVRhTFZVb0JxYWFLVjFvYVZwVXcwSnhVSDZcL0NPUFdwelcwNFprUXphbWprUGJUUHNcL2RoXC9BbFhxOXpjcFlBQytNc2pDNnp5TDFEMUdPcXhuSzRSZXZwOERRUlJUU2dVc2hQa3p6XC9LaDVZR0dyQm5qTlE0aEtMUlBpMFhaVUJsU1JOY0JscVJVRk85XC9xMVRaZStSYnBvSEJhc3dnVXdBPT0iLCJtYWMiOiI3MjRiOTNlOWI4MjAxZWRhMDU4ZTcyMjQ5MmQyYWI2MDY0MWU0NTE0NmEzMGU0OTIzMGZmNjg2Y2RlODIyNzk2In0=

à?"

Ads
';
Advertisement
x